“Dạ, tôi xin lỗi, tại tôi không để ý.”
Tay bác sĩ không nói gì quay sang phía cửa sổ, tôi chờ một lúc xem hắn có nói gì với mình không nhưng đối phương tuyệt nhiên chẳng hé một lời. Tôi lặng lẽ rời khỏi phòng, lòng thầm nguyền rủa số phận mình đen bạc thế nào mà toàn gặp loại đàn ông vừa vô duyên vừa kiêu ngạo.
Ra đến hành lang bệnh viện, ngay lập tức tôi ngửi thấy mùi chiến tranh rất khốc liệt. Sâm Cầm chống nạnh thở hồng hộc, còn anh chàng Ria Mép co gối lên ôm chân, tôi chắc rằng hắn vừa được cô bạn thân của tôi tặng cho một cú đạp. Hắn cũng chả vừa, miệng cứ nhọn ra mắng mỏ Sâm Cầm, hai con người đó vừa đi vừa miệt thị rồi đòi đánh nhau khiến tôi phải mệt mỏi lao vào can ngăn không biết bao lần. Ôi, số phận của tôi, làm sao tôi có thể sống nốt những ngày yên bình sắp tới với một cô bạn và một tay hàng xóm lắm mồm như nhau, ghê gớm như nhau và manh động như nhau đây?
Chương 2: Sống chung với lũ!
Chương 2.1
Một đêm lê lết mệt mỏi ở bệnh viện đã khiến hai đứa tôi sụp xuống giường và ngủ say quên trời đất. Sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc vì tiếng nhạc đập bùm bùm bên tai kèm theo một bài hát quái quỷ nào đó, tôi xoay người che gối lên đầu nhưng chẳng ăn thua. Tôi bực mình ngồi dậy và nhận ra mình đã ngủ quá lâu, nắng xuyên qua khe cửa hở và chiếu vào phòng thành một vệt sáng chói mắt. Vơ điện thoại, nhìn thấy đồng hồ chỉ chín giờ sáng, trời đất ! mới chín giờ mà mình cứ tưởng là mười hai giờ trưa cơ chứ, đúng là trời mùa hè có khác.
Phía phòng bên, tiếng nhạc lại bùng lên, lúc này tôi mới đủ tỉnh táo để nghe ca từ của nó. “ Lên nóc nhà, bắt con gà là bắt con gà… làm thịt gà, vặt lông gà…” nói chung, tôi không nhớ chính xác ca từ nhưng nó đại loại như thế. Tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo, tiện tay đập bằng được Sâm Cầm dậy nghe bài hát bất hủ, Sâm Cầm lầm bầm chửi rủa tôi nhưng sau khi nó nghe bài hát từ bên phòng anh hàng xóm kia thì miệng nó ngoác ra còn to hơn cả tôi. Thằng cha Ria Mép này có gu âm nhạc chả giống ai, tôi ngờ rằng anh ta có vấn đề về thần kinh.
Tiếng nhạc vẫn léo xéo bên tai, Sâm Cầm lập tức phi ra khỏi phòng, lao ra ngoài. Tôi vội vã lao theo, với tinh thần hóng hớt cao độ vì biết thể nào nó cũng gây ra chuyện. Sâm Cầm mặt đỏ tía tai đứng đập tay cộp cộp vào cửa phòng Ria Mép, thấy có vẻ không “xi – nhê” gì, nó dùng cả chân đá lia lịa. Khổ thân cánh cửa gỗ, nó có tội tình gì đâu mà chịu sự hành hạ thế chứ, cứ cái đà này tôi e thằng cha Ria Mép mà xuất hiện thể nào cũng ăn đủ với Sâm Cầm.
Mất một lúc, Ria Mép mới thò bộ mặt nhăn nhở ra nhìn chúng tôi. Sâm Cầm manh động đi giơ nắm đấm, may mà tôi ngăn kịp. Nó đứng thở hồng hộc rồi phun ra một tràng mắng chửi tội vô duyên, mất trật tự và trơ trẽn của anh ta. Ria Mép cũng chả vừa, hắn tuyên bố đây là phòng của hắn, máy tính của hắn, hắn thích mở lúc nào hắn mở, không ai có quyền xâm phạm đời tư của nhau. Nghe giọng điệu và nhìn cái mặt câng câng của hắn khiến tôi sôi hết cả tiết, biết thế lúc nãy tôi đừng can, để Sâm Cầm đấm vào mặt hắn cho xong. Sâm Cầm chìa chân định đạp hắn, tôi lôi lại, nói chung, với những kẻ như hắn chúng ta không nên dùng vũ lực, mà phải dùng âm mưu. Tôi nghĩ ra một kế, bèn lôi Sâm Cầm về phòng, con bé vẫn còn cố đạp vào cửa phòng Ria Mép một phát thật mạnh rồi mới yên tâm rút quân được.
