Về đến Hà Nội lúc hơn tám giờ tối, Bắp Ngô chở tôi đi ăn. Trong bữa ăn, Bắp Ngô lấy khăn ướt lau mặt, tôi nheo mắt nhìn hắn. Bắp Ngô như hiểu được thắc mắc của tôi, bèn giải thích:
“Phải lau cho sạch không thì gai hết cả người! Từ lúc bà ấy thơm tôi đến giờ, tôi cứ có cảm giác như má mình bị đông cứng lại ấy.”
“À, ý anh là bà cụ ‘biến thái’ chứ gì?”
“Còn ai vào đây nữa!”
“Anh cảm thấy ghê sợ thế kia à? Cũng chỉ là một cái thơm ở má thôi mà.”
“Không phải một cái mà là hai! Tại cô cả đấy!”
“Sao lại tại tôi, tại bà ấy thích anh chứ! Mà anh vẫn thấy ghê ghê à?”
“Không phải ghê! Nhưng mà tôi không quen, con gái còn chưa được động vào má tôi huống hồ là bà già.”
“Thế kia á? Thế là bà ấy may mắn quá rồi.”
Tôi bật cười, Bắp Ngô lườm tôi, gắp thức ăn vào miệng rồi bỗng nhiên khựng lại.
“Thực ra, bà ấy cũng thật tội nghiệp đúng không?”
“Ừm, ở đó, mỗi người một hoàn cảnh, nhưng họ đều cô đơn.”
Bắp Ngô nhìn tôi vẻ thông cảm:
“Nhưng các cụ ở với nhau như thế, sẽ không còn cô đơn nữa.”
Tôi không nói gì, Bắp Ngô nói đúng, khi chúng ta cô đơn chỉ cần có thêm một người xa lạ ở bên sẽ đỡ phần chống chếnh. Như tôi vào những ngày này, giờ phút này mà không có Bắp Ngô chắc tôi cũng cảm thấy cô đơn không chịu nổi.
Cả buổi tối, Bắp Ngô không hỏi tôi điều gì về bà, dường như hắn đủ thông minh để chắp nối những câu chuyện rời rạc trong quá khứ của bà và hiểu hết nó. Tôi cũng không có nhu cầu giải thích hay kể lể gì nữa, vì có những lúc lời nói của con người thật thừa thãi, hãy để mọi thứ được cảm nhận và thấu hiểu bằng trái tim thì tốt hơn nhiều.
Chúng tôi trở về nhà trọ khi đồng hồ chỉ đúng mười giờ đêm, trời mùa đông, ngõ vắng heo hắt màu vàng nhờ nhờ của đèn đường. Tôi bước xuống xe, hơi co ro trong chiếc áo dạ mỏng. Bắp Ngô xuống theo, tôi vội vẫy tay chào hắn, định bụng sẽ bước thật nhanh vào cổng vì thực sự tôi nghĩ nếu bây giờ mà nói “cảm ơn” e rằng sẽ hơi vô duyên và khiến Bắp Ngô tức giận. Tôi mỉm cười, hất tóc ra phía sau rồi nhẹ nhàng nói:
“Về nhé!”
Bắp Ngô xỏ tay vào túi quần, đứng im gật đầu. Tôi xoay người định bước đi thì ôi chao, chân tôi bị hụt xuống cái ổ gà ngay phía dưới, cả người tôi như bị trượt, lật ngửa về phía sau, chới với. Một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy eo tôi, bàn tay còn lại níu lấy vai.
Ôi, khổ quá! Tự nhiên lại ở trong một tư thế hết sức nhạy cảm, mặt đối mặt với Bắp Ngô, khuôn mặt hắn rất gần, vài sợi tóc lại lòa xòa rơi trên trán. Tôi chớp mắt nhìn, Bắp Ngô mỉm cười nói nhỏ:
“Phải bắt đền vụ chiều nay thôi.”
Tôi chưa kịp hiểu ý nghĩa sâu xa của câu nói đó thì một thứ gì đó nhẹ nhàng, ấm nóng đặt lên môi tôi. Cả người run bắn, cảm giác như có hàng trăm con kiến chạy khắp người, tê dại. Khi tôi kịp phản ứng và đẩy hắn ra thì dường như nụ hôn đó cũng đã đủ dài để tôi cảm nhận được dư vị ngọt ngào lạ lẫm của nó. Tôi lùi hẳn vào tường, tay liên tục lau miệng, còn Bắp Ngô vẫn đứng im mỉm cười.
