Sâm Cầm thì ngược lại, nó luôn thích sự đặc biệt, thích những thứ người khác cho là ngông cuồng hay vớ vẩn. Sâm Cầm yêu rất nhiều mà chẳng đi đến đâu, còn tôi thì quá khép kín đến nỗi chẳng mở lòng ra với bất kỳ ai. Tôi thích cách sống mạnh mẽ dám yêu, dám sống của Sâm Cầm. Còn Sâm Cầm lại nể phục cách sống mặc kệ đời của tôi, tôi không có nhiều tham vọng, tôi chỉ thích sống bình yên thôi. Tôi làm việc gì cũng vì thấy vui, bao giờ tôi hết vui thì dừng lại. Sâm Cầm nói tôi vững vàng, còn tôi khen nó mạnh mẽ, đấy, người ta thường nói, “ở nhà nhất chị nhì em” là thế đấy. Chúng tôi vẫn thường gọi đùa nhau là hai con ngất ngưởng sống vất vưởng giữa phố phường. Mãi sau này, khi trải qua nhiều biến cố, tôi vẫn thích cách chúng tôi gọi nhau là ngất ngưởng ngày nào. Tôi thường nhắc đến thời gian đó và gọi nó là những “tháng ngày ngất ngưởng”, ở đó, chúng tôi đã sống, đã yêu, đã vui, đã buồn, đã chia sẻ và đã vươn lên trước nhiều sóng gió, tất cả có nhau và tất cả vì nhau.
Sâm Cầm viết kịch bản quảng cáo, vì vậy nó thường đi về thất thường, có khi nằm nhà cả ngày nhưng có lúc nửa đêm mới mò về. Tôi quen với cách sinh hoạt ấy nên cứ qua chín giờ mà chưa thấy nó về thì tôi tự ăn cơm một mình và khép hờ cửa cho nó. Hôm nay cũng thế, mười một giờ đêm, tôi khép cửa rồi leo lên giường nằm đọc sách, những trang sách chi chít chữ khiến mắt tôi díp lại và chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đang say giấc thì tiếng đạp cửa khiến tôi giật mình tỉnh giấc, một bóng đen ập vào phòng, sặc sụa mùi rượu. Biết ngay mà, Sâm Cầm lại đi uống rượu ở đâu về, mỗi lần bí ý tưởng nó toàn thế. Đã quá quen với tình trạng đó nên tôi ngáp dài một cái rồi dịch người vào sát tường để dành chỗ cho nó. Tôi cảm giác bước chân nó nặng nề hơn bình thường, nhưng đôi mắt phản chủ cứ díp lại khiến tôi không thể nào há miệng ra hỏi han một câu nào tử tế cả, thôi kệ, dù sao nó cũng về đến nhà rồi mà, lo gì chứ.
Sâm Cầm không chui vào giường như thường lệ, mà hình như đang di chuyển xung quanh phòng để tìm gì đó, tôi nghe thấy tiếng quờ quạng. Trời ạ, đúng là con dở người, mọi lần về thì lăn ra ngủ, lần này bày đặt tìm kiếm cái cóc khô gì thế? Tôi đang đấu tranh tư tưởng xem có nên bò dậy hỏi xem nó cần gì không thì nghe tiếng lầm bầm vang lên:
“Mẹ kiếp! Để chỗ quái nào thế nhỉ?”
Làng nước ơi! Tim tôi dường như rớt xuống bụng rồi, rõ ràng không phải giọng nói quen thuộc của Sâm Cầm, mà là giọng ồm ồm đàn ông! Toàn thân tôi run bắn lên, phải làm gì bây giờ? Có một tên lưu manh đang lục lọi trong nhà tôi, chắc chắn là hắn có vũ khí, chắc chắn hơn nữa là hắn rất nguy hiểm, hay là mình hét lên nhỉ? Không! E rằng lúc mình hét chưa xong hắn đã xử xong mình rồi, hay là mình nằm im coi như không biết để hắn tự lục lọi lấy được gì thì lấy, thà mất của còn hơn mất mạng. Không! Nhỡ đâu, hắn lấy xong tài sản rồi quay sang thấy mình nằm hớ hênh giữa đêm hè thế này, hắn nổi cơn thú tính thì mình... nhục còn hơn chết ấy chứ.
