“Tao đi phượt!”
“Phượt ở đâu? Mày đi với Ria Mép à?”
“Không! Tao đi một mình, lên Lai Châu, vào cái bản ngày xưa tao lên thực tế ấy!”
Tôi ngạc nhiên, nếu nó đi một mình thì Ria Mép ở đâu? Rõ ràng lúc tôi về, hai người cùng nhau biến mất cơ mà? Như hiểu được thắc mắc của tôi, Sâm Cầm hất nắm cát ra xa, vừa phủi tay vừa nói:
“Ria Mép không cưới nữa!”
“Thật sao? Anh ta bỏ đám cưới à?”
“Không! Mà là cô ấy! Cô ấy chủ động hủy đám cưới, vì cảm thấy sự gượng ép của Ria Mép.”
“Ừm, thế thì giờ chúng mày có thể...”
Sâm Cầm lắc đầu đứng dậy, nó bước dần xuống khúc sông đầy nước trước mặt. Tôi vội vã đi theo, Sâm Cầm nói nó và Ria Mép đã ra đây vào buổi chiều hôm ấy, Ria Mép vừa phát hiện ra bố anh ta bị ung thư vòm họng giai đoạn cuối, và vợ bé của ông thì đang nằng nặc đòi ly hôn. Ria Mép ân hận vì đã vô tâm với bố suốt thời gian qua. Anh ta muốn dành thời gian nhiều hơn cho bố nên ngay cả khi đám cưới bị hủy, anh ta không vội vàng tìm đến gặp Sâm Cầm. Hơn ai hết, tôi và Sâm Cầm đều hiểu được cảm giác của Ria Mép, trên đời này không có gì đau khổ và đáng sợ hơn là nỗi lo sợ mất đi người thân yêu nhất của mình. Tôi cầu mong Ria Mép sẽ vượt qua mọi chuyện nhẹ nhàng, tưng tửng như chính tính cách của anh ta vậy.
Ria Mép đưa bố ra nước ngoài chữa trị, mặc dù biết sẽ không kéo dài được bao lâu nhưng anh ta muốn có thời gian dành riêng cho hai bố con để bù đắp cho sự thờ ơ và ích kỷ của mình lúc trước. Ria Mép không hẹn ngày về, cũng không nói gì nhiều với Sâm Cầm về tình cảm mà anh ta dành cho nó. Có lẽ, với hai người đó, lời nói nhiều khi trở nên quá thừa thãi. Họ ôm nhau và chia tay nhau trong buổi chiều hôm ấy, Ria Mép nắm tay Sâm Cầm và nói nhỏ “Nếu phải duyên nhau thì... chúng ta sẽ gặp lại, đúng không?”.
Sâm Cầm và tôi bỏ giày, bước chân trần trên triền cát, nó nói nó đã bình tâm lại sau chuyến đi một mình lên bản, nó nói, từ nay trở đi nó sẽ sống khác đi, sẽ yêu thương nhiều hơn, quan tâm đến người khác nhiều hơn và biết chờ đợi nhiều hơn. Tôi nắm lấy tay nó như một lời động viên, yên tâm nhé, Sâm Cầm, tao sẽ đi cùng mày như trước giờ vẫn vậy, chúng ta sẽ cùng có nhau, cùng ngất ngưởng giữa đời, cùng yêu thương và chờ đợi yêu thương! Sâm Cầm nhé!
Những hạt cát lạo xạo dưới chân chúng tôi, suy cho cùng, mỗi người chúng ta đều là một hạt cát nhỏ giữa bao la cuộc đời. Có hạt cát căng mình ra và bị bầm dập vì bàn chân người đời giẫm lên đau đớn, nhưng sau mỗi bàn chân qua, hạt cát lại thấy được giá trị tuyệt vời của sự sống, nó vẫn sống vui vẻ và đón nhận sự giày xéo mỗi ngày như một cách để tôi luyện bản thân. Cũng có những hạt cát hèn nhát, cố gắng nép mình ở góc sâu nhất để các bàn chân to lớn không bao giờ đè xuống được, nhưng suốt cả cuộc đời mình chúng luôn sống trong sợ hãi, lo lắng và né tránh mọi thứ vì sợ bị thương. Chúng tôi đã sống và sẽ sống như những hạt cát sẵn sàng hứng chịu đớn đau để đi tới sự bình yên của cuộc đời.