Tôi định gào lên mắng hắn một trận, tại sao hắn dám cướp nụ hôn đầu đời của tôi chứ! Sao hắn dám hôn khi chưa xin phép tôi? Ôi, trong đầu tôi lúc đó quá bấn loạn nên không biết phải nói thế nào hay phải làm gì. Tôi chỉ đưa tay lên lau miệng liên hồi. Đúng lúc đó, có tiếng người nói vọng từ sau lưng chúng tôi:
“Hai người làm gì mà lau miệng liên tục thế?”
Cả hai giật mình quay lại, thấy Ria Mép xỏ hai tay vào túi chiếc áo phao dày sụ đứng nhìn. Tôi bối rối, cảm giác hai má đỏ như than. Bắp Ngô bối rối, cúi xuống đất rồi bất giác ngẩng đầu lên, vừa nói vừa cười:
“À... vừa... vừa... gặm ngô ấy mà.”
Cái gì? Anh ta vừa nói là “gặm ngô” sao? Ý anh ta là môi tôi khô như bắp ngô chắc? Thật là quá quắt! Nhưng mà cũng thật là may mắn, vì Ria Mép hầu như không để ý đến thái độ của chúng tôi. Anh ta lẳng lặng tiến đến cổng rồi mở cổng.
“Thế hai người cứ tự nhiên, tôi vào trước đây.”
Anh ta đẩy cổng đi vào, tôi vội vã chạy theo sau.
“Chờ đã, chờ tôi với!”
Tôi liếc Bắp Ngô rồi chạy thẳng vào bên trong, không chào hỏi gì nữa. Hừ, sau chuyện vừa rồi thì chưa bị tôi mắng đã may rồi ấy chứ.
Tôi vào phòng và leo lên giường nằm, tự nhiên đưa tay lên sờ môi mình, cảm giác êm dịu lúc nãy vẫn như còn đâu đây. Nhưng mà, tại sao hắn lại so sánh môi tôi như cái bắp ngô kia chứ! Không lẽ môi tôi quá khô? Hay quá xấu? Hay tôi... không có kinh nghiệm? Tôi loanh quanh mãi với hàng chục câu hỏi mà không có đáp án nào hết, dù hơi khó chịu nhưng tôi nghĩ chẳng lẽ lại đi nhắn tin hỏi Bắp Ngô cho ra nhẽ thì quá vô duyên, thôi thì coi như đây là một “tai nạn” và tôi không muốn nhớ tới điều đó nữa.
Có tiếng nhạc nhè nhẹ bên phòng Ria Mép vọng sang, anh ta còn nghe nhạc nhẹ nhàng cơ đấy, bình thường toàn rock riếc điếc hết cả tai cơ mà. Ôi chao! Đột nhiên tôi chột dạ, không biết lúc nãy Ria Mép không biết hay giả vờ không biết về nụ hôn giữa tôi và Bắp Ngô nhỉ? Nếu anh ta mà biết thì tôi xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu mất! Ôi trời! Hy vọng là chuyện này chỉ có hai đứa tôi biết thôi, tôi thề, tôi hứa, tôi đảm bảo là “sống để bụng, chết mang đi” và hy vọng lão Bắp Ngô chết tiệt cũng sẽ làm thế.
Chương 11: Niềm tin bị đánh cắp
Chương 11.1
Tôi và Bắp Ngô, sau “sự kiện” động trời với “nụ hôn bị đánh cắp” thì chẳng mấy khi nói chuyện với nhau nữa. Tôi cố tránh tối đa việc tiếp xúc với hắn, còn Bắp Ngô thì vẫn “mặt trơ trán bóng” như chưa từng làm điều gì có lỗi với tôi vậy, vẫn gọi điện rủ rê đi chơi mới ghét chứ. Nhưng, tôi kiên quyết từ chối hết, không hẳn vì giận dỗi mà vì tôi còn có quá nhiều việc phải làm.