Trong cơn bấn loạn, tay tôi chợt quờ phải cái chày giã cua mà Sâm Cầm hay đặt đầu giường để phòng thân, một tia chớp lóe lên trong đầu, tôi nắm lấy cây chày và chồm dậy. Tôi lao tới, dùng cái chày đập thẳng đầu thằng ăn cắp đang lúi húi chôm chỉa tài sản, quá bất ngờ, hắn chỉ kịp ú ớ mấy tiếng rồi nằm xụi lơ xuống nền nhà. Hú hồn! Tên ăn cắp đã bị hạ gục! Tôi cẩn thận huơ huơ tay trước mặt hắn để xem hắn đã lịm hẳn chưa, sau khi biết hắn không còn khả năng chống cự tôi mới có can đảm gào toáng lên. “Trộm! Trộm! Có trộm!”
Quả nhiên, đêm khuya thanh vắng, tiếng gào của tôi đã có tác dụng bất ngờ, chưa đầy mười lăm giây sau, đèn ngoài sân sáng rực. Ông Châu Chấu cầm gậy lao vào phòng, bà Vịt Bầu theo sau với con dao thái thịt sáng loáng. Ông Châu Chấu giọng hùng hổ:
“Trộm, trộm, thằng ăn trộm! Đứng lại!”
Bà Vịt Bầu cũng xô cửa bước vào, xoay con dao sáng quắc trước mặt rồi gạt vai ông Châu Chấu khiến ông loạng choạng nép người bẹp dí vào tường. Vịt Bầu giơ cao con dao lên, khẽ rít qua kẽ răng:
“Dám vào chôm chỉa nhà bà à? Đâu, thằng ăn trộm đâu rồi?”
“Tôi... biết nó ở đâu đâu?”
“Thế sao ông vừa quát nó đứng lại?”
“Thì nghe cái Thanh nó kêu, tôi cũng quát vài câu cho nó sợ ấy mà.”
Bà Vịt Bầu lại gạt ông Châu Chấu bẹp dí vào cánh cửa, đưa mắt nhìn tôi. Lúc này, tôi mới hoàn hồn, khẽ chỉ tay xuống bóng đen đang nằm vật dưới chân mình. Bà Vịt Bầu giơ ngón tay cái ra tỏ vẻ khen ngợi tôi ngon lành rồi thò tay bật điện.
“Cháu đã hạ được thằng lưu manh rồi cơ đấy, xem mặt mũi nó ra sao mà to gan lớn mật xông vào đây nào.”
Vịt Bầu cúi xuống nhìn mặt tên ăn cắp rồi chợt rú lên một tiếng kinh hoàng:
“Trời đất ơi!!!”
Châu Chấu cũng lao đến nâng đầu thằng ăn cắp dậy, cả hai cố lay gọi hắn nhưng vô ích. Ôi, thật kỳ quặc, tại sao hai người đó lại thương xót tên trộm thế kia chứ. Rõ ràng mình là người bị hại mà chẳng ai đoái hoài gì đến mình là sao? Giá mà Sâm Cầm có ở nhà thì nó sẽ mắng hai con người vô tâm kia không thương tiếc cho mà xem. Vịt Bầu hoảng hốt hoảng hỏi:
“Liệu, nó... có chết không?”
Ông Châu Chấu lắc đầu không biết, cả hai hướng con mắt căm hờn về phía tôi. Còn tôi thì quá hoảng loạn và run sợ khi nghe đến từ “chết”, trời ạ, chẳng lẽ chỉ một chày thôi đã khiến hắn chết rồi? Thế hóa ra tôi là kẻ giết người à? Không thể nào! Trời ơi, bàn tay non tơ chỉ biết gõ bàn phím của tôi giờ lại mang tội giết người sao? Vịt Bầu hét lên bảo tôi gọi cấp cứu, tôi luống cuống bấm số điện thoại mà lòng thầm cầu mong hắn ta tỉnh lại. Cuộc đời tôi còn dài, tôi không xinh nhưng tôi ưa nhìn, tôi không giỏi nổi bật nhưng tôi thông minh... đừng để tôi phải sống nốt quãng đời còn lại trong nhà tù, tỉnh dậy đi, thằng ăn cắp, thằng lưu manh kia...!
