Khi tôi và sếp Thành trở về công ty thì gặp ngay sếp Huân Kều giữa hành lang đi tới. Tôi vội vã chào sếp Kều một cách rất chi là... xã giao:
“Em chào sếp!”
Sếp Kều mỉm cười với tôi:
“Chào em!”
Rất nhanh, tôi nhận ra ánh mắt của sếp Kều không hề nhìn tôi mà liếc sang sếp Thành. Sếp Thành vẫn giữ một thái độ thản nhiên nhưng có phần xa cách, anh ta nghiêng người, lách qua vai sếp Kều, đồng thời cất giọng một cách khô khốc.
“Anh!”
Sếp Kều gật đầu đáp lễ, mắt vẫn nhìn xoáy vào Thành.
“Thế nào? Gặp khách hàng tốt chứ?”
Sếp Thành nhún vai:
“Cũng tạm, giờ chỉ còn chờ ý tưởng kịch bản của Trăng Thanh nữa thôi, nếu cô ấy xong sớm, em nghĩ đối tác sẽ chốt hợp đồng luôn.”
Sếp Kều nheo mắt, nhìn Thành có vẻ rất thăm dò.
“Thế à? Anh nghe nói bên công ty Song Hà cũng đang nhăm nhe hợp đồng này mà? Chúng ta không gặp cản trở nào sao?”
“Anh lo gì, Song Hà từ trước đến nay chưa xứng là đối thủ của chúng ta. Hơn nữa, chúng ta có mối quan hệ tốt...”
“Anh hiểu rồi!”
Sếp Kều đột ngột cắt lời sếp Thành và tiến gần về phía tôi, vỗ nhẹ lên vai.
“Phần quan trọng nhất là kịch bản, em cố gắng nhé.”
Tôi gật đầu cảm kích. Sếp Kều ghé tai tôi nói nhỏ:
“Hết giờ làm, sang phòng anh gặp chút nhé.”
Tôi lại gật đầu một cách vô thức, sếp Thành liếc nhìn hai chúng tôi rồi đi thẳng. Sếp Kều vỗ nhẹ vào vai tôi lần nữa và mỉm cười đi thẳng ra thang máy.
Hai người sếp đi ra hai hướng, còn tôi đứng ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng, thái độ của hai người này với nhau rất... có vấn đề, còn nó là vấn đề gì thì có trời mới biết được. Tôi hiếm khi thấy sếp Thành tỏ ra lạnh lùng như vậy, và càng hiếm khi thấy sếp Kều ngắt lời và tỏ vẻ trịch thượng với cấp dưới như thế. Tôi có cảm giác, giữa họ không phải là mối quan hệ sếp và nhân viên bình thường, ở họ có gì đó thật... mờ ám. Ôi chao! Tôi thật là lắm chuyện quá đi, dù giữa họ có gì đó đi chăng nữa thì liên quan gì đến mình chứ? Dù có chuyện “trâu bò” đánh nhau đi nữa, thì thân phận “ruồi muỗi” như tôi chắc chả đến lượt phải chết đâu mà lo.
Cả buổi chiều, việc khiến tôi suy nghĩ nhiều không phải là thái độ giữa hai sếp với nhau mà là lời mời vào phòng gặp “một chút” của sếp Huân Kều. Dù trí tưởng tượng của tôi có cao siêu đến đâu, tôi vẫn không tài nào nghĩ được sếp có chuyện gì mà phải gặp riêng tôi như thế. Tôi vừa tò mò vừa thấp thỏm, khổ lắm, nhỡ trong lúc tôi vào phòng gặp sếp mà có ai đó bắt gặp thì coi như lại toi thêm lần thứ N nữa. Nếu bị bắt gặp, kiểu gì ngay lập tức sẽ có một “hội nghị buôn chuyện” được các chị mái già mở ra và nhân vật trung tâm cho hội nghị đó, không ai khác ngoài tôi.
Để tránh “lời ong tiếng ve” tôi quyết định sẽ chờ mọi người về hết mới nhẹ nhàng đến gõ cửa phòng sếp. Chỉ mới gõ cửa lần đầu tiên, cửa đã được mở, sếp Kều đứng sau cánh cửa cười với tôi:
“Em vào đi.”