Ở phòng, hai đứa tôi hì hụi mở mở nhạc sàn rồi cắm vào bộ loa “khủng” của bố Sâm Cầm đầu tư cho nó hôm sinh nhật, thực ra nó chả thích loa đâu, nhưng lúc bố nó hỏi thích qùa gì nó nói đại là cái loa. Mà cũng may, nhờ thói hâm dở của nó nên giờ chúng tôi mới có thứ để trưng dụng chứ, tôi vặn loa cỡ max , Sâm Cầm lao ra mở toang cửa phòng. Xong ! Cuộc chiến Music bắt đầu ! . Một bên là “ Lên nóc nhà… bắt con gà”, một bên thì nhạc Dance đập bùm bụp, xem bên nào thắng, đương nhiên là chúng tôi thắng rồi. Cả hai đắc ý đập tay vào nhau, quả này thì chú mày chết với hai chị nhé.
Hai con giời vui sướng điên cuồng, nắm tay nhau nhảy nhót khắp phòng. Đột nhiên ông Châu Chấu lao vào , khua chân múa tay với chúng tôi. Chà, ông Châu Chấu già rồi mà còn “ xì – tin” ghê chưa, thấy người ta mở nhạc sàn cũng xí xớn lao vào nhảy. Tôi chìa ngón tay cái ra, tỏ ý rằng ông đúng là “ năm bờ oăn” . Ông Châu Chấu xua xua tay, nhảy choi choi lên, miệng mấp máy, tuyệt thật, lại còn hát theo nhạc cơ đấy, ông còn máu thế này thảo nào mà bà Vịt Bầu cứ ghen lồng ghen lộn lên thế chứ.
Ông Châu Chấu hò hét, xoay xoay một lúc rồi lao đến rút phựt cái phích điện ở loa, cả hai chúng tôi chưng hửng nhìn nhau. Ông Châu Chấu gào lên, chỉ tay ra phía sân “ Tao bảo bọn mày tắt khẩn cấp, mụ Vịt đang điên tiết trên gác kia kìa !”. Ờ nhỉ, mải trả thù mà quên béng mất nhân vật quan trọng, quả này bà Vịt Bầu mà xuống thì hai đứa chỉ có nước cuốn gói ra khỏi phòng chứ chẳng chơi đâu. Ông Châu Chấu rướn cổ, nói vọng sang phòng bên kia “ Phong ! Tắt nhạc đi, cô mày xuống giờ đấy!” . Bên kia tường có tiếng vọng lại của Ria Mép “ Cháu tắt từ đời tám hoánh nào rồi, chú bảo hai cái cô dở hơi kia tắt loa rè đi cái” . Vẫn giọng ngông cuồng đó, điên không tả nổi, lần này thì không chờ Sâm Cầm lên tiếng, tôi đã lấy hết sức hét lên “ Anh bị điếc à ? Nhạc đâu nữa mà tắt !” – “ Các cô mới điếc ấy, chỉ có điếc mới mở nhạc to quá cỡ để nghe thôi” – “ Anh là người khơi mào trước mà, đồ…kh..ù..ng !”. Tôi hét đến rách cả cổ họng vì hắn, Sâm Cầm và ông Châu Chấu ngơ ngác nhìn tôi, chắc là họ chưa bao giờ thấy tôi tức giận như vậy. Tôi còn tự choáng với bản thân mình kia mà !
Chả kịp choáng được lâu, tiếng thét vang dội của bà Vịt Bầu đã khiến màng nhĩ chúng tôi như bị thủng hàng trăm lỗ, bà xuất hiện lừng lững và oai vệ như thường lệ. Không để ai nói câu gì, bà mắng nhiếc, chỉnh đốn, phê bình rồi dọa nạt đủ kiểu về việc gây nên sự ồn ào khủng khiếp của chúng tôi. Hai con giời chỉ biết câm nín nghe bà nói và chẳng ai bảo ai, cả hai đứa đều cố “nặn” ra bộ mặt thiểu não nhất có thể. Chắc vì chúng tôi diễn quá đạt nên giọng của bà Vịt Bầu trở nên dịu dần đi, ôi thật là may mắn.
Nhưng, tôi nhầm, bà dịu giọng dần chẳng qua là để lấy sức hét cho to hơn mà thôi. Bà hít một hơi thật sâu rồi gào lên mắng hai con nặc nô, suốt ngày gây chuyện, vụ tối qua còn chưa xử đã tòi thêm vụ mới rồi. Thôi, xong, lần này xác định cuốn gói tìm phòng trọ mới luôn cho nó nhanh, bà Vịt đã nổi giận thì khó lòng hạ hỏa lắm. Chúng tôi nhìn sang ông Châu Chấu cầu cứu, nhưng ông lắc lắc đầu nép sát vào tường, ôi, uy danh của ông chả là cái cóc khô gì so với tiếng thét kinh hồn bạt vía của bà Vịt Bầu cả. Rầu hết cả lòng !
