* Danh ngôn tình yêu: Ái tình không nhìn bằng mắt mà bằng tâm hồn. Vì vậy, nhân loại khắc họa Thần Tình ái có hai cánh nhưng con mắt mù lòa.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Tháng ngày ngất ngưởng - Huyền Lê

Tháng ngày ngất ngưởng - Huyền Lê

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 9452 bình chọn



Bệnh viện đông nghịt người, tôi ngơ ngác đứng trước cửa phòng bác sĩ, chả thấy bóng người nào. Tôi chợt nhớ tới tờ giấy bác sĩ đưa cho mình, vội vàng thò tay vào túi quần tìm. Nhưng than ôi, nó đâu còn ở đây nữa, lục hết túi trước sang túi sau, chẳng có dấu hiện gì cho sự tồn tại của nó. Rõ ràng tối qua tôi nhét vào túi sau, hôm qua về không kịp giặt, trưa nay vẫn mặc cái quần này để đi cơ mà. Rốt cuộc thì nó nằm đâu ? .
Sâm Cầm kéo tôi vào nhà vệ sinh, rũ đến nát cái quần của tôi ra để tìm nhưng đều vô ích. Ôi trời ! có khi tối qua mải lao vào can ngan Sâm Cầm và Ria Mép gây sự với nhau trên đường về nên tôi làm rơi tờ giấy ở đâu đó rồi. Chết tiệt thật, giờ biết tìm tay bác sĩ ấy ở đâu đây ? Phòng trực không có, số điện thoại bị mất, tên cũng chả biết tên gì luôn, thật là nan giải. Sâm Cầm thấy tôi mặt ngẩn ra thì hiến kế
“ Này, hay chúng ta về đi, đằng nào mình cũng không tìm được anh ta mà”
“ Không được, đã đến đây rồi thì cũng nên chịu khó tìm chứ, bỏ về thế này thì mình… xấu xa quá”
“ Có gì mà xấu, mình cũng có lòng đến đây rồi chứ có phải muồn có ý định chuồn đâu, thôi… về cho lành, ở đây đông đúc khó chịu”.
Dù Sâm Cầm nói thế nào, tôi vẫn nhất quyết không chịu về. Cuối cùng, cô nàng chấp nhận ở lại cùng tôi.
Chúng tôi xoay qua xoay lại hỏi mấy cô y tá tung tích của tay bác sĩ nọ, nhưng cô nào cũng vội vã, hoặc trả lời qua loa, hoặc trừng mắt quát nạt. Hai đứa vừa bực vừa nản đành kéo nhau ngồi xuống ghế chờ trước hành lang. Chờ chẳng được lâu, Sâm Cầm có điện thoại từ công ty, phải đi gấp, tôi chấp nhận ở lại đợi một mình, dù sao đã mất công đợi thì đợi luôn một thể. Dù thế nào, khi đã đi thì cũng nên đi đến cùng chứ nhỉ ? Tôi ghét làm mọi việc theo kiểu lưng chừng, vì thế, chả có gì đáng ngạc nhiên nếu tôi nhất định tìm bằng được tay bác sĩ kia cả.

Sâm Cầm đi rồi, tôi im lặng ngồi nhìn dòng người chạy đôn đáo dọc hành lang bệnh viện. Công nhận, có vào bệnh viện mới thấy sức khỏe quý giá đến mức nào, đi qua tôi là những khuôn mặt nhăn nhó vì đau, những khuôn mặt không giấu được sự lo lắng bất an, những khuôn mặt ướt nhòa nước mắt. Tôi luôn sợ bệnh viện, sợ mùi thuốc sát trùng ở đây và sợ cảm giác hối hả giành giật sự sống từng giây khi bước chân vào nơi này. Tất cả nó, đều khiến tôi nhớ đến giây phút cuối cùng của mẹ, những giây phút trái tim tôi bị bóp nghẹt và nỗi đau xâm chiếm cả cơ thể lẫn tâm hồn. Cảm giác đó, năm năm qua tôi chưa từng quên.

