“ Này, lúc nãy tôi thấy cô khóc, cô khóc thật hay giả vờ đấy ?”
Ối giời ơi, tự nhiên tôi muốn phun ra miếng xôi đang ngậm trong miệng quá. Tôi chả nói được lời nào, chỉ ngước mắt lên nhìn anh ta với con mắt chắc phải vằn lên hàng trăm tia lửa ấy chứ. Ria Mép dường như thấy mình vô duyên quá nên vội vàng cười dàn hòa.
“ Này, đừng phùng mang trợn má lên mắng tôi, tôi hỏi thế thôi, chứ tôi biết tỏng cô khóc vì ai rồi ?”
Hả ? Làm sao anh ta biết được ? chẳng có nhẽ, anh ta là một trong những cô hồn được bà Vịt Bầu mời về lúc chiều ? Ôi, mẹ ơi, cô hồn đội lốt Ria Mép!!! Tôi sợ tái cả mào nhìn anh ta, gói xôi đang được nâng niu trên tay bỗng nhiên bị rơi phịch xuống bàn, tôi lắp bắp nhìn anh ta.
“ Anh… anh… là… ai…?”
Ria Mép nhìn tôi ngạc nhiên, hắn chìa cả bàn tay vào phòng tôi rồi gào lên.
“ Cô bị ma ám à ? Tôi đây chứ ai ! Hay lúc chiều cô bị các cô hồn nhập vào rồi ?”
Ôi, đúng rồi, nếu hắn đã nói những lời này thì không thể là một hồn ma được, tôi thở phào nhẹ nhõm, cầm gói xôi lên nhai tiếp. Ria Mép nhìn tôi có vẻ quan tâm.
“ Nhìn kiểu khóc của cô chắc là khóc vì giai chứ gì ? Nói thật, tôi thấy thằng cha ấy cũng đáng để cô rơi nước mắt đấy, so với hắn thì nhìn cô cứ như con cú ấy”
Cái gì ? Nhìn tôi thế này mà hắn dám nói là giống con cú sao ? Đúng là cái loại có mắt không tròng, nhìn tôi thế này chí ít cũng được như con…chim sâu chứ. À, mà hắn đang nói đến thằng cha nào ấy nhỉ ? Tôi trợn tròn mắt, chỉ vì tiếc gói xôi đang ăn dở nếu không thì tôi đã ném vào mặt hắn ngay rồi, tôi lấy hết sức bình sinh gào vào mặt hắn.
“ Này, anh biết gì mà phán xét tôi thế hả ?”
“ Tôi đâu có phán xét, chẳng qua đó chỉ là phép so sánh khách quan khi nhìn thấy hai người đi với nhau thôi”
“ Hai người ? Hai người nào ? Bao giờ cơ ?”
“ Gớm, lại còn tỏ vẻ ngơ ngác nữa, hôm trước tôi nhìn thấy anh ta chở cô về tận cổng mà, cao to, đi cái xe ga màu đen ấy”
À, hóa ra là vậy, hắn nhìn thấy tôi được tay bác sĩ chở về hôm nọ nên mới nghĩ thế. Ô, nhưng mà hôm đó rõ ràng chỉ có Sâm Cầm thấy cơ mà, sao hắn lại …? Chẳng nhẽ hắn cũng rình mò giống Sâm Cầm sao ? Ria Mép thấy tôi có vẻ thắc mắc thì xuống giọng giải thích “ Không phải tọc mạch đâu, hôm đó tôi hút thuốc trên ban công nhà cô tôi nên vô tình nhìn thấy thôi”. Tôi gật đầu không tra khảo gì thêm nữa. Nhưng khổ, hắn vẫn chất vấn tôi hàng chục câu hỏi về chuyện của chúng tôi, chẳng biết nói thế nào nên tôi đành kể hết ngọn ngành cho hắn nghe. Nghe xong hắn cười hềnh hệch, rồi bỗng dưng ngừng lại, hỏi một cách nghiêm túc “ Thế tại sao cô khóc ?” . Tôi cúi xuống, im lặng mất mấy giây rồi nói nhanh.
“ Tôi nhớ mẹ !”
“ Ô, cô này buồn cười nhỉ, nhớ mẹ thì về ngay với mẹ đi, ngồi đây khóc thì mẹ cô biết được chắc !”
“ Mẹ tôi… mất rồi”
Im lặng, tôi nhìn thấy khuôn miệng có ria mép của hắn hơi hé ra rồi ngay lập tức ngậm lại. Anh ta dựa lưng vào cửa sổ, nghiêng đầu sang một bên nhìn tôi rồi thì thầm rất nhỏ “ Tôi cũng thế !”. Bất chợt, tôi ngước mắt lên, chạm vào đôi mắt ấy, đôi mắt cũng chất chứa nỗi buồn giống tôi. Tôi lặng người nhìn hắn, hắn có vẻ bối rối mất một lúc rồi xông thẳng vào phòng, kéo tay tôi đứng dậy.
