- Mày sốt ba bảy độ à? Xuống giùm tao cái, mới đó đã leo lên ngọn cây rồi.
- Thì tao chỉ ước thôi mà. Ai mà chẳng biết bà chị đó lạnh lùng còn hơn tảng băng.
Có khi mấy tảng băng ở Bắc Cực còn khóc thương số phận mình nữa chứ.
- Ờ. Con người chị đó sao lạnh thế không biết.
- Thôi vào lớp chơi đi đứng đây lảm nhảm hoài.
- Mà sao chị ý lại ngồi một mình ở đây vậy? Sao dạo này không thấy anh Phong đi cùng chị ý nữa mầy?
- Ừ. Cũng đúng. Mà sao mầy quan tâm chị ý nhiều vậy.
- À! Không có gì chỉ tò mò chút thôi. Thôi vào lớp chơi đi. Mà tao nói rồi chỗ này là nơi lý tưởng nhất, yên tĩnh, không bị ai quấy rầy mà mầy không tin. Chừng nào có bạn gái mày dẫn ra đây hú hí thì sướng biết mấy.
- Dẹp đi mầy! Toàn nói bậy bạ.
- Tao đùa chút thôi, mà mình vào lớp đi, hôm khác hẵng ra đây chơi.
Khi hai đứa đàn em lớp mười vừa rời khỏi nơi đó thì Băng cũng vừa tỉnh dậy, cô cảm thấy đầu đau nhức, mặt mày cô tái méc không chút máu, trước mặt cô bầu trời tối sầm rồi cô dần mất ý thức.Lúc đó, hắn và Vân Anh mua đồ ăn xong rồi về lớp. Cô nàng thì bảo ở lại căn tin ngồi ăn nhưng hắn không chịu nổi cái không khí nơi đây nữa. Hắn chỉ muốn yên tĩnh nên lạnh lùng buông một từ "về", rồi đi thẳng. Vân Anh thấy vậy liền chạy theo í ới gọi tên hắn.
- Phong! Phong! Đợi mình với!
Mặc kệ Vân Anh, chân hắn vẫn bước đều.
- Nãy tao vừa gặp người được mênh danh là “công chúa lạnh lùng” đó mầy.
- Chị Băng à.
- Chứ còn ai vào đây nữa.
- Ờ chị ấy lạnh lắm. Chắc chị ấy cô đơn lắm nhỉ? Mà sao mày thấy được, mày qua lớp chị à.?
- Không. Nãy tao với thằng Nam đi ra sau trường nên bắt gặp.
Vừa lúc đó, hắn vô tình lướt ngang qua và não bộ cũng nhanh chóng tiếp nhận thông tin cuộc nói chuyện đó.
Đến cửa lớp, hắn lia mắt về chỗ ngồi của Băng nhưng không thấy cô đâu. Hắn vào lớp nằm gục xuống bàn mặc cho Vân Anh lay gọi.
Reng! Reng! Reng!- Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp.
Năm phút sau.
"Sao giờ vẫn chưa vào lớp nhể"- Hắn thắc mắc khi nghĩ đến Băng.
Mười lăm phút nhanh chóng trôi qua.
"Rốt cục là có chuyện gì nhể ?"
- Thưa cô em ra ngoài.- Hắn không chịu được nữa nên xin ra ngoài tìm Băng.
Hắn chạy, chạy thật nhanh ra sau trường với tâm trạng thấp thỏm, lo âu.
- Phù…phù…phù…- Hắn hổn hển, thở dốc khi tới nơi.
- Băng.- Hắn gọi.
- ...
Quay đầu sang trái thì hắn thấy Băng đang nhắm mắt, đầu tựa vào gốc cây.
- Băng! Dậy đi! Vào học rồi.- Hắn tưởng cô nàng ngủ nên đến gần gọi lần nữa.
- …
- Dậy vào học nghe không hả?- Hắn bắt đầu gắt.
- …
Tưởng Băng ngủ say, gọi không nghe nên hắn lấy tay lay lay vai. Nào ngờ mới chạm nhẹ, Băng đã lăn ra đất.
- Băng tỉnh lại đi, sao ngủ hoài vậy.
- Nè. Rốt cục cậu làm sao vậy hả? Cậu nói đi.