Những tháng ngày ngất ngưởng đã qua, còn cả một chặng đường dài không ít chông gai phía trước, tôi tin, Sâm Cầm, tôi, Ria Mép và cả Bắp Ngô nữa vẫn sẽ đón nhận và bước đi vững vàng hơn bao giờ hết, bởi, chúng tôi không chỉ có một mình, chúng tôi có nhau.
Và tôi cũng tin, một ngày nào đó, Ria Mép sẽ trở về! “Nếu phải duyên nhau thì trở lại”, tôi nghĩ họ đã phải duyên nhau từ lâu rồi, giờ họ chỉ cần vượt qua thử thách nho nhỏ nữa thôi! Duyên phận không bao giờ định được trước, nhưng ta có quyền tin và chờ đợi một duyên phận tốt đẹp, đúng không?
-- HẾT --Tháng ngày ngất ngưởng là câu chuyện hài hước của cô nàng Trăng Thanh cùng ba người bạn Sâm Cầm, Ria Mép và Bắp Ngô. Họ là bốn con người với xuất thân, hoàn cảnh sống khác nhau nhưng lại tình cờ gặp nhau và trở thành những người bạn thân thiết.“Mãi sau này, khi trải qua nhiều biến cố, tôi vẫn thích cách chúng tôi gọi nhau là ngất ngưởng ngày nào. Tôi thường nhắc đến thời gian đó và gọi nó là những tháng ngày ngất ngưởng , ở đó, chúng tôi đã sống, đã yêu, đã vui , đã buồn, đã chia sẻ và đã vươn lên trước nhiều sóng gió, tất cả có nhau và tất cả vì nhau.”
Trăng Thanh là một cô gái với bề ngoài khá rụt rè nhưng bên trong lại rất cá tính. Trong khi đó, Sâm Cầm - người bạn gái cùng phòng thân thiết của cô lại sở hữu tính cách “bốc lửa” với bề ngoài xinh xắn, ưa nhìn. Họ chỉ có điểm chung duy nhất là thích đồ nướng và hay hóng chuyện. Hai cô gái tưởng chừng như hoàn toàn trái ngược đó đã trở thành những người bạn nâng đỡ nhau trong suốt những năm tháng tuổi trẻ, chia sẻ và động viên đối phương bất cứ khi nào. Cuộc sống “bình tĩnh” của họ trong khu nhà trọ đã bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của anh chàng Ria Mép, cháu trai yêu quí của bà chủ nhà. Lần đầu gặp mặt chàng Ria Mép vô cùng đặc biệt khi anh vào nhầm phòng của Trăng Thanh và ăn một cú “đập” đến ngất xỉu từ cô vì bị nhầm là trộm. Đó cũng là nguyên nhân khiến Bắp Ngô trở thành một phần của nhóm nhỏ bốn người, anh là bác sĩ đã khám cho Ria Mép.
Bốn con người trẻ tuổi ấy đã gặp nhau, cùng vẽ lên bức tranh về tình yêu, gia đình, công việc, truyền cho nhau nghị lực vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Trăng Thanh và Bắp Ngô, Sâm Cầm và Ria Mép, hai cặp đôi đi từ tình bạn đến tình yêu một cách rất tự nhiên và chân thật. Trăng Thanh sở hữu sợi dây tình cảm khá “thô” nên Bắp Ngô đã có một quá trình theo đuổi rất dài với bao tình huống “dở khóc dở cười”. Trong khi đó, cặp đôi Sâm Cầm và Ria Mép lại yêu nhau theo một cách riêng, cả hai đều biết rõ tình cảm của đối phương dành cho mình, đối với họ lời nói nhiều khi đã trở nên thừa thãi. Cuối cùng mỗi người trong số họ đều tìm được hạnh phúc và tương lai của chính mình. Con đường phía trước còn không ít chông gai nhưng cả Trăng Thanh, Sâm Cầm, Ria Mép và Bắp Ngô đều đã sẵn sàng đón nhận và bước đi vững vàng hơn bao giờ hết: “…chúng tôi không chỉ có một mình, chúng tôi có nhau”.
Chương 1: Trăng Thanh và Gió Mát
Chương 1.1
“Nắng như thiêu, nóng như rang và buồn còn buồn như chấy cắn nữa!”
