- Mình có chuyện muốn nói với cậu, đi theo mình, chỉ một lát thôi.
Băng như thường lệ vẫn im lặng. Nhưng khác với mọi ngày hôm nay cô lại gật đầu đồng ý bởi cô cũng muốn nói rõ tất cả mọi chuyện, cô không muốn để Trung mãi nuôi hy vọng ảo tưởng như thế nữa.
Để tránh hiểu lầm từ hắn cô bảo Trung đi trước đi, cô sẽ ra sau.
- Có chuyện, gì nói thẳng đi- Vừa bước tới phía cuối hành lang Băng cất tiếng.
- Uhm. Mình nói luôn... Cậu có thể nghĩ lại tình cảm chúng ta trước kia mà cho mình cơ hội được không? Thời gian qua mình mới nhận ra rằng trái tim mình không dành cho một ai khác ngoài cậu. Mình chuyển trường cũng vì muốn xin cậu tha thứ, muốn hai chúng ta được làm lại từ đầu…
- Đủ rồi, ừ thì cậu có biết tôi rất yêu cậu không, ngày đêm tôi nhớ đến cậu, ngay cả trong giấc mơ cậu lại hiện về trong tâm trí tôi, tôi xem cậu là tất cả, cậu là tương lai của tôi…
Hồi nãy Băng đi ra ngoài, hắn thấy vậy đi theo định rủ cô xuống căn tin. Nào ngờ chân hắn đưa hắn đến nơi mà hắn không nên đến để rồi hắn đã nghe cuộc nói chuyện giữa Băng và Trung. Hắn như không tin vào tai mình, đó là những lời thật lòng từ miệng người bạn gái hắn ư? Hắn quay lưng bước nhanh, tay chân hắn khẽ run, hai bàn tay siết chặt, nghiến răng lại để kìm chế cảm xúc càng lúc càng mãnh liệt chỉ chực trào ra. Rồi hắn chạy…
Nhưng giá như hắn can đảm đứng đó thêm vài giây nữa thì tốt biết mấy, vì mọi chuyện đã không như hắn nghĩ. Hắn chạy đi khi Băng vẫn chưa nói hết:
- Đúng! Đó là những suy nghĩ, cảm xúc, kỳ vọng của tôi dành cho cậu. Nhưng… những điều đó đã mãi mãi thuộc về quá khứ, một quá khứ tôi đã cố quên nhưng nó lại cứ hiện về mỗi ngày làm tan vỡ trái tim tôi. Ngày cậu mở miệng nói lời chia tay, tôi mong cậu đừng đi, tôi xin cậu hãy nghĩ lại nhưng cậu đã làm gì nào. Giờ tim tôi vừa lành vết thương cậu lại muốn tôi quay về ư? Cậu có biết cậu ích kỷ lắm không hả? Cậu chỉ biết nghĩ cho mình thôi à? Cậu có bao giờ nghĩ cho tôi chưa? Cậu xem tôi là gì mà muốn đi là đi muốn về là về. Giờ thì tôi không còn tình cảm gì với cậu, dù chỉ một chút. Tôi mong cậu từ nay trở về sau đừng bao giờ làm phiền tôi nữa, giờ tôi đã có người khác, chắc cậu đã biết đó là ai rồi nhể.
- Người đó liệu có mang hạnh phúc đến cho cậu?
- Tôi tin vậy!
- Được! Nếu vậy, mình chúc cậu hạnh phúc và mình sẽ không bao giờ làm phiền cậu nữa. Lời cuối cùng, thành thật xin lỗi cậu vì đã đem bao đau khổ đến cho cậu.
- Thôi đã là quá khứ rồi nhắc lại ích gì.
- Chúng ta vẫn là bạn chứ.
- Nếu cậu muốn như vậy thì như vậy đi.
Trung nói thêm:
- Và cậu hãy cười nhiều lên. Đừng lúc nào cũng làm mặt lạnh như vậy chứ?