“ Đi chơi thôi, ngồi ở đây buồn chết mất”
Tôi không có ý định phản kháng mà ngoan ngoãn đi theo hắn. Chúng tôi lang thang trên đường suốt đêm hôm đó, vừa đi vừa buôn những câu chuyện nhảm nhí và cười sảng khoái với nhau. Không biết chúng tôi đã đi bao lâu và bao xa, chỉ biết rằng khi trở về phòng trọ, chân tôi đã mỏi rã rời và mắt thì díp lại. Tôi đổ sập người xuống giường và ngủ một giấc ngon lành như chưa bao giờ được ngủ. Đêm đó, hai kẻ từng ghét nhau như chan canh đổ mẻ chợt nhiên trở thành bạn bè như kiểu có duyên từ kiếp trước vậy.
Chương 3: Bạn thân... Thân ai nấy lo!
Chương 3.1
Từ sau ngày lễ Vu Lan đó, tôi, Ria Mép, Sâm Cầm chung sống hòa bình với nhau một cách không ngờ tới. Sâm Cầm sau khi nghe tôi kể chuyện về Ria Mép thì đã thôi không còn nhìn anh ta bằng con mắt căm thù nữa. Sâm Cầm thậm chí còn dụ dỗ được Ria Mép về phe mình để đối phó với bà Vịt Bầu những lúc chúng tôi “trót” gây ra “sự cố” gì đó trong nhà trọ. Bà Vịt Bầu dù không tin tôi và Sâm Cầm lắm, nhưng bà không thể không tin thằng cháu trai vừa “ngoan ngoãn” vừa dẻo mỏ của mình được. Nói chung, việc làm thân với Ria Mép đã mang lại cho hai con bé hay gây chuyện như chúng tôi rất nhiều lợi ích, thế nên, các bạn biết đấy, đã đến lúc dẹp ba mối thù vặt vãnh trước đây để bắt tay nhau vì lợi ích chung rồi.
Từ khi cho Ria Mép nhập hội, đêm nào phòng tôi cũng trở nên nhộn nhịp và rôm rả hơn, ngoài giờ đi làm ra, thời gian rảnh còn lại cả ba chúng tôi “cống hiến” cho các ván bài và trò cá ngựa quen thuộc. Ba cái mồm như loa phóng thanh thi nhau gào thét, cấu chí, mắng chửi nhau loạn xạ, khiến cả khu trọ cũng chao đảo theo. Cả khu trọ có bốn phòng, thì hai phòng là của chúng tôi thuê, phòng thứ ba là của bà bán vật liệu ngoài phố thuê để đồ, còn phòng cuối cùng thì cứ có người đến ở được dăm bữa, nửa tháng là lại cuốn gói đi, nên hầu như nó ở tình trạng trống quanh năm. Vì thế mà dù cả ba chúng tôi có gào toác cả họng ra cũng chả có ai ý kiến ý cò gì. À, quên, ngoại trừ lúc những tiếng gào đó vang dội lên đến tận tai của bà chủ Vịt Bầu thì cũng có đôi chút rắc rối xảy ra, nhưng hầu như nó không nghiêm trọng lắm.
Tối hôm nay cũng như bao tối khác, cả ba đứa vừa chơi cá ngựa ăn tiền vừa kêu gào, cãi cọ không dứt. Đúng như dự đoán, một lúc sau ông Châu Chấu lò dò xuất hiện, thông báo là ông lại được bà Vịt Bầu cử xuống để ổn định tình hình an ninh trật tự. Mặc ông Châu Chấu nói gì, đứa nào đứa nấy vẫn tập trung cao độ vào cuộc chơi, ông Châu Chấu đứng một lúc thì ngứa nghề nên nhảy xổ vào đập bốp bốp vào đầu Ria Mép và hét lên “Mày chơi ngu như bò ấy, để tao!”. Vừa nói ông vừa lật đật chen vào ngồi giữa mà không bao giờ chịu tháo dép, ông lý sự rằng như thế để dễ bề chạy trốn khi bà Vịt xuất hiện. Cuộc vui lại rôm rả khi có thêm một người, ôi, người ta nói quả không sai, thêm bạn thì thêm vui, thêm người thì thêm tiếng, bốn con người với bốn cái miệng lời ra tiếng vào cứ như ong vỡ tổ.
