“Này, nhà anh ai cũng mặc thế à?”
Ria Mép có vẻ hơi bất ngờ vì cái nắm tay của Sâm Cầm, tôi thấy anh ta hơi né người một tí nhưng vẫn để nguyên tay Sâm Cầm trên cánh tay mình.
“Ý cô là gì?”
“Còn gì nữa, cả nhà anh, cô anh, chú anh, và cả anh đều mặc quần chip hình Mickey à?”
Ôi trời ơi, tôi đến chết vì Sâm Cầm mất, sao cái chuyện tế nhị thế mà nó có thể nói ra mồm một cách trơn tuột như vậy được? Tôi chả liên quan gì mà nghe đến đó đã thấy mặt đỏ như mặt trời rồi. Ria Mép có vẻ bối rối, hất tay Sâm Cầm ra.
“Cô đúng là đồ Gia Cầm, mấy cái đó thì liên quan gì đến tôi hả?”
“Ơ hay, chẳng phải anh với họ là người nhà sao? Bà Vịt Bầu hay mua quần áo cho ông Chấu, chắc cũng mua cho anh vài bộ chứ nhỉ?”
Lúc này mặt Ria Mép chợt biến sắc, anh ta cúi xuống nền gạch rồi nói nhanh:
“Ờ, thì cũng có, nhưng... tôi không bao giờ dùng.”
Sâm Cầm vẫn không buông tha cho Ria Mép, nó còn cố sấn tới, nhìn thẳng vào mặt Ria Mép và hỏi với một thái độ hết sức hồn nhiên.
“Cũng là quần chip hình chuột Mickey màu tím chứ?”
Đến lúc này tôi thấy có vẻ hơi quá đà nên túm áo Sâm Cầm giật giật để ra hiệu cho nó. Sâm Cầm dường như chẳng màng đến tôi, Ria Mép cố nói to để át đi sự ngại ngùng của mình:
“Cô hỏi làm gì hả? Nó không phải màu tím, không phải chuột Mickey, được chưa?”
Sâm Cầm có vẻ vẫn không bỏ cuộc, tôi biết tỏng tính nó, nó mà đã định truy cái gì thì phải truy đến cùng luôn.
“Thế màu gì? Hình gì?”
Ria Mép có vẻ tức giận, một lần nữa anh ta gạt tay Sâm Cầm ra rồi bước thẳng về phòng. Sâm Cầm ơi là Sâm Cầm, có cần thiết làm anh ta bẽ mặt như vậy không chứ? Vừa mới bắt tay làm bạn thân được ít lâu đã vội bóc mẽ nhau làm gì. Tôi ghé sát tai Sâm Cầm nói nhỏ “Đủ rồi đấy, anh ta giận rồi kìa”, Sâm Cầm thì thầm lại “Kệ chứ, đang hay mà, anh ta trông thế mà cũng trẻ con nhỉ, buồn cười chết đi được”. Tôi lắc đầu, kéo Sâm Cầm đi, vừa lúc Ria Mép vừa mở cửa phòng, Sâm Cầm đã hét toáng lên:
“Này, đừng nói với tôi là anh đang mặc cái quần giống ông Chấu đấy nhé, tôi thất vọng lắm đấy! Ha ha!”
Ria Mép ngoái lại lườm Sâm Cầm một cái sắc như dao cạo rồi chẳng nói chẳng rằng chui thẳng vào phòng đóng sầm cửa lại.
Sâm Cầm cũng chui vào phòng, nó nằm dài trên giường và bật cười khanh khách. Tôi mắng mỏ nó một hồi vì tội vô duyên rồi còn đùa quá trớn. Nó vẫn cười lăn lộn trên giường, tôi lại vu cho nó cái tội bệnh hoạn, chuyện có gì đâu mà cười. Sâm Cầm ngồi bật dậy, nó nói nhỏ với tôi “Này, mày có thấy lúc anh ta ngượng ngùng không? Trông vừa đáng yêu vừa buồn cười nhỉ?”. Ối giời ơi, bạn tôi thật là trái khoáy, sao lấy sự ngượng ngùng, khó chịu của người khác ra làm trò mua vui cho mình chứ. Tôi bảo nó “Ừ, mặt anh ta buồn cười, còn mặt mày lúc đó dày như vỏ cam sành ấy! Khiếp!”. Sâm Câm chẳng nói chẳng rằng, lại lăn ra giường cười một lúc rồi ngủ thiếp đi. Đấy, nó chuyên gây chuyện rồi lăn ra ngủ như không có việc gì xảy ra cả, đôi khi, tôi cũng ao ước được hồn nhiên như nó mà đâu có được.
