- Alo, anh nghe nè Phương.- Sau vài tiếng tít…tít…đầu dây bên kia vang lên giọng trầm trầm mà chắc nịch của anh Thành.
- Em có chuyện muốn nhờ hội trưởng hội, việc này rất đơn giản…
Nửa buổi học trôi qua nhanh chóng, đám học sinh vội vã tranh nhau ùa xuống căn tin, trong lớp giờ còn lại vài bóng người.
Ting! Ting! Ting!
Điện thoại hắn khẽ run báo có tin nhắn. Lười nhát mở hộp thư ra xem.
“Cậu lên văn phòng hội học sinh giỏi nhanh nha. Tôi có việc cần bàn với cậu.”
- Cậu đi đâu vậy Phong?- Vân Anh thấy hắn im lặng cất sách vở vô cặp như có vẻ định đi đâu nên theo quán tính cô lại hỏi hắn.
- Mình đi có chút việc.
- Mình đi cùng được không?
- Không.- Hắn trả lời dứt khoát, không chút do dự.
Ngay lúc đó, hắn cảm thấy có chút khó chịu với cô và có vẻ như hắn không thích cái cách cô “bám” theo hắn như vậy.
- Chị tên Vân Anh phải không?- Nhân lúc Phong lên gặp hội trưởng hội học sinh giỏi của trường, đàn em Phương nhanh chóng thực hiện kế hoạch.
- Uhm. Sao em biết chị. Chị đâu có quen em đâu.- Cô nàng tỏ vẻ hơi bất ngờ.
- Cái đó em nói sau. Giờ chị ra sau trường đi anh Phong đang chờ chị ngoài đó nãy giờ.
- Ủa, nãy Phong nói đi có việc gì đó mà?
- Em không biết. Nhưng anh Phong mới nhờ em gọi chị ra sau trường bảo là có chuyện quan trọng muốn nói với chị ngay bây giờ.
- Ừ. Chị biết rồi. Cảm ơn em!- Vân Anh chẳng mảy may nghi ngờ gì, chỉ là cô cảm thấy hơi lạ chút thôi.
"Sao cậu ấy không gọi hay hắn tin cho mình mà lại nhờ người khác gọi nhỉ?"
"Hay là điện thoại hết pin?”
“Tài khoản hết tiền chăng?"
"Mà có khi nào Phong gọi mình ra nói chuyện ấy không nhỉ?"- Nghĩ đến đây, cô nở nụ cười tươi men theo hành lang đi ra sau trường.
Còn hắn, sau một hồi nghe hội trưởng nói linh ta linh tinh gì gì đó, điều mà hắn chẳng buồn quan tâm, thì cũng được về lớp. Bước lại chỗ ngồi của mình, nằm dài lên bàn định ngủ nhưng chợt nghĩ đến Băng, hắn liền ngẩng đầu lên, quét mắt qua chỗ của cô nàng thì không còn thấy Băng ở đó nữa. Nghĩ tới chuyện hôm qua hắn liền đứng dậy, đi dọc hành lang nhỏ, dẫn ra sau trường.
*****
- Sao về vội thế.- Vân Anh tới nơi nhưng chẳng thấy ai cả, cô định quay vào thì liền nghe tiếng nói sau lưng.
- Cậu là ai?- Nhìn cô gái lạ đứng trước mặt, Vân Anh liền hỏi.
- Tao là ai không quan trọng. Quan trọng là tao có chuyện cần nói với mày.
Lúc này đây, Vân Anh bắt đầu dự cảm được một sự chẳng lành sẽ đến với mình. Nhưng không vì thế mà cô mất đi sự bình tĩnh.
- Tôi và cậu không quen biết nên chúng ta chẳng có chuyện gì để nói cả.
- Đúng vậy. Tao và mày không quen không biết nhưng chuyện tao muốn nói với mày là chuyện có liên quan đến Phong.
- Liên quan đến Phong?
- Sao? Giờ mày có hứng thú muốn biết tao định nói gì với mày nữa hay không?
- Nếu có liên quan đến Phong thì cậu nói đi. Tôi nghe.
- Trước khi tao nói những điều này, tao muốn biết là mày có cảm tình gì đặc biệt với Phong không?