Tôi nhẹ nhàng lách người qua khe cửa mở hơi hẹp của sếp, sếp đóng cửa lại khiến tôi giật mình ngoái lại. Sếp Kều cười:
“Sao em có vẻ rụt rè thế? Ngồi xuống đi.”
“Dạ! Sếp có chuyện gì không ạ?”
Sếp Huân lại cười, tiến tới bàn làm việc, xoay ghế ngồi xuống nhìn tôi.
“Lúc nào em cũng đi thẳng vào vấn đề như thế à?”
“À... không! Tại em thấy hơi... khó hiểu thôi ạ.”
Sếp Kều với tay, đẩy cái túi giấy to trước mặt về phía tôi.
“Cái này... cho em.”
Tôi sững người nhìn sếp, sếp gõ gõ tay lên bàn.
“Cứ xem đi!”
Tôi mở túi ra xem, thấy có hai cái hộp, nhưng chẳng biết nó là cái gì. Thú thật, trên đó chi chít chữ tiếng Anh mà trình độ tiếng Anh của tôi thì “còi” đến nỗi để viết được chính xác chữ “Good morning” tôi cũng phải tra “gúc gồ” dăm lượt rồi mới dám viết. Sếp Kều thấy mặt tôi có vẻ hơi “ngu” nên vội vàng giải thích.
“Dầu gội đầu đó! Vì em vẫn chưa chịu thay dầu gội.”
À, ra thế! Không lẽ sếp khó chịu với mùi hương nhu trên tóc tôi đến nỗi phòng sếp cách phòng tôi cả một dãy hành lang dài mà sếp vẫn không chịu được? Hay sếp nghĩ tôi quá nghèo, không đủ tiền mua dầu gội đầu? Dù là lý do gì đi nữa, tôi nghĩ mình cũng nên lịch sự cảm ơn cho nó phải phép.
“Em cảm ơn sếp! Em cũng mua dầu mới rồi, chỉ có điều là chưa muốn thay vì dầu cũ vẫn còn, vứt đi thì phí lắm.”
Sếp Kều ngạc nhiên nhìn tôi:
“Em cũng có ý định thay dầu gội vì anh à?”
“Vâng! Anh là sếp mà, em không muốn gây khó chịu cho sếp, vì rất có thể nó ảnh hưởng đến tiền lương của em.”
Tôi đáp lại một cách hồn nhiên, sếp Kều cười to. Tôi bối rối đẩy trả lại chiếc túi và đứng dậy.
“Em mua sẵn dầu ở nhà rồi, anh cầm cái này về tặng ai đó đi ạ.”
Sếp Kều nhíu mày:
“Ai đó nào?”
“Dạ, thì ai đó nào cũng được ạ.”
Sếp Kều dựa hẳn vào ghế, bật cười sảng khoái.
“Thôi, em cứ cầm về đi, không phải ngại, dù sao anh cũng mua rồi, em không dùng thì anh cũng chả có ai đó mà tặng, chẳng lẽ anh lại mang đi vứt à?”
Ôi không! Đừng vứt! Tôi biết loại dầu chi chít tiếng Anh thế này chắc chắn là dầu... ngoại rồi! Đắt lắm, vứt đi thì còn ra thể thống gì nữa. Với lại, sếp có ý tốt tặng mình, mình từ chối phũ phàng thế thật không phải đạo chút nào. Nghĩ thế, nên tôi vội cầm lấy túi:
“Nếu thế thì em nhận vậy! Nhưng mà... sếp ơi! Hết bao tiền để em gửi ạ.”
Sếp Kều trợn mắt, tôi còn trợn mắt to hơn! Chính bản thân tôi cũng chả hiểu tại sao mình lại thốt ra câu đó. Trời ơi là trời, sao mà “khôn” thế không biết, nhỡ sếp nói giá ra thật thì lại đi tong một khoản không nhỏ rồi! Dầu ngoại chứ có phải bồ kết đâu mà móc hầu bao ra nhẹ nhàng như gió thoảng được chứ. Tôi biết mình “lỡ lời” nên lòng thầm cầu mong sếp Huân Kều đừng “thẳng tay” ra giá.