Sau vài giây luống cuống không biết làm gì hắn cũng bình tĩnh lại và bế Băng lên phòng y tế.
Cô y tá nói cơ thể Băng chỉ bị suy nhược. Chuyền dịch rồi nghỉ ngơi là khỏe lại ngay. Nghe vậy hắn cũng yên tâm phần nào, nhưng vẫn chưa hết lo.Thấy thế, cô y tá bảo hắn quay về lớp mà học. Ở đây, đã có cô trông chừng rồi. Ban đầu, hắn không chịu nhưng rồi nghĩ lại chuyện của hai đứa hắn đành quay về lớp. Trước khi về, hắn không quên dặn cô y tá đừng nói cho Băng biết là hắn đưa Băng đến đây.
Hắn nhớ hình như Vân Anh nói thằng An có hỏi hắn gì đó nhưng hắn không nghe rõ, mà thực ra hắn có nghe họ nói đâu. Hắn về lớp mà tâm hồn cứ nghĩ về Băng, hắn không biết sao cô ấy lại bị ngất như thế, trước giờ đâu có bị thế đâu.
Reng! Reng! Reng!
Tiếng chuông báo hiệu kết thúc buổi học mệt mỏi. Ai cũng phờ phạt trông tội nghiệp.
Lúc này, Băng cũng thấy đỡ hơn nhiều, người đã bớt mệt, chỉ cản thấy hơi đói đói thôi. Vội về lớp lấy cặp thì thấy hắn đi ra, tay xách cặp cô.
- Cậu…khỏe rồi à.- Hắn hỏi không được tự nhiên.
- Uhm. Đỡ nhiều rồi, sao biết mà…
- À! Nãy nghe mấy đứa trong lớp nói cậu bị ngất đang nằm trên phòng y tế nên mình định cầm cặp lên đưa cậu.
- Uhm. Cảm ơn! Mình về.
- Cậu chưa khỏe hẳn mà, hay để mình đưa về. Cậu đi như vậy không an toàn đâu.
- Cảm ơn. Nhưng có người đón mình rồi.
- Uhm! Mà sao nghe mấy đứa nói cậu bị suy nhược à?
- Không có gì! Hơi mệt nên vậy.
- Uhm.
- Nhớ giữ gìn sức khỏe.- Hắn chép miệng khi cô đã đi.
Bùm…bùm…bùm.
Kít………….
Băng lạnh lùng lên leo lên xe một người con trai mà hắn không quen biết.
"Thì ra là vậy. Cậu từ chối mình vì cậu đã có người khác. Mình ngốc thật. Sao không nhận ra sớm hơn nhể?"- Hắn nhếnh môi, nụ cười nửa miệng xót xa pha chút cay đắng.
- Phong! Cậu đi đâu thế? Mình bảo chờ mình đi vệ sinh chút mà.- Vân Anh thấy Phong định bước về thì gọi lại.
- À! Hồi nãy…Mà không có gì.- Hắn ngập ngừng.
- Có chuyện gì à?
- Ờ. Không. Cậu đi vệ sinh xong chưa? Mình về đây.- Hắn lại lúng túng khi nói chuyện với Vân Anh, đầu óc hắn lại bay đi du ngoạn sơn thủy nơi đâu đó.
- Nè. Chẳng lẽ cậu bỏ mình đi bộ sao Phong?
- Chứ cậu không đi xe sao?
- Sao cậu ngốc thế hả? Nếu mình đi xe thì bảo cậu chờ mình đi vệ sinh làm gì?
- Uhm. Thôi về nhanh đi, chút nữa mình có việc rồi.
Hôm nay, đột nhiên cái gọi là tình bạn và tình yêu của hắn liên tục biểu tình, đòi quyền tự quyết. Vì lí do gì nhỉ?
Tại sao hắn thay đổi nhanh thế?
Trên chiếc xe đạp ấy, hắn không còn cô đơn, lặng lẽ suốt con đường về nhà nữa. Sau lưng hắn giờ đây, khoảng trống đã được che lấp. Nhưng đó chẳng phải là tình yêu của hắn. Vì đối với Vân Anh, hắn vẫn đang nuôi dưỡng một thứ tình cảm nhưng nó chỉ dừng lại ở mức tình bạn, một tình bạn đẹp mà hắn chẳng bao giờ nghĩ rằng mình có thể tiến xa hơn.