Cắt ngang dòng hồi ức của tôi là tiếng gào khóc của ai đó, một chiếc băng ca được đẩy ra từ phòng mổ, một người nằm trên đó được phủ khăn trắng , y tá vừa đẩy băng ca qua người tôi, sau lưng là một người đàn ông và hai đứa trẻ nức nở đi theo. Tôi đứng đờ người nhìn theo bóng họ khuất dần ở cuối hành lang, sự bàng hoàng, xót xa và sợ hãi đã khiến người tôi như đông cứng lại. Mất một lúc lâu sau tôi mới tự trấn tĩnh và ngồi xuống ghế chờ, cảm giác nặng nề, buồn đau này thật khó tả, tôi chớp mắt liên tục để ngăn nước mắt sắp tràn ra, nhưng dường như vô ích.

Cửa phòng mổ lại mở, tiếng kẹt cửa rất to, tôi định quay đi vì không muốn chứng kiến thêm một cảnh đau lòng nào nữa. Nhưng, giọng nói rất quen cất lên đã ngăn tôi lại, anh bác sĩ xoay người đấm tay vào tường miệng chửi thề “ Chết tiệt thật !” , một hai cô y tá nhìn anh ta một cách ái ngại rồi bước qua. Anh bác sĩ cởi áo blouse vò trong tay và nặng nề bước từng bước dọc hành lang. Tôi im lặng đi theo sau anh ta, không cất nổi lời nào, và cũng không hiểu mình đi theo để làm gì nữa, chỉ cảm thấy trong mỗi bước chân của mình có sự hồi hộp khó tả.
Cho đến khi anh ta đứng trước cửa nhà vệ sinh nam thì tôi mới hốt hoảng gọi to “ Anh gì ơi” . Anh bác sĩ quay lại, nhìn thấy tôi anh ta nhếch mép cười.
“ Cô cũng đến cơ à, tôi tưởng cô chuồn luôn rồi chứ”
“ Anh đánh giá thấp tôi rồi, tôi chờ anh từ trưa đến giờ đấy” .
“ Cô không biết gọi điện à ? À, mà cô có gọi thì tôi cũng không nghe được”
“ Tôi làm mất số của anh, sợ không gặp được anh nên phải ngồi chờ ”
Anh bác sĩ không nói gì, đẩy cửa phòng vệ sinh rồi đóng sập lại, tôi chỉ nghe tiếng anh ta vọng ra từ bên trong “ Đợi tôi một lát” . Ôi, kiếp trước tôi làm gì nên tội mà kiếp này tôi gặp toàn thể loại đàn ông kênh kiệu, vô duyên và gian xảo thế nhỉ ?
Tôi đứng mòn chân ngoài phòng vệ sinh, chả hiểu anh ta làm cái quái gì mà lâu đến thế. Vài người đàn ông đi qua nhìn tôi như người từ hành tinh khác đến, thật xấu hổ không biết để đâu cho hết. Biết số phận thê thảm thế này thì tôi chả thèm đến đây là gì, cứ chuồn luôn như Sâm Cầm nói có phải đỡ hơn không.

Bác sĩ bước ra vừa đi vừa gấp lại chiếc áo blouse lúc nãy, anh ta liếc sang tôi, giọng có vẻ bình tĩnh hơn lúc trước nhiều “ Cô không phải làm thủ tục gì đâu, tôi hoàn tất sáng nay rồi, anh ta nằm có hai tiếng rồi về, có thuốc thang gì đâu mà mất tiền” . Lòng tôi như mở cờ trong bụng, không mất tiền là sướng rồi, nhưng nếu thế thì anh ta bảo tôi đến đây làm gì nhỉ ? . Anh ta dường như đoán được ý của tôi liền nói “ Tôi thử cô thôi, ai ngờ cô đến thật, xem ra cô cũng thật thà phết” . Ôi, điên thế chứ lị, mình mất cả buổi chiều chỉ để làm trò thử của người khác sao, tôi chỉ nói “ Cảm ơn” rồi quay phắt đi, không nói thêm gì nữa. Anh ta cũng chả thèm đuổi theo hay nói gì, máu điên bốc lên não, chuyện này mà đến tai Sâm Cầm chắc nó cười tôi vỡ mặt chứ chẳng chơi đâu. Thật khốn khổ.
Ra đến sân bệnh viện mới nhớ mình làm gì có xe mà về, giờ mà gọi cho Sâm Cầm chắc nó không nghe máy đâu, nó mà làm việc thì có gọi đằng giời nó cũng chẳng thèm ngó đến cái điện thoại. Thôi, bắt xe ôm vậy, trời ạ, đã mất công, mất việc chờ đợi mà không làm được gì giờ lại còn tốn tiền xe ôm nữa chứ, thật là một ngày đen đủi. Tôi lếch thếch ra khỏi cổng viện, lòng thầm thề không bao giờ bước chân vào đây nữa, có chết tôi cũng chết ở viện khác. Haiz, tức một người mà ghét lây cả viện là thế đấy, nhưng kệ chứ, yêu ghét gì cũng là quyền của tôi mà.



