Old school Swatch Watches
* Danh ngôn tình yêu: Tình yêu trong xa cách ví như ngọn lửa trong gió. Gió thổi tắt ngọn lửa nhỏ và thổi bùng ngọn lửa lớn.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Tháng ngày ngất ngưởng - Huyền Lê

Tháng ngày ngất ngưởng - Huyền Lê

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 9453 bình chọn




Chương 2.3


Buổi sáng chủ nhật, đúng vào ngày rằm tháng bảy, ngày lễ Vu Lan, Sâm Cầm đắn đo mãi rồi cũng quyết định xách túi về nhà với bố. Nhà nó ở ngay trong thành phố, nhưng mẹ nó đã lấy chồng khác và ra nước ngoài sống, còn bố nó kinh doanh gì chẳng rõ, chỉ biết ông đi suốt ngày, rượu chè cũng suốt ngày. Nhà Sâm Cầm kinh tế dư giả nhưng nó không phụ thuộc vào bố, nó sống tự lập và không bao giờ chấp nhận sự giúp đỡ của bố mình.

Tôi biết, trong thẳm sâu trái tim, Sâm Cầm yêu bố hơn bất kỳ ai, nó chỉ không thể chấp nhận cách kiếm tiền của ông thôi, có lần nó nói với tôi về những đồng tiền không sạch sẽ đó, tôi không biết rõ lắm nhưng cũng lờ mờ nhận ra rằng ông đang làm việc gì đó mờ ám. Tôi gặp bố của Sâm Cầm nhiều lần, ông rất yêu con gái và luôn cảm thấy có lỗi vì không thể mang lại cho Sâm Cầm một gia đình đúng nghĩa. Biết vậy, nên trước ngày lễ Vu Lan tôi đã khuyên Sâm Cầm nên về nhà thăm bố, cả năm chỉ có một ngày để con cái báo hiếu cha mẹ thì tại sao lại không về ?. Sâm Cầm không nói gì, nhưng sáng ra tôi thấy nó xách túi đi sớm, tôi biết là kiểu gì nó cũng loanh quanh một lúc ngoài đường rồi lại về nhà với bố thôi. Nó luôn vậy, và tôi nghĩ, mọi đứa con đều giống vậy, dù cả đời chạy loanh quanh với đủ thứ mộng hão thì cuối cùng, nơi họ muốn trở về nhất vẫn là nơi có bố mẹ mình.

Sâm Cầm vừa đi, tôi cũng chạy ra chợ mua ít hoa quả, vài bông hồng trắng về cắm. Sinh thời, mẹ tôi thích hồng trắng, ngày giỗ chạp hay lễ lạt gì mẹ cũng cắm hoa hồng trắng, giờ nhìn những cánh hồng tinh khiết mong manh đó, tôi nhớ mẹ. Năm năm trôi qua, đôi lúc tôi nghĩ mẹ vẫn còn ở quê, mẹ vẫn đạp xe đi dạy học hàng ngày, vẫn sửa bài cho học sinh và vẫn nấu canh cua chờ tôi về mỗi tối. Ký ức về mẹ chưa bao giờ lụi tắt trong tôi. Tôi là đứa trẻ mồ côi, mồ côi đúng nghĩa, bố mất trong một chuyến đi biển khi tôi vừa tượng hình trong bụng mẹ, chưa bao giờ gặp ông nên tôi không biết gì về ông ngoài những câu chuyện kể từ mẹ và bà nội. Tôi ước mình có thể gặp ông một lần để nói rằng tôi cần ông và nhớ ông thế nào. Đã bao lần, tôi cố hình dung cuộc gặp gỡ của bố mẹ ở bên kia thế giới, và hi vọng rằng họ sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

Cuộc sống luôn có những thách thức và mất mát, bạn cần phải kiên cường để đối mặt và lạc quan để tiếp tục tiến về phía trước. Không ai bị lấy mất tất cả, mà kể cả khi bạn không còn gì, hãy nghĩ rằng bạn vẫn còn chính bạn, muốn tồn tại thì phải vươn lên và muốn vươn lên thì phải tự tin. Tôi đã vượt qua những tháng ngày vất vả, cô đơn và thiếu thốn bằng sự ngất ngưởng của chính mình, giờ thì mọi trở ngại với tôi đều trở thành con…muỗi, vì tôi nghĩ mình còn dư dả năng lượng để đối mặt với rất nhiều khó khăn phía trước. Bạn biết đấy, khi bạn đã vượt qua con sóng lớn nhất, hung dữ nhất của cuộc đời thì những đợt sóng tiếp theo dù có nguy hiểm đến đâu cũng khó lòng quật ngã bạn được.