- Hả, sao cậu…? Mà tôi chẳng có lý do gì để trả lời cậu hỏi của cậu cả.
- Được thôi. Nhưng tao khuyên mày, nếu mày có chút tình cảm gì với Phong thì tốt nhất, ngay bây giờ hãy dừng lại, bởi vì Phong không phải là của mày.
- Hê…hê…hê…Cậu vui tính thật. Vậy Phong là của cậu chắc?
- Tao không đùa đâu. Phong đã có người khác và tất nhiên đó không phải là tao.
- Vậy người đó là ai?
- Là ai thì mày không cần biết. Mày chỉ nên nhớ rằng họ thực sự yêu thương nhau. Nếu mày còn làm vậy thì đừng trách tao vô tình?
- Nhưng tôi…tôi không thể làm vậy được. Tôi sẽ cố đấu tranh giành lấy hạnh phúc cho mình.
- Mày tưởng mày đang ở đâu mà dám nói vậy hả?- Phương bắt đầu tăng uy khí, ánh mắt cũng sắc lạnh hơn khi nhìn Vân Anh.
- Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ chiến đấu vì tình yêu của mình.- Vân Anh có chút e ngại khi đáp lại.
- Hê…Vậy à? Vậy mày có dám hi sinh một thứ để đổi lấy tình yêu của mày không?
- Hi sinh? Tại sao phải hy sinh? Mà hy sinh gì?
- Tay phải ngón tay áp út.- Vừa nói Phướng rút trong túi ra một con dao bấm.
- Cô…cô…- Ngay lập tức, nét mặt Vân Anh toát lên vẻ sợ hãi kinh hoàng, miệng lắp bắp nói không nên lời.
- Thế nào, đồng ý không?
“Phải làm sao để xóa hết nước mắt, những yêu thương ngày đầu tiên.
Chẳng đủ dịu dàng để níu bước chân anh…”
Đúng lúc này, tên đàn em Phương gọi tới.
- Alo, chị nghe.
- Cái gì?
- Ừ.
Sắc mặt Phương chợt lắng xuống. Và ngay sau đó, cô cất dao vào túi, đồng thời giơ tay kia lên cao, đầu ngón trỏ và ngón cái chạm lại tạo thành hình tròn.
Thấy Phương ra hiệu, Trang liền hiểu ý, vội lên tiếng:
- Đang khúc hay mà sao lại dừng chị. Kiểu này chừng nào mới quay được video hoàn hảo tham gia cuộc thi “cảnh báo bạo lực học đường” của quận đây.
Nghe đến đây, Vân Anh ngớ người, nhất thời chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Phương thấy vậy liền nở nụ cười gượng gạo:
- Xin lỗi cậu ha Vân Anh. Mình đã làm cậu sợ rồi.
- Cậu…Chuyện này là sao?
- À, thật ra thì mình định quay một video để tham gia cuộc thi “cảnh báo bao lực học đường”. Nhưng mình muốn các nhân vật phải diễn xuất được tự nhiên, do đó mình chọn cậu, một học sinh mới, và chưa biết gì về mình để…
- Ủa. Phương…Vân Anh, hai cậu đang làm gì ở đây vậy?
- À…thì…Thật ra…là không có gì. Không có gì hết. Bọn mình chỉ tình cờ gặp nhau ở đây thôi.- Phương nhanh nhẹn đưa ra lý do.
- Tình cờ?- Hắn nheo nheo mắt vẻ nghi ngờ.
- Ừ. Đúng vậy. Bọn mình tình cờ gặp nhau và đang đứng trò chuyện đó mà.- Vân Anh thấy Phương cũng không có ác ý gì nên cũng đỡ lời cho cô.
- Nhưng cậu và Phương có quen nhau đâu?- Hắn lại thắc mắc.
- Thì đã nói mới quen mà, nhiều chuyện. Còn cậu, ra đây làm gì vậy?- Phương khoanh tay trước ngực liếc xéo hắn.
- Ờ thì…tìm…
- Tìm gì cơ?- Phương vẫn không buông tha.
- Tìm Vân Anh.
- Vân Anh?- Ngay tức khắc Phương quay sang nhìn Vân Anh với ánh mắt khó hiểu.