Và chỉ năm phút sau, cổ họng thanh niên của chúng tôi không thể đọ nổi với cái loa già nua của ông Châu Chấu, ông hò hét đạt đến công suất lớn nhất, chói tai nhất khiến chúng tôi cũng phải ngậm miệng, bịt tai ngồi im. Quả thật, trên đời này chưa từng thấy vợ chồng nào hợp nhau ở khoản mồm to như vợ chồng già này, mỗi khi họ gân cổ lên thì mọi người xung quanh phải cúi rạp người xuống. Chưa kể đến những màn rượt đuổi, cấu chí nhau diễn ra như cơm bữa của hai ông bà khiến hàng xóm, láng giềng vừa run sợ vừa kiêng nể không biết để đâu cho hết. Dù, ông Châu Chấu có lép vế hơn bà Vịt Bầu một tí thì họ vẫn là một cặp đôi “văn võ song toàn”, mắng chửi nhau cũng hay, mà đuổi đánh nhau cũng khéo, thế chẳng phải “văn võ song toàn” thì là gì nữa?!
Mà chẳng phải nói gì dài dòng, ông Châu Chấu vừa dứt tiếng thét thì có tiếng đạp cửa đánh “rầm” một cái, bà Vịt Bầu lừng lững xuất hiện với cái chổi trên tay y như mụ phù thủy. Bà đường bệ đứng chắn ngay cửa, bà không đứng thì thôi chứ đã đứng thì đến con muỗi cũng khó lòng tìm được khe hở nào mà trốn thoát được. Ông Châu Chấu ngay lập tức nấp sau lưng Sâm Cầm, mặc cho con bé cố tình đẩy ông ra phía trước. Nói chung, chẳng ai dại gì mà giúp đỡ che giấu ông Châu Chấu lúc này cả, lơ mơ lại ăn chổi của bà Vịt chứ chẳng chơi. Tôi và Ria Mép dừng hình, cười nhăn nhở với bà Vịt, mong bà mở lượng khoan hồng mà tha thứ. Bà Vịt chống chổi xuống, một tay chống hông, miệng thở hồng hộc.
“Đêm hôm rồi còn ồn ào không cho ai ngủ hả? Tao mà phát hiện ra đứa nào hét to nhất, tao xẻo mồm.”
Sau câu nói đó, ngay lập tức, tôi, Sâm Cầm, Ria Mép đồng loạt chỉ tay về phía ông Châu Chấu, ông lườm chúng tôi rồi lại đẩy Sâm Cầm tiến lên còn mình thì vẫn kiên trung nấp sau lưng nó. Ô, chẳng phải ông là người hét to nhất còn gì, chúng tôi chỉ nói sự thật thôi mà, đúng không? Bà Vịt Bầu ôm chổi lao đến, ông Châu Chấu thoắt vùng dậy, lợi dụng lúc bà Vịt sơ hở, ông chen qua cánh cửa rồi chạy biến ra ngoài sân. Bà Vịt định đuổi theo, nhưng tự nhiên quay lại, ném xoẹt cái chổi về phía chúng tôi rồi cong miệng lên quát:
“Làm loạn một lần nữa, thì ba đứa chúng mày đều ra đường tuốt nhá! Cả cái lão khọm già kia nữa, ra đường tuốt!”
Lúc này mới nghe tiếng Ria Mép phát ra, vẫn cái giọng nịnh nọt, ngọt ngào như mì chính ấy.
“Kìa, cô! Chúng cháu chỉ vui một tí thôi, cô đừng giận.”
“Cô... cô... cái gì! Dẹp! Một lần nữa thì ra đường, ra đường tuốt! Rõ chưa? Bực cả mình!”
Nói đoạn, bà lừng lững bước ra, chẳng biết bà có đuổi theo ông Châu Chấu không nhưng đêm đó chúng tôi thấy mọi thứ yên lặng lạ thường, ôi kiểu gì rồi ông Châu Chấu chẳng rón rén chui về nhà làm lành với bà Vịt, lần nào chẳng thế. Chẳng có gì đáng lo cả đâu.
Cuộc chơi của ba chúng tôi không thể vì ông Châu Chấu mà gián đoạn được, ba đứa trời đánh vẫn hì hụi chơi với nhau nhưng lần này kín tiếng và cười bé hơn. Chúng tôi phó mặc sự an toàn và tính mạng của ông Châu Chấu cho bà Vịt Bầu, tận đến khi chuông điện thoại của tôi réo lên từng hồi. Tôi mở điện thoại, là ông Châu Chấu gọi, chẳng lẽ... ông nhờ chúng tôi đưa đến... bệnh viện chăng? Tôi hồi hộp nghe máy, chưa kịp nói gì đã nghe tiếng ông Chấu hổn hển trong điện thoại: “Cứu! Cứu ông!”. Ôi, thôi xong, bà Vịt đã không tha thứ cho ông ấy rồi. Tôi hỏi dồn “Ông có sao không? Nặng lắm không?”- “Nguy lắm, nặng lắm, sắp rơi rồi! Nhanh lên!”. Chết rồi, ông Châu Chấu lần này có vẻ bị nặng, nguy hiểm đến tính mạng rồi. Tôi hốt hoảng cúp máy, Sâm Cầm và Ria Mép cũng đứng bật dậy lao ra sân. ...
Quét Virus: An toàn