Sâm Cầm lôi tờ tạp chí bìa bóng ra trước cửa phòng trọ và quay lại lầm bầm câu đó với tôi. Tôi định không đáp lời nó, nhưng nếu tôi không há mồm ra an ủi nó câu nào thì kiểu gì nó cũng nhai đi nhai lại câu đó cả ngày cho mà xem, thôi thì thà mỏi mồm một chút còn hơn là điếc tai. Tôi uể oải há miệng ra định nói vài câu cho có vẻ quan tâm thì đột nhiên nghe tiếng loảng xoảng đinh tai nhức óc từ bên ngoài dội vào và ngay sau đó chất giọng tru tréo méo giật của Vịt Bầu, tức bà chủ khu trọ, kêu lên đầy phẫn uất. Ngay lập tức, tôi và Sâm Cầm phi như tên bắn ra sân với tinh thần hóng hớt chất cao như núi.
Một cảnh tượng “sexy” và “kiêu hùng” hiện ra trước mặt chúng tôi. Giữa sân, bà Vịt Bầu đứng hiên ngang, oai dũng, một tay cầm gậy chọc quần áo, tay kia là cái bát đã vỡ mất một nửa. Chiếc quần ngắn cũn cỡn ngự trên cặp đùi bắp chuối của bà không đủ dài để che đi cặp chân vòng kiềng cứ khuỳnh xuống như võ sĩ tập đứng tấn. Một đống lổn nhổn những mảnh bát vỡ văng tung tóe dưới chân “tượng đài” chân khuỳnh ấy. Trời, mới chưa đầy một phút mà bà Vịt Bầu đã “tả xung, hữu đột” khiến mọi thứ tan hoang thế này sao? Nhìn bãi chiến trường này, tôi bất giác cảm thấy thương cho kẻ vô phúc nào đó trót chọc giận bà, có lẽ kẻ đó không biết hết sự lợi hại có một không hai của “tượng đài chân khuỳnh” này rồi, cả khu này có ai dám thở mỗi khi bà nổi giận đâu! Bà Vịt Bầu bừng bừng khí thế, lừ mắt chỉ mặt hai đứa tôi.
“Vác xác lại đây!”
Ôi, bà Vịt Bầu ơi, tha cho cháu, cháu đã cố ngậm cười rồi, cái con bé Sâm Cầm kia cũng đã mím môi bịt mõm rồi, có hở ra cái răng nào đâu, chúng cháu thề là chúng cháu không hề cười cợt bà một phút một giây nào. Chúng cháu có thể cười cả đêm sau lưng bà, nhưng trước mặt thì chưa bao giờ chúng cháu làm cái điều “đại nghịch bất kính” đó. Bà ơi, cháu làm gì nên tội?
Mặc cho tôi kêu la, van vỉ, bà Vịt Bầu vẫn nghiêm nghị chỉ gậy chờ đợi. Ôi, “thôi thì cũng liều nhắm mắt đưa chân, trầy da tróc vảy một lần rồi thôi”, chúng tôi lấm lét tiến từng bước một về phía bà Vịt Bầu mà “tim đập chân run”. Bà Vịt Bầu lại vung gậy, hét lên một tiếng trời long đất lở.
“Ra ngay đây! Còn đứng đó à?”
Sâm Cầm và tôi lấm lét nhìn nhau rồi lấy hết can đảm gào lên.
“Bọn cháu vô tội!”
Bà Vịt Bầu khựng lại nhìn chúng tôi mấy giây rồi cũng gào bằng cái chất giọng uy dũng vốn có của mình.
“Tao không nói chúng mày, tao bảo cái lão khọm già kia cơ!”
Ơ, lão khọm già nào nhỉ? Cả sân khu trọ này, giữa buổi trưa thanh vắng chỉ có mỗi ba mống là tôi, Sâm Cầm và bà Vịt Bầu, kiếm đâu ra ông lão nào? Trong khi hai con giời đang ngơ ngác liếc ngang liếc dọc thì bà Vịt Bầu vẫn kiên trì tay phải cầm bát, tay trái cầm gậy và chân vẫn khuỳnh ra đứng tấn, dáng vẻ oai phong như sư tử rừng xanh, bà xoay xoay gậy, nhón chân đá mảnh bát vỡ dưới chân về phía chúng tôi. ...
Quét Virus: An toàn