Vì sự việc bẽ mặt tối hôm ấy mà Ria Mép giận chúng tôi cả tuần, đi làm về là vào phòng bật nhạc, chẳng ló mặt sang phòng tôi tí nào. Tôi và Sâm Cầm vì thế mà buồn hẳn, không buồn sao được khi thiếu mất một chân chơi bài kia chứ. Tôi giục Sâm Cầm sang làm lành và phân tích cho nó những lợi ích mà chúng tôi có được từ khi kết thân với Ria Mép, nhưng Sâm Cầm ngang lắm, nó chỉ ậm ừ vài cái rồi coi như quên tiệt.
Chương 3.2
Tám giờ tối, khi tôi đang điên cuồng chỉnh sửa mớ bản thảo ở nhà xuất bản thì Sâm Cầm gọi điện, giọng nó rất chi là “hình sự”: “Này, về ngay nhá”. Tôi ngạc nhiên hỏi lại: “Có chuyện gì à?”. Nó bảo: “Có chuyện hay ho” rồi cúp máy luôn. Lạ nhỉ? Không lẽ ở xóm trọ có biến? Ông Chấu và bà Vịt lại truy đuổi nhau? Hay vừa tóm được thằng trộm nào đó? Hoặc rất có thể chiến tranh lại bùng nổ một lần nữa giữa Ria Mép và Sâm Cầm? Suy đi, tính lại, cuối cùng không thể cưỡng lại sự tò mò, tôi đành cắp cặp đi về bỏ mặc mấy cái bản thảo đang “gào rú” trên bàn.
Vừa lọc cọc dắt xe vào cổng, Sâm Cầm đã xồ tới, kéo tay tôi và phán một câu xanh rờn:
“Xong rồi!”
“Xong cái gì? Có biến à?”
“Ừ, biến lớn! Hôm nay rảnh rỗi chẳng có ai chơi nên tao làm lành với lão Ria Mép! Xong rồi!”
Ối trời đất quỷ thần ơi! Chỉ vì cái việc cỏn con đó mà nó lôi xềnh xệch một con ong chăm chỉ làm việc như mình chạy về nhà sao? Tôi nóng bừng cả mặt, cấu vào tay Sâm Cầm mấy cái rồi gào lên:
“Mày có biết tao đang xoắn não lên vì cái bản thảo sắp xuất bản không hả? Ba cái việc vớ vẩn ấy mà mày cũng gọi tao về bằng được là sao?”
“Vớ vẩn là vớ vẩn thế nào, mày có biết tao phải tốn năm bát tiết canh mới làm lành được với anh ta không hả?”
“Cái gì? Anh ta ăn một lần năm bát tiết canh á?”
“Ờ... thì... không hẳn! Tao ăn... ba... anh ta ăn... hai. Mà tóm lại là xong năm bát tiết canh thì cũng xong luôn chuyện làm lành.”
Ừ, cứ cho là nó tốn năm bát tiết canh để làm lành với lão Ria Mép đi nữa thì liên quan quái gì đến tôi? Tiền nó bỏ ra chứ đâu phải tiền tôi? Tôi đã bảo rồi, cố mà làm lành từ hôm đó luôn thì có phải đỡ mất năm bát tiết canh không? Sâm Cầm ơi là Sâm Cầm, có lớn mà không có khôn, tiền chứ có phải vỏ hến đâu mà... vung như thế chứ. Thà nó bỏ chừng ấy tiền ra để rủ tôi đi đánh chén một bữa chè no nê có phải đỡ tức hơn không. Nói chung, tôi cắm cảu rủa sả Sâm Cầm không tiếc lời, ấy vậy mà nó chỉ cười tủm tỉm rồi phán một câu xanh rờn:
“Lão Ria Mép thế thôi chứ cũng dễ thương thật đấy, mày chưa thấy lão ý ăn tiết canh thôi... trông
rất ‘kute’!”
Ối giời ơi, bạn ơi là bạn, người ta ăn cái gì ngon lành, sạch sẽ thì khen như thế còn được, chứ một gã đàn ông có hàng ria mép đểu giả đậu trên mặt, mồm thì nhồm nhoàm nhai tiết canh đỏ chót như... ma cà rồng mà nó cũng khen “kute” được thì tôi đến... vái nó cả nón mất!