Tiếng còi xe “ bim, bim” sau lưng khiến tôi giật mình ngoái lại. Tay bác sĩ ngồi trên chiếc xe ga mỉm cười nửa miệng. Hắn hỏi tôi sao đi bộ, tôi bảo không có xe, đại loại hai bên hỏi qua đáp lại một hồi hắn đề nghị sẽ chở tôi về tận nhà coi như chuộc lỗi hôm nay đã lừa tôi. Ngẫm đi ngẫm lại, mình chả mất gì, thậm chí còn lãi được tiền xe ôm nữa thì tội gì nhỉ ? Tôi gật đầu, mà lòng thầm hỏi không hiểu mình vốn khó gần thế mà sao lại nhận lời dễ dàng vậy ! Mà cũng chả phải lăn tăn gì nhiều, việc gì tốt cho túi tiền của mình thì cứ cố gắng mà thực hiện thôi. \
Anh ta vừa chở tôi vừa hỏi thăm chuyện tối qua đã dàn xếp ổn thỏa chưa. Tôi cũng chẳng ngại ngần mà kể lể với anh ta vụ đụng độ sáng nay, còn nhắc lại kết luận của Sâm Cầm về sự đểu giả của những anh chàng có ria mép. Anh bác sĩ bật cười thành tiếng, anh ta nói ở trọ vui quá nhỉ, thoải mái, thân tình mà có nhiều chuyện vui. Ôi, ở trọ không thú vị như anh nghĩ đâu, anh bác sĩ ạ ! Anh phải trả tiền thuê nhà hàng tháng, tiết kiệm điện, nước, tháng nào điện tăng, nước tăng anh sẽ đau lòng y như ai đó vừa xẻ thịt anh ấy. Anh ta còn cười to hơn, khiến tôi bối rối, chưa bao giờ tôi nói chuyện thoải mái với ai như thế, tôi đành chốt lại một câu để khẳng định rằng mình không nói quá lên lời nào. “ Không tin thì anh cứ thử ở một lần mà xem”. Không ngờ anh ta đáp lại “ Có lẽ, tôi sẽ thử” .

Về đến trước cửa khu nhà trọ, tôi xuống xe và ý tứ cảm ơn, bất chợt anh ta kéo tay tôi lại “ Này, đi uống gì đó với tôi nhé” . Oh my God ! chuyện gì xảy ra đây ? hóa ra anh ta lợi dụng đưa tôi về nhà để bày trò này sao ? Anh ta nghĩ tôi cũng giống ba cái đứa con nít dễ dụ hay sao ? Tôi định nói rõ cho anh ta hiểu, nhưng nhìn vào đôi mắt ấy, tôi thấy có gì đó rất buồn. Tôi không nỡ, anh ta cười nhẹ, nụ cười vừa có gì đó kiêu bạc vừa dễ thương “ Tôi không có ý gì đâu, chẳng qua hôm nay tôi đã… không thể làm gì để cứu người mẹ cho hai đứa trẻ đó, tôi thật sự…cần một ai đó để nói chuyện ”. Nhắc đến người mẹ đó, người nằm trắng toát trên băng ca và hai đứa trẻ nức nở bênh cạnh bố nó khiến tôi nhói lòng, thì ra anh ta đã mổ ca mổ đó. Tôi mím môi gật đầu rồi lên xe ngồi, trước khi rồ ga đi anh ta nói nhỏ “ Yên tâm, tôi sẽ đưa cô về lần nữa”. Chẳng cần anh nói thì tôi cũng cảm thấy yên tâm về điều đó, không hiểu sao, nhìn vào mắt anh ta khi nói về bệnh nhân đó, tôi tin anh ta là người tốt. Ôi, cuộc đời ! đôi khi người ta gặp gỡ cả chục năm lại không khiến ta tin tưởng bằng người ta chỉ gặp một ngày. Tất cả là do trực giác, trực giác có thể đúng, có thể sai nhưng chẳng phải ai cũng muốn làm theo trực giác của mình hay sao ?...
<<1...5354555657...76>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.000541s | View: 9452 (+6)

On C-STAT
Ring ring