Trong lúc tôi đang miên man ngắm những cánh hồng trắng muốt và nghĩ về cuộc sống của mình thì có tiếng gọi the thé của bà Vịt Bầu “ Trăng Thanh ! Ra đây”. Tôi cun cút chạy ra đã thấy bà Vịt Bầu bày biện đủ mâm, đủ lễ để bắt đầu cúng chúng sinh, ông Châu Chấu đang quét nốt đoạn sân phía trước, tên Ria Mép đứng xun xoe bên cạnh Vịt Bầu. Vừa thấy tôi, Ria Mép đã lên giọng.
“ Nhanh lên, con gái con lứa, lề mề như ngan già vậy ”
Bà Vịt Bầu lé phé kéo tay tôi.
“ Lại đây, đứng sau bà, bà vái thế nào thì vái thế đấy, nhiều người vái thì nhiều lòng thành, để chúng sinh vui mừng, hoan hỉ về hưởng lộc”.
Ôi, dù chẳng hiểu bà Vịt Bầu lôi cái lý thuyết đó ở đâu ra nhưng tôi cứ gật gù rồi đứng ngay ngắn vào hàng cho xong chuyện. Vịt Bầu lại réo ông Châu Chấu, Châu Chấu vứt chổi te tái chạy đến nép sau lưng bà, đúng kiểu “ núp bóng tùng quân” quá.
Vịt Bầu trang nghiêm cầm hương lên lầm bầm khấn.
“ Hôm nay, ngày lễ vu lan, con kính mời chư vị chúng sinh, ông già bà cả, ăn mày, ăn xin, những hồn ma bơ vơ cõi trần về đây hưởng lộc….”.
Nghe bà khấn mà tự nhiên tôi dựng cả tóc gáy, nhỡ người ta về thật thì sao ? . Bà Vịt Bầu chẳng thèm đếm xỉa đến thái độ của những người xung quanh, bà cất cao giọng và khấn như đang hát.
“ Hôm nay, ngày lễ xá tội vong nhân , lộc này tôi cúng để dành cho tất cả các vong hồn, vì vậy đề nghị chư vị về hưởng lộc nhớ đi đứng ngay hàng thẳng lối, không chen lấn xô đẩy, không lạng lách tạt ngang để tránh tắc đường và gây lộn xộn trong quá trình hưởng lộc” .

Tôi không nhịn được cười, cứ ôm bụng gập người xuống cười ngặt nghẽo, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng trên mặt, quay sang thấy Ria Mép cũng đang cười rũ ra giống tôi. Ông Châu Chấu ra sức cấu véo ra hiệu hai đứa, nhưng Ria Mép dường như không chịu nổi, gục xuống cười thành tiếng. Tôi cũng cười hỉ hả không kém. Bà Vịt Bầu ngoái lại xách cổ hai đứa ra chỗ khác và giáo huấn về tội thiếu tôn trọng bài khấn của bà. Hai đứa bụm miệng đứng nép dưới gốc xoài để mặc bà Vịt Bầu ca cẩm một hơi rồi ra khấn tiếp. Chao ôi, bà Vịt Bầu cứ khấn thêm lời nào là hai đứa tôi lại rũ xuống cười lần ấy, đến độ ông Châu Chấu cũng không chịu được liền đấm ngực cười ha hả cơ mà. Báo hại, do cười quá nhiều mà cả tôi, Ria Mép và ông Châu Chấu đều bị Vịt Bầu ném chổi vào người. Cả đám chạy toán loạn nhưng vẫn không thể dứt được tràng cười của mình. Ôi, cảm ơn bà Vịt Bầu đã khiến lễ Vũ Lan của tôi hết buồn và chua chát, tôi biết ơn bà vô cùng, và cũng may thay, nhờ trận cười nghiêng ngả đó, tôi và Ria Mép có vẻ thân thiện với nhau hơn.