Trong lúc tôi dằn dỗi xách túi định đi vào phòng thì Ria Mép từ đâu chạy tới, tay cầm một cái sào rõ dài, phía trên còn buộc một túi lưới lủng lẳng. Mặt Ria Mép có vẻ hớn hở, kéo tay tôi:
“Về rồi à? Đi luôn cho nó máu nhỉ?”
Tôi ngơ ngác nhìn hai kẻ mặt đang “ủ mưu sâu kế hiểm” nào đó. Ria Mép liếc tôi, như hiểu ra vấn đề, anh ta ngoái lại nói với Sâm Cầm:
“Này, Gia Cầm, chưa nói gì cho cô ấy à?”
Sâm Cầm kéo tay tôi, gỡ túi trên vai tôi xuống, vừa kéo tôi vào phòng, tôi không kìm được đành hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
“Mày thay quần áo đi, chúng ta đi ăn trộm.”
“Cái gì? Mày điên hả?”
Mặc cho tôi choáng váng, nó bịt mồm tôi, ghé mặt sát tai tôi thì thầm “Ăn trộm dâu da xoan! Gớm, mày tưởng bọn tao có gan ăn trộm vàng chắc?”. Ôi, tôi thở phào nhẹ nhõm, đi vặt quả dâu da xoan mà hai người làm như kiểu đi cướp ngân hàng không bằng. Dâu da xoan mùa này chín đầy phố, thích thì ra mà hái chứ làm gì phải “hình sự” thế không biết, mà hơn nữa, chỉ mỗi việc này mà lôi xềnh xệch tôi về sao? Thật là hại bạn quá mà.
Sâm Cầm thấy tôi khó chịu thì liên mồm giải thích là muốn tôi được giải trí một tí chứ cả tuần cứ cắm cổ đi làm thì đời còn gì vui nữa. Tôi nghĩ lại, thấy nó nói cũng có lý, hơn nữa dâu da xoan là loại quả tôi mê từ bé, nhà tôi ở quê trồng đầy dâu da xoan. Hồi mẹ còn sống bà thường hái những chùm quả mọng nhất rồi buộc thành từng túm treo trước cửa sổ phòng tôi. Cứ đi học về, tôi lại vặt quả ở đấy ăn. Dâu da xoan khi xanh mà chấm muối ớt ăn thì có vị chua như sấu, nhưng khi chín, quả ngọt ngọt, thanh thanh rất ngon. Chẹp... chẹp...! Vừa nghĩ đến đấy tôi đã không nhịn nổi đành gật đầu lia lịa kéo Sâm Cầm đi.
Chúng tôi đi qua mấy con phố đầy dâu da xoan, có cây vẫn còn lấm tấm những bông hoa trắng nhỏ nép mình trong ánh đèn đêm, có cây đã phất phơ những quả dâu da nho nhỏ, xanh xanh trên cành. Một vài cây đã rừng rực màu đỏ cam của những quả chín. Ôi, nhìn thấy chúng, tôi chỉ muốn nhảy lên, vặt rồi cho vào miệng nhai cho sướng thôi. Sâm Cầm biết tính tôi nên nó kéo tay kìm tôi lại, khổ quá, mấy cây trên phố này không phải là mục đích của Sâm Cầm và Ria Mép, hai người bọn họ muốn nhảy vào khu trường mầm non đi hái, vì trong đó có nhiều quả to, chín đỏ hết rồi. Thì ra, cả buổi chiều hai người đã đi thám thính trước rồi, giờ tôi chỉ có mỗi nhiệm vụ đi theo thôi. Mà đi theo cũng được chứ sao, miễn là được ăn thì tôi chẳng dại gì mà từ chối.
Ba chúng tôi như ba con khỉ lò dò leo qua bờ tường thấp của trường mẫu giáo rồi hiên ngang đi vào. Chẳng cần phải quan sát gì nhiều, Sâm Cầm và Ria Mép dẫn tôi tiến thẳng đến cái cây đã định trước. Ria Mép chìa cái sào ra, xem xét lại cái túi lưới buộc trên đó rồi bắt đầu hướng lên phía những quả dâu da chín mọng. Nhưng, quả thật trình độ của Ria Mép còn quá còi cho nên chỉ lơ thơ vài quả rơi vào túi lưới. ...
Quét Virus: An toàn