“Sao lại gửi tiền? Sếp tặng nhân viên mẫn cán một món quà cũng không được sao?”
“Dạ!... Được chứ ạ! Chính sếp nói em là nhân viên mẫn cán đấy nhé.”
“Tất nhiên! Em rất mẫn cán trừ vài ba lần đi làm muộn.”
Tôi giật thót mình nhìn sếp, không ngờ sếp cũng “nhỏ mọn”, giả vờ không thèm để ý nhưng sự thật thì “theo dõi” nhân viên từng sợi tóc như vậy. Sếp Kều! Sếp làm em thất vọng quá!
Thấy tôi cầm túi đứng băn khoăn mãi, sếp Kều xua tay:
“Thôi, về đi! Muộn rồi đấy!”
Tôi vui như vớ được vàng, cuối cùng thì cũng “thoát”, vội vã chào sếp rồi phóng vọt ra cửa như chim sổ lồng. Đột nhiên, sếp Kều nói với theo:
“Trăng Thanh! Thành có nói gì với em không?”
Tôi ngơ ngác trước câu hỏi của sếp.
“Nói gì cơ ạ?”
Sếp Kều đột nhiên xua tay:
“Không có gì đâu, em về đi!”
Tôi mở cửa nhưng lòng không khỏi tò mò trước câu hỏi của sếp. Ôi chao! Thật là hại não với mấy ông sếp kiểu úp úp mở mở này. Sếp Kều lại gọi tôi lần nữa:
“Trăng Thanh!”
“Gì ạ?”
Tôi ngoái lại, thật tình trong lòng thấy cực kỳ khó chịu, đơn giản vì sếp càng nói càng khiến tôi rối trí.
“Có nhiều chuyện, và nhiều người không đơn giản như em nghĩ đâu, cẩn trọng nhé.”
“Ý anh là sao ạ?”
“À, anh... muốn... em thận trọng hơn trong công việc thôi! Em về đi!”
Tôi gật đầu cảm ơn rồi mở cửa đi thẳng. Sao càng ngày tôi thấy sếp Kều càng “nguy hiểm” thế nhỉ? Suốt ngày nói chuyện úp mở không đâu, mệt cả đầu!
Dù mệt mỏi vì phải tư duy, suy đoán những gì sếp Kều nói, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Mà không vui sao được, tự nhiên lại được cặp dầu gội ngoại cơ mà, cứ cái gì mình có được mà không mất tiền, chẳng mất tình thì rất đáng để vui! Đúng thế không?
Chương 11.2
Tôi vi vu phi xe vào cổng, cứ được nhận quà là lòng tôi vui phơi phới, dù chả liên quan nhưng tôi thầm lên kế hoạch tối nay sẽ tự thưởng cho mình một bữa KFC thật ngon. Đang dựng xe, định mở cổng thì có tiếng gọi giật giọng phía sau:
“Trăng Thanh!”
Ngoái lại, thấy Bắp Ngô đang đứng ngạo nghễ với một túi nho giơ lủng lẳng ngang mặt. Nhìn bộ dạng hắn ta cứ như muốn lấy túi nho tím mọng kia làm mồi nhử tôi vậy. Tôi lập tức quay ngoắt đi, đẩy xe vào trong, coi như không quen biết.
Bắp Ngô vội vàng chạy đến, kéo xe lại, mặt có vẻ khó chịu.
“Không nhìn thấy người ta hay sao hả?”
“Người ta nào?”
Tôi vênh mặt hỏi, Bắp Ngô thở dài.
“Đừng có vờ vịt! Cô đi đâu về mà cười tít cả mắt, đến tôi đứng lù lù ở cổng cũng không thấy hả?”
“Anh hỏi làm gì? Tôi chả nhìn thấy ai ngoài cái chùm nho tím lịm kia cả.”
Bắp Ngô tủm tỉm, giấu túi nho ra sau lưng.
“Biết ngay mà, đồ háu ăn, thế nên tôi mới phải giơ túi nho lên.”...
Quét Virus: An toàn