Băng không trả lời, cô lại im lặng, nhếch môi. Nụ cười thoáng qua, Băng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn chạy, chạy ra sau trường nhưng đột nhiên.
- Uỵch!- Hắn mắt nhắm mắt mở cắm đầu chạy nên đã đâm vào một người.
Khẽ nhăn mặt, phủi quần áo đứng dậy hắn đảo mắt tìm nạn nhân xấu số vừa rồi.
- Á! Là cậu à?- Hắn bất ngờ khi người đó không ai khác chính là Như.
- Sao… sao cậu…?- Hắn ấp úng.
- Cậu làm gì mà chạy như ma đuổi thế hả?- Như nhăn mặt cũng vừa phủi quần áo vừa đứng dậy.
- Mình xin lỗi! Cậu không sao chứ?
- Ừ. Mình không sao.
- Mà cậu ra chỗ này làm gì vậy?
- Mình hơi buồn, không biết chỗ nào chơi, nhớ lại chỗ này khá yên tĩnh nên ra đây hóng gió… À! Hồi nãy mình thấy một nhóm người học sinh trường này bắt một cô gái vội vàng chạy ra cổng sau trường đó.
- Hả? Bắt cóc à? Sao cậu không báo nhà trường?
- Mình định chạy vào báo lại đụng phải cậu nè. Mới học ở đây vài bữa nhưng mình thấy cô gái ấy rất quen, lúc nãy hình như mình thấy tay cô ấy băng bó thì phải.
- Hả? Chẳng lẽ là Phương?
- Phương nào?
- Bạn mình, là chị hai trường này.
- À! Đúng rồi! Vậy mà mình không nhớ ra. Hôm trước mấy đứa trong lớp có chỉ cho mình biết mặt Phương rồi, hèn gì mình thấy quen quen.
Hắn không kịp nghe Như nói hết, hắn chạy vụt thật nhanh ra cổng sau nhưng bọn chúng đã đi mất rồi, dấu vết để lại chỉ là những vệt bánh xe vẫn còn mới. Dạ không!
- Dạ chắc! Hồi nãy giải lao chị ý có đi đâu, giờ chưa vô.
- Sao?
- Chị Phương bị bắt cóc?
- Vâng!
Tụi đàn em của Phương hết sức sững sờ khi nghe tin chị hai của mình bị bắt cóc.
- Có nên báo công an không?
- Báo công an?
- Đúng rồi báo ngay cho công an đi!
- Đúng! Đúng đó!
Nhiều ý kiến được được đưa ra bàn bạc. Ai cũng tán thành việc trước mắt là báo công an, để họ nhanh chóng truy tìm tung tích của Phương.
"Nếu anh gặp em từ đầu có lẽ đã không ai qua bể dâu
Nếu anh được sống từ đầu vẫn muốn bên em như thời thơ ấu"
Giai điệu buồn quen thuộc từ máy hắn vang lên.
- Alo! Ai đó?
- Có phải cô đã bắt cóc Phương?
- Mau thả Phương ra ngay không thì đừng trách!
- Cô dám!
- Cô…cô…
Tút…tút…tút…
- Bọn bắt cóc Phương vừa gọi.
- Có phải con Thy không anh?
- Ừ!
- Em sẽ cho bọn nó biết tay.
- Bọn chúng cảnh cáo không được báo công an, nếu không thì…
- Thì sao?
- Thì bọn chúng sẽ làm nhục Phương.
- Bọn chúng dám?
- Bọn chúng nham hiểm thật, tội này cùng lắm chỉ ở tù vài năm, còn chị Phương sẽ như thế nào nếu…
- Vậy nên giờ chúng ta tạm thời không được báo công an.
- Nhưng có chắc là bọn chúng giữ lời không?
- Mong là bọn chúng không nuốt lời.
- Bọn chúng có yêu cầu gì không anh?
- Tạm thời thì không. Chúng chỉ cảnh cáo không được báo công an thôi.
- Ừ! Tai mắt bọn chúng không ít nên nếu báo công an thì bọn chúng nhanh chóng đánh hơi biết ngay thôi.