Buổi tối, khi ánh trăng soi xuống tán lá xoài trước sân khu trọ, dù ánh đèn thành phố đã che khuất mất vẻ đẹp huyền ảo của trăng, tôi vẫn nhìn thấy le lói thứ ánh sáng bàng bạc trên từng phiến lá. Mẹ vẫn thường nói tôi sinh đúng ngày trăng tròn, sáng và trong, vì thế mẹ đặt tên tôi là Trăng Thanh để hi vọng cuộc đời sau này cũng lấp lánh như ánh trăng vậy. Hồi đó, tôi mải mê sà vào lòng mẹ rồi ngắm nhìn bầu trời với trăng sáng và tưởng tượng ra cảnh mình sẽ trở thành một ngôi sao nhỏ bé tỏa sáng bên cạnh ánh trăng huyền ảo đó. Giờ đây, tôi lại ước mẹ là một vì sao trên đó, mẹ có thể nhìn xuống và thấy tôi, Trăng Thanh của mẹ đã lớn khôn, đã vững vàng, đã mạnh mẽ đến mức nào. Tôi ước mẹ có thể sà xuống đây, ngồi cạnh tôi, không cần phải nói gì nhiều, chỉ để tôi được hít hà mùi của mẹ một giây thôi cho vơi bớt khao khát, nhớ nhung trong lòng.

Nước mắt không ngừng rơi, ánh trăng mờ dần trong mắt tôi. Mọi thứ đã biến mất, đã lùi vào góc xa xăm nào đó, chỉ còn tôi ở lại, chống chếnh và cô đơn. Nỗi cô đơn có thể ập đến rất nhanh, nó khiến bạn yếu mềm đi, nhưng nó cũng có thể khiến bạn mạnh mẽ hơn bất kỳ lúc nào, chỉ cần bạn đừng coi cô đơn là bạn đường mà hãy coi nó như kẻ hóng hớt luôn chạy đuổi và rình rập sau lưng bạn, như thế, bạn sẽ biết cách để tránh xa nó.

Tôi xoay người, dựa lưng vào cửa sổ, không dám nhìn lên bầu trời xa tít ngoài kia nữa, sợ những giây phút trống trải trong tâm hồn sẽ kéo mình xuống vực sâu . Tôi xoa bàn tay lên mặt, cố gắng xoa dịu đôi mắt đang sưng lên vì nước mắt, đúng lúc một vật gì đó bay từ ngoài cửa sổ vào rơi “xoẹt” một phát xuống trước mặt. Tôi bàng hoàng nhìn xuống, một gói tròn tròn có quấn báo bên ngoài, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mặt Ria Mép te tởn ló vào qua khung cửa. Tôi bặm môi hỏi hắn.
“ Lại trò gì nữa đây ?”
“ Xôi !”
“ Cái gì ? ý anh là sao ?”
Ria Mép có vẻ mất kiên nhẫn, hắn chống một tay lên song cửa sổ, tay còn lại vỗ vỗ lên trán.
“ Sao cô ngu lâu dốt bền thế nhở, tôi bảo xôi thì nó là xôi chứ còn là cái khỉ gì nữa”
“ Nhưng…sao… anh… lại…?”
“ Tôi đói bụng, đi ra mua xôi, tiện thể mua luôn cho cô một gói, chắc cô chưa ăn gì đâu nhỉ ?”
Ôi, tôi cảm động quá thể, không ngờ Ria Mép lại tốt thế chứ, chẳng lẽ hắn bị ma nhập ? Mà dù ma hay quỷ gì nhập vào hắn cũng được, miễn là tự nhiên hắn thay đổi theo chiều hướng tích cực thế này là ổn lắm rồi. Tôi lí nhí cảm ơn, hắn có vẻ hơi bối rối khi thấy tôi ăn nói tử tế hơn mức bình thường. Tôi cúi xuống mở gói xôi, mùi xôi ngô thơm nức cả mũi, lúc này mới có cảm giác ruột mình quặn lên từng đợt. Ôi, Ria Mép đúng là vị cứu tinh của mình, tôi nhìn Ria Mép và mỉm cười thân thiện. Hắn ta lè lưỡi thở phì phì một cách rất vô duyên “ Muốn ăn thì ăn đi, đứng đây nóng bỏ xừ ra được” . Đã thế thì việc gì phải khách khí, tôi xúc một miếng lên ăn ngon lành. Ria Mép vẫn không rời cửa sổ, anh ta nhíu mày nhìn tôi....
<<1...5556575859...76>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.000891s | View: 9453 (+7)

On C-STAT