Đương lúc bà Vịt hừng hực phô trương thanh thế thì Tên Ria Mép xuất hiện, hắn cười giả lả rồi vỗ vai bà Vịt Bầu, giọng nhẹ như gió thoảng “ Cô ơi, cô nói nhỏ thôi kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe”. Ngay lập tức, bà Vịt Bầu xoay người nhìn hắn âu yếm “ Ôi cháu tôi, chỉ có cháu mới thương cô nhất thôi” . Hắn liếc nhìn chúng tôi vẻ kênh kiệu, tay vẫn vỗ về vai bà Vịt “ Tất nhiên rồi, cháu không thương cô thì thương ai chứ, cô tâm lý nhất nhà mà” . Ọe ! nghe những lời ngọt nhạt đó mà tôi nổi hết cả da gà da vịt, sao trên đời lại có thằng đàn ông thảo mai đến nhường kia nhỉ ? . Vịt Bầu nắm tay Ria Mép, mặt hớn như hoa hồng nở, “ Cháu chưa ăn sáng đúng không ? Lên nhà cô làm đồ ăn sáng cho nhé, ăn nhiều vào để còn có vẻ đẹp hoàn hảo giống cô chứ !”. Ặc ! Ai cho tôi ít nước súc miệng, thật là lợm giọng với kiểu nói năng sến súa giả tạo ấy ! . Sâm Cầm dường như cũng không chịu nổi, nó liếc qua tôi rồi lẩm bẩm “ Đồ dẻo mỏ, gian xảo kinh người”. Thằng cha Ria Mép không thèm để ý đến thái độ của hai chúng tôi, hắn quay lại lè lưỡi ra chọc tức hai đứa rồi ôm vai bà Vịt Bầu đi mất. Ông Châu Chấu cũng cun cút đi theo, vẫn không quên dặn dò chúng tôi “ Thằng này là cháu cưng của bà ấy đấy, đừng động vào nó”. Haiz, thế thì chẳng có hi vọng gì để đuổi anh ta ra khỏi đây nữa , bình thường có tên nào mới đến, chỉ cần tôi và Sâm Cầm thấy ngứa mắt là ngay lập tức nhảy lên tỉ tê với bà chủ, y như rằng vài hôm thì cuốn gói, riêng trường hợp này quả thật phải bó tay rồi.
Sau mấy lần đụng độ nảy lửa vừa qua, Sâm Cầm đã hùng hồn tuyên bố rằng không phải tất cả đàn ông có ria mép đều quyến rũ như nhau, và tôi tán thưởng điều đó. Hai đứa tự lên dây cót cho nhau để chuẩn bị tinh thần sống chung với lũ, một cơn lũ quá gian manh và nguy hiểm. Nói chung, trong một vài trường hợp, khi biết đối thủ mạnh hơn mình, bạn nên học cách chấp nhận hơn là đối đầu, đó là cách tốt nhất để tránh thương tổn cho bản thân.
Buổi trưa hôm ấy, nắng và nóng kinh người, tôi cố lôi Sâm Cầm đến bệnh viện làm nốt thủ tục ra viện cho Ria Mép . Sâm Cầm mở cửa ra, thấy cái nóng hừng hực ngoài sân bê tông xộc lên mặt thì nó chui tọt vào phòng nhăn mặt lắc đầu từ chối. Thấy tôi vẫn cương quyết, nó giở bài cùn, rủ rê tôi “xù” luôn việc đóng viện phí , nó bảo đằng nào lão bác sĩ cũng có biết mày là ai đâu mà sợ mang tiếng. Nghe có vẻ có lý, nhưng tôi cảm giác thế nào ấy, người ta đã giúp mình, mà mình vô ơn thế thì há chẳng phải đê tiện quá sao? Dù mình chẳng quân tử hơn ai, nhưng nhất quyết không thể tự biến mình thành kẻ đê tiện và tiểu nhân được. Loay hoay một lúc, hai đứa lo sợ lương tâm cắn rứt nên đã lao đến bệnh viện bất chấp thời tiết như muốn thiêu cháy cả người. Suy cho cùng, chỉ có tôi mới chịu vào sinh ra tử với Sâm Cầm và chỉ có Sâm Cầm mới chịu lao ra nắng lửa mưa giông với tôi thôi....
Quét Virus: An toàn