- Cậu đi đâu vậy?- Vân Anh lay lay cánh tay hắn hỏi.
- Về nhà cậu.
- Mà biết nhà tớ chỗ nào không mà đi vậy.
- Ờ quên. Nhà cậu nằm đường nào, nãy giờ quên hỏi.
- Xí. Chưa hỏi đường mà bày đặt chở người ta về nữa chớ.
- Ờ tại mãi suy nghĩ nên quên hỏi.
- Cậu cứ đi đi, vừa đi mình vừa chỉ cho.
- Mà nãy cậu nghĩ gì zợ?
- Không có gì.
- Hứ. Không nói thì thui.
Nhìn sơ qua, dễ dàng thấy được rằng “Vân Anh hôm nay không giống hôm qua”. Cô đã thay đổi? Cô chú ý cách ăn mặc hơn, nhõng nhẹo hơn với hắn. Cô đang từng bước thực hiện kế hoạch mà cô đã đặt hết tâm huyết vào nó.
Kít…
- Mình vào nhà đây. Cậu về cẩn thận.
- Uhm.
- À quên! Cậu cho mình số điện thoại của cậu đi. Lần trước, mình thay sim lạc mất số cậu rùi.- Trước khi hắn quay đầu xe về cô không quên hỏi số điện thoại của hắn.
- Hở…hèn gì…
Có vẻ hắn vừa nhớ tới điều gì đó.
Về nhà tắm xong, hắn đạp xe tới chỗ làm luôn, dù sao lúc này hắn muốn làm gì đó để quên đi chuyện khi nãy.
Hắn chả biết ông chủ là ai, chỉ biết rằng tay quản lí nơi đây là gã bụng phệ. Và có vẻ gã đã ấn tượng và mến hắn hôm hắn bước vô xin việc. Quán cà phê nơi hắn làm không to, không hoành tráng như những quán khác. Quán này được cái nhiều cây hơn chỗ khác, lấy thiên nhiên làm chủ đạo. Một cảm giác thoải mái, dễ chịu pha chút nỗi buồn là những gì là ai vào quán nãy cũng cảm nhận được.
Cái nắng như thiêu đốt, cái ồn ào vội vã, cái bon chen của mảnh đất Sài Thành đã thành "thương hiệu". Đi tìm sự thanh thản, dễ chịu trong tâm hồn lẫn thể xác, hỏi rằng Sài Gòn liệu có mấy nơi như thế. Một phần cũng vì lý do đó mà ông chủ mới đặt tên quán là "Tuyết rơi mùa hè"- lý do còn lại là ông chủ quán rất kết bài "Tuyết rơi mùa hè" do Hà Anh Tuấn trình bày.
- Ê Phong! Sao tới làm sớm zậy mày? Chưa tới giờ thay ca mà.- Gã quản lí thấy Phong thay đồ bước ra liền hỏi.
- Chào anh! Dạ không sao ạ! Giờ em cũng đang rảnh.
- Uhm. Thui vậy cũng được.
- Vâng! Em đi làm đây.
Giờ này quán khá đông khách nên mọi người phục vụ cũng khá mệt. Tụi phục vụ ở đây đa phần nghỉ học sớm, hoàn cảnh khó khăn, nhưng không vì thế mà tình cảm trong họ mất dần đi. Trái lại, mọi người nơi đây luôn vui vẻ, trao nhau nụ cười, chẳng ngần ngại chia sẻ niềm vui, nỗi buồn với nhau. Một cảm giác thân thiết, gần gũi nhanh chóng bao quanh hắn, và nó làm hắn thấy chút ấm áp cõi lòng hơn.
Trạc tuổi hắn, cũng là nhân viên của quán, còn có một cô bé mà hắn không biết tên. Nhưng nhìn vẻ bề ngoài thì cô không đẹp lạnh lùng như Băng, cũng không đài cát như Vân Anh, vẻ đẹp ở cô là vẻ đẹp ngây thơ, trong sáng. Ngày đầu làm việc nơi đây hắn không biết cô đã say nắng hắn rồi, hắn không biết lại thêm một trái tim nữa lại loạn nhịp vì hắn....
Quét Virus: An toàn