- Vì Vân Anh là học sinh mới nên mình sợ cô ấy đi lung tung rồi lạc đường.- Hắn bổ sung thêm.
Hắn nói xong thì thấy ai nấy đều im lặng hết, nét mặt mỗi người hình như đang có sự biến đổi theo những chiều hướng khác nhau. Với Vân Anh, như vừa nhặt được niềm vui nho nhỏ, đôi mắt cô chợt ánh lên vẻ sung sướng nhè nhẹ. Riêng Phương, dường như những thắc mắc mà cô muốn hắn giải đáp đang hiện lên ngày một rõ ràng qua cái nhíu mày thật sâu và con ngươi không buồn động đậy mà chỉ chăm chăm về phía hắn. Thật ra, hắn lo lắng cho Băng, sợ cô sẽ xảy ra chuyện giống như hôm qua nên mới ra đây, chứ không phải cái lý do bất đắc dĩ mà hắn vừa buộc miệng là tìm Vân Anh.
- Phong! Ra đây! Tôi có chuyện muốn nói với cậu.- Nói rồi Phương bỏ đi trước.
Thấy vậy, hắn quay sang Vân Anh bảo:
- Cậu về lớp trước đi ha. Mình ra đây chút.- Hắn nhìn Vân Anh nói nhanh rồi bước vội theo Phương.- Có chuyện gì cậu nói nhanh đi rồi còn vào học.
- …
- Sao vậy? Cậu kêu mình ra đây bảo là có chuyện muốn nói riêng với mình mà.
- Giữa cậu và cô ta chỉ tồn tại mối quan hệ bạn bè bình thường phải không ?
- Cô ta?
- Cô gái hồi nãy đấy.
- À, ý cậu là Vân Anh hả?
-Ừ.
- Không, không phải vậy.
- Nói vậy…có nghĩa cậu có tình cảm với cô gái đó.
- Ô hay, cậu nghĩ gì vậy, làm gì có chuyện đó.
- Chứ sao cậu nói giữa hai người không phải là bạn bè bình thường.
- Thì cậu để cho mình nói hết đã chứ. Chắc cậu không biết. Thật ra… mình với Vân Anh là bạn thân.
- Bạn thân?
- Ờ, mình với Vân Anh thân với nhau từ mấy năm trước.
- Vậy cậu có tình cảm gì, ngoài tình bạn thân với cô ấy hay không?
- Không! Mà sao cậu hỏi vậy?
- Không có gì. Nếu như lời cậu nói thì tôi yên tâm phần nào rồi.
- Cậu nói gì vậy? Chả hiểu gì cả.
- Còn chuyện giữa cậu và Băng sao rồi.
- Giữa mình Băng không có gì cả. Băng đã từ chối tình cảm của mình.
-Từ chối? Tôi thật sự không hiểu nổi hai cậu nghĩ gì nữa. Cậu có biết rằng Băng…
- Phương!- Băng từ đâu bước ra nét mặt tối sầm, lạnh lùng.
- Nhưng…
- Cậu có còn xem tôi là bạn?- Băng cắt ngang lời Phương.
- Thôi được rùi, mình không nói nữa. Mình đi trước đây, hai người liệu mà nói chuyện.- Phương ngao ngán thở dài.
Phương là chị hai trường này, là bạn thân với Băng và khá thân với hắn. Mặc dù vậy cô không bao giờ dẫn đàn em đi đánh người vô cớ bao giờ. Vì tính tình nghĩa hiệp, cách sống có trước có sau với mọi người mà Phương được tụi đàn em rất tôn trọng, kính nể và đặt biệt danh cho cô là "nữ anh hùng Lương Sơn Bạt". Phương có khuôn mặt xinh xắn, tốt tính, và là một học sinh giỏi. Ngoài ra, cô cũng là một tay võ cừ khôi, về mặt này thì cô và Băng như kẻ tám lạng người nửa cân vậy. Tính Phương rất chững chạc, biết lo, biết nghĩ cho người khác, nhưng đôi lúc hình ảnh trẻ con vẫn có thể thấy ở con người cô. Mặc dù mang cái mác là “chị hai” nhưng Phương rất bình đẳng với mọi người, thưởng phạt phân minh, khi sai cô không ngần ngại xin lỗi ngay....
Quét Virus: An toàn