Tôi bắt đầu những ngày vùi đầu vào công việc, dự án show biểu diễn thời trang nhằm quảng bá cho bộ sưu tập Mùa Xanh của công ty New style đã đến kỳ gấp rút. Dù bên đối tác chưa chốt hợp đồng với chúng tôi nhưng nghe sếp Thành nói khả năng công ty giành được hợp đồng đã chắc đến 90% rồi. Vì thế, tôi háo hức ngày đêm nghiên cứu để lên được một kịch bản hoàn hảo nhằm kết nối các đêm diễn thành một câu chuyện sâu sắc và ấn tượng.
Sếp Thành vẫn hay rủ tôi đi ăn trưa cùng, nhưng giờ tôi đã có đủ “dũng khí” để từ chối. Thi thoảng, vì nể nang nên tôi cũng có đi ăn với sếp vài bữa. Sếp Thành càng ngày càng ít nói, chỉ mỉm cười hay gật đầu nhè nhẹ khi nghe tôi nói chuyện. Sếp hầu như không góp ý, chỉ khích lệ tôi nhanh chóng hoàn thành kịch bản. Tôi có cảm giác rất lạ mỗi khi nhìn thẳng vào mắt sếp, đôi mắt ấy đẹp nhưng lẩn quất đâu đó có sự sắc lạnh và nhiều toan tính. Ngay cả khi sếp Thành nói những lời động viên tôi, đôi mắt ấy vẫn ánh lên những tia nhìn khiến tôi gai cả người. Với tôi, sếp Thành luôn là một ẩn số, một ẩn số đúng nghĩa và tôi thì quá non nớt để tìm ra lời giải của ẩn số đó. Mà dù sếp Thành có là gì đi nữa, tôi cũng chẳng mấy bận tâm, vì sếp là sếp và tôi là tôi, ngoài công việc ra, chúng tôi chẳng có gì liên quan đến nhau cả, thế nên, chẳng việc gì phải nghĩ ngợi nhiều cho đau đầu.
Vài ngày sau đó, tôi được sếp Thành dẫn đi gặp Giám đốc Maketing của công ty New style, đó là một cô gái còn khá trẻ, xinh xắn và sành điệu tên là Quỳnh Chi. Cô ấy nói chuyện nhẹ nhàng, có duyên nhưng rất kiên quyết. Quỳnh Chi nói cho tôi biết về ý tưởng chủ đạo của Mùa Xanh, cô ấy muốn một chuỗi show thật độc đáo, gần gũi nhưng phải có yếu tố lãng mạn và ma mị. Tôi lắng nghe những trao đổi của sếp và Quỳnh Chi. Quả thật, tư duy của cô ấy không hề “non” và “trẻ” như ngoại hình của cô. Thế mà lúc mới gặp, tôi cứ nghĩ Quỳnh Chi chẳng qua cũng chỉ vì nhờ vào vị thế “con cha cháu ông” nên mới được ngồi vào vị trí này cơ đấy! Đúng là ở đời không nên đánh giá người khác bằng đôi mắt thiển cận của mình. Chỉ nói chuyện với Quỳnh Chi một tiếng đồng hồ mà tôi đã tình nguyện ngả mũ kính phục sự hiểu biết của cô gái này. Tôi thầm nghĩ đến sếp Kều, giá như sếp mà lấy được một người vợ như cô ấy, chắc chắn công ty tôi sẽ ăn nên làm ra, hốt tiền của thiên hạ dễ như bỡn cho mà xem.
Buổi gặp mặt khiến tôi càng có cảm tình hơn với cô gái xuất thân giàu có nhưng không chảnh, không ăn chơi, và não không hề “ngắn” này. Trên đường về, tôi liên tục thổ lộ lòng ngưỡng mộ của tôi dành cho Quỳnh Chi, còn sếp Thành có vẻ trầm ngâm hơn lúc đầu, thi thoảng chỉ thêm vào vài từ như “Thế à?” cho có chuyện. Tôi đủ nhạy cảm để hiểu rằng sếp không hào hứng với câu chuyện của mình nên dừng lại, lôi điện thoại ra chơi điện tử cho hết thời gian....
Quét Virus: An toàn