Khi tiếng còi cấp cứu hối hả ngoài cổng cũng là lúc Sâm Cầm về đến nơi, nó nhìn thấy mặt tôi trắng bệch thì sán đến ôm ấp vỗ về. Vịt Bầu và Châu Chấu leo lên xe cứu thương mà vẫn không quên ném về phía con bé Trăng Thanh tội nghiệp này ánh mắt căm giận khôn tả xiết. Tôi tự biết mình vừa gây ra tội lỗi tày đình và tội lỗi đó còn tăng lên cấp số nhân sau khi tôi biết được thân phận thực sự của kẻ đã đột nhập vào nhà mình. Vịt Bầu ơi, Châu Chấu ơi, hai ông bà đừng thù cháu nhé. Tôi lầm bầm cầu khấn, còn Sâm Cầm chưa hiểu mô tê gì nhưng đã nhiệt tình đẩy tôi lên xe máy của nó rồi phi theo xe cứu thương.
Trên đường đi, tôi đã kịp kể cho nó nghe chuyện xảy ra, sau khi biết kẻ bị tôi đánh bẹp như con gián đó không ai khác ngoài anh chàng Johnny Depp có ria mép, là cháu ruột của ông bà chủ mới chuyển đến ở thì nó ngửa cổ lên trời cười sặc sụa. Nó còn khen tôi có màn làm quen thú vị và ấn tượng. Khổ quá, tôi thà làm quen theo kiểu va vào nhau rồi cười nhạt như kiểu phim Hàn Quốc còn hơn là cái trò lưu manh và bạo lực này. Ôi, chuyến này ông Châu Chấu và bà Vịt Bầu sẽ thù tôi suốt kiếp, sẽ tăng tiền nhà, sẽ khóa van nước, thậm chí là bị đuổi ra khỏi nhà trọ nữa ấy chứ. Tôi đen quá là đen! Giá như lúc ấy tôi đủ bình tĩnh mà hỏi hắn ta một câu thì đâu đến nỗi này cơ chứ, mà cũng tại hắn cơ, hắn không vào nhầm phòng thì làm gì có chuyện chứ.
Tôi lo lắng hỏi Sâm Cầm xem liệu việc hắn ta vào nhầm phòng tôi trong đêm tối có phải là lợi thế để gỡ gạc tội cho tôi trước tòa hay không. Sâm Cầm phá lên cười khiến cả người lẫn xe đều rung lắc dữ dội. Tôi đấm mạnh vào vai nó, nó vừa cười vừa vít ga thẳng tiến đến bệnh viện, tuyệt nhiên không an ủi tôi lấy một lời. Bạn bè thế đấy! Trong lúc mình rối bời thì nó lại cười như bị điên, từ nay mày đừng hòng được tao nấu cơm cho mà ăn nữa, Sâm Cầm ạ! Sau đêm nay, tình nghĩa “đôi ta” chấm dứt tại đây!
Chương 1.3
Vào bệnh viện, ngay lập tức tên kẻ cắp, à không, cháu ông bà chủ được chuyển thẳng vào phòng cấp cứu, bà Vịt Bầu sụt sùi lau nước mắt, ông Châu Chấu mặt nhăn nhúm như tờ báo cũ. Thành thật mà nói, mặt tôi cũng chả khá hơn hai người kia là mấy, ai mà hớn được khi tai họa không dưng lại ập vào đầu thế kia chứ.
Bác sĩ kiểm tra mắt, mạch đập của hắn rồi quay sang nghiêm nghị hỏi chúng tôi:
“Bệnh nhân bị ngã à?”
Cả đám hướng mắt về phía tôi, tôi cắn môi lí nhí:
“Không ạ! Anh ta... tại anh ta...”
“Làm sao?”
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt bác sĩ và nói:
“Tôi đánh anh ta bằng một cái chày!”
“Một cái chày? Cô là vợ mà đánh chồng ra nông nỗi này à? Chồng cô chết lăn ra đấy thì sao?”
Tôi há hốc mồm nhìn bác sĩ, Sâm Cầm ghé tai nói nhỏ “Bác sĩ đẹp trai dã man!”. Trời ơi, giờ này rồi mà còn quan tâm quái gì đến việc bác sĩ đẹp hay xấu nữa. Đồ dở người, bạn thì không lo bênh vực lại xí xớn ngắm trai đẹp. Nhìn cái bản mặt lạnh lùng già nhăn của lão ta tôi đã phát ớn lên rồi, đẹp cái nỗi gì. Phải mất một lúc lâu sau tôi mới giải thích cho lão kiểu rất loằng ngoằng rằng tất cả chỉ là hiểu nhầm. Cuối cùng, tay bác sĩ cũng hiểu ra vấn đề, hắn nhếch mép cười nửa miệng rồi quay đi. ...
Quét Virus: An toàn