- Bây giờ, các em huy động tất cả đàn em của Phương tỏa ra đi tìm. Khi phát hiện điều gì phải báo ngay cho anh. Nhớ tránh làm làm kinh động mọi người xung quanh.
- Vâng!
Tại lớp 11A1.
"Chết tiệt, máy lại hết pin nữa"- Băng định gọi hỏi hắn đang ở chỗ nào nhưng vừa lấy máy ra thì thấy màn hình đen thui.
"Phong lại đi đâu nữa rồi?"
"Chẳng lẽ đi cùng với Vân Anh nữa?”
Mà không phải. Vân Anh vẫn ngồi trong lớp mà"
Băng thầm nghĩ.
Đang mãi suy nghĩ chợt thấy bóng hắn ngoài cửa bước nhanh vào. Đợi hắn tới gần Băng liền hỏi:
- Nè, nãy giờ cậu đi đâu hả?
- Phương bị bắt cóc rồi?- Hắn cúi xuống nói nhỏ vào tai Băng giọng đầy lo lắng
- Sao? Cậu nói gì? Phương…
Rồi hắn thuật nhanh lại mọi chuyện cho Băng nghe
- Không báo công an vậy giờ cậu định làm gì?
- Đi tìm.
- Mình đi với cậu.
- Ừ.
Hắn và Băng vội vàng thu gọn sách vở bỏ vào cặp, Nam thấy lạ liền hỏi:
- Hai cậu làm gì vậy. Định đi đâu à?
- Cậu cũng cất đồ vào cặp rồi đi theo mình nhanh lên.
- Nhưng mà đi đâu?
- Nhanh lên! Chút nữa mình sẽ nói sau.
Vân Anh thấy lạ nên cũng hỏi. Hắn chỉ bảo chuyện này không liên quan đến cô rồi cùng Băng và Nam biến mất.
3h15’, tại quán cà phê Tuyết rơi mùa hè.
- Phong chưa đến hả Như?- Gã quản lý thấy đến giờ làm việc mà hắn chưa đến nên hỏi Như.
- …
Như mãi suy nghĩ về hắn nên chả nghe gì.
- Như!
- …
Vẫn im lặng.
Thấy thế, tay quản lý cười cười rồi nói to:
- Phong! Phong! Như chỗ này nè.
- Hả? Đâu? Đâu? Phong đâu?- Như nghe tên hắn giật mình hỏi lại.
- Hahaha…! - Tay quản lý ôm bụng cười lăn cười bò.
- Anh lừa em à?- Như gờm gờm.
- Biết ngay mà, đầu óc lúc nào cũng nghĩ về Phong. Giờ Phong đang làm gì nhỉ, anh ấy có nhớ đến mình không, rồi anh ấy có bạn gái chưa, rồi…
- Thôi! Đủ rồi! Anh rảnh lắm à? Anh ăn no rững mỡ không có việc gì làm sao?- Như nổi giận
- Mà Phong đâu?
- Cậu ấy bận việc xin nghỉ hôm nay rồi.
Cô quay đi có vẻ vừa ngượng vừa bực mình:
- Em đi làm việc đây.
Gã quản lý cười cười nhìn bóng cô khuất sau quầy.
- Chào anh.
- Cậu là…
- Dạ! Em tên Duy.
- À! Tôi nhớ rồi. Cậu chính là người đã tặng bông Như hôm bữa trước phải không?
Duy không trả lời mà chỉ gật đầu nhẹ, Duy chính là cái tên tóc đỏ mang dáng vẻ lạnh lùng ấy. Duy đã cố thay thay đổi, tóc nhuộm lại màu đen, chải một mái gọn gang. Rồi cách xưng hô, thái độ với mọi người cũng đổi khác hẳn nên khi nãy thấy hắn chẳng trách tay quản lý không nhận ra ngay. Điều gì đã làm hắn thay đổi như vậy? Phải chăng là vì Như?
- Cậu tìm Như à? Thế thì vào trong kia đi. ...
Quét Virus: An toàn