Chương 3.1
Từ sau ngày lễ Vu Lan đó, tôi, Ria Mép, Sâm Cầm chung sống hòa bình với nhau một cách không ngờ tới. Sâm Cầm sau khi nghe tôi kể chuyện về Ria Mép thì đã thôi không còn nhìn anh ta bằng con mắt căm thù nữa. Sâm Cầm thậm chí còn dụ dỗ được Ria Mép về phe mình để đối phó với bà Vịt Bầu những lúc chúng tôi “trót” gây ra “sự cố” gì đó trong nhà trọ. Bà Vịt Bầu dù không tin tôi và Sâm Cầm lắm, nhưng bà không thể không tin thằng cháu trai vừa “ngoan ngoãn” vừa dẻo mỏ của mình được. Nói chung, việc làm thân với Ria Mép đã mang lại cho hai con bé hay gây chuyện như chúng tôi rất nhiều lợi ích, thế nên, các bạn biết đấy, đã đến lúc dẹp ba mối thù vặt vãnh trước đây để bắt tay nhau vì lợi ích chung rồi.
Từ khi cho Ria Mép nhập hội, đêm nào phòng tôi cũng trở nên nhộn nhịp và rôm rả hơn, ngoài giờ đi làm ra, thời gian rảnh còn lại cả ba chúng tôi “cống hiến” cho các ván bài và trò cá ngựa quen thuộc. Ba cái mồm như loa phóng thanh thi nhau gào thét, cấu chí, mắng chửi nhau loạn xạ, khiến cả khu trọ cũng chao đảo theo. Cả khu trọ có bốn phòng, thì hai phòng là của chúng tôi thuê, phòng thứ ba là của bà bán vật liệu ngoài phố thuê để đồ, còn phòng cuối cùng thì cứ có người đến ở được dăm bữa, nửa tháng là lại cuốn gói đi, nên hầu như nó ở tình trạng trống quanh năm. Vì thế mà dù cả ba chúng tôi có gào toác cả họng ra cũng chả có ai ý kiến ý cò gì. À, quên, ngoại trừ lúc những tiếng gào đó vang dội lên đến tận tai của bà chủ Vịt Bầu thì cũng có đôi chút rắc rối xảy ra, nhưng hầu như nó không nghiêm trọng lắm.
Tối hôm nay cũng như bao tối khác, cả ba đứa vừa chơi cá ngựa ăn tiền vừa kêu gào, cãi cọ không dứt. Đúng như dự đoán, một lúc sau ông Châu Chấu lò dò xuất hiện, thông báo là ông lại được bà Vịt Bầu cử xuống để ổn định tình hình an ninh trật tự. Mặc ông Châu Chấu nói gì, đứa nào đứa nấy vẫn tập trung cao độ vào cuộc chơi, ông Châu Chấu đứng một lúc thì ngứa nghề nên nhảy xổ vào đập bốp bốp vào đầu Ria Mép và hét lên “Mày chơi ngu như bò ấy, để tao!”. Vừa nói ông vừa lật đật chen vào ngồi giữa mà không bao giờ chịu tháo dép, ông lý sự rằng như thế để dễ bề chạy trốn khi bà Vịt xuất hiện. Cuộc vui lại rôm rả khi có thêm một người, ôi, người ta nói quả không sai, thêm bạn thì thêm vui, thêm người thì thêm tiếng, bốn con người với bốn cái miệng lời ra tiếng vào cứ như ong vỡ tổ.
Và chỉ năm phút sau, cổ họng thanh niên của chúng tôi không thể đọ nổi với cái loa già nua của ông Châu Chấu, ông hò hét đạt đến công suất lớn nhất, chói tai nhất khiến chúng tôi cũng phải ngậm miệng, bịt tai ngồi im. Quả thật, trên đời này chưa từng thấy vợ chồng nào hợp nhau ở khoản mồm to như vợ chồng già này, mỗi khi họ gân cổ lên thì mọi người xung quanh phải cúi rạp người xuống. Chưa kể đến những màn rượt đuổi, cấu chí nhau diễn ra như cơm bữa của hai ông bà khiến hàng xóm, láng giềng vừa run sợ vừa kiêng nể không biết để đâu cho hết. Dù, ông Châu Chấu có lép vế hơn bà Vịt Bầu một tí thì họ vẫn là một cặp đôi “văn võ song toàn”, mắng chửi nhau cũng hay, mà đuổi đánh nhau cũng khéo, thế chẳng phải “văn võ song toàn” thì là gì nữa?!
Mà chẳng phải nói gì dài dòng, ông Châu Chấu vừa dứt tiếng thét thì có tiếng đạp cửa đánh “rầm” một cái, bà Vịt Bầu lừng lững xuất hiện với cái chổi trên tay y như mụ phù thủy. Bà đường bệ đứng chắn ngay cửa, bà không đứng thì thôi chứ đã đứng thì đến con muỗi cũng khó lòng tìm được khe hở nào mà trốn thoát được. Ông Châu Chấu ngay lập tức nấp sau lưng Sâm Cầm, mặc cho con bé cố tình đẩy ông ra phía trước. Nói chung, chẳng ai dại gì mà giúp đỡ che giấu ông Châu Chấu lúc này cả, lơ mơ lại ăn chổi của bà Vịt chứ chẳng chơi. Tôi và Ria Mép dừng hình, cười nhăn nhở với bà Vịt, mong bà mở lượng khoan hồng mà tha thứ. Bà Vịt chống chổi xuống, một tay chống hông, miệng thở hồng hộc.
“Đêm hôm rồi còn ồn ào không cho ai ngủ hả? Tao mà phát hiện ra đứa nào hét to nhất, tao xẻo mồm.”
Sau câu nói đó, ngay lập tức, tôi, Sâm Cầm, Ria Mép đồng loạt chỉ tay về phía ông Châu Chấu, ông lườm chúng tôi rồi lại đẩy Sâm Cầm tiến lên còn mình thì vẫn kiên trung nấp sau lưng nó. Ô, chẳng phải ông là người hét to nhất còn gì, chúng tôi chỉ nói sự thật thôi mà, đúng không? Bà Vịt Bầu ôm chổi lao đến, ông Châu Chấu thoắt vùng dậy, lợi dụng lúc bà Vịt sơ hở, ông chen qua cánh cửa rồi chạy biến ra ngoài sân. Bà Vịt định đuổi theo, nhưng tự nhiên quay lại, ném xoẹt cái chổi về phía chúng tôi rồi cong miệng lên quát:
“Làm loạn một lần nữa, thì ba đứa chúng mày đều ra đường tuốt nhá! Cả cái lão khọm già kia nữa, ra đường tuốt!”
Lúc này mới nghe tiếng Ria Mép phát ra, vẫn cái giọng nịnh nọt, ngọt ngào như mì chính ấy.
“Kìa, cô! Chúng cháu chỉ vui một tí thôi, cô đừng giận.”
“Cô... cô... cái gì! Dẹp! Một lần nữa thì ra đường, ra đường tuốt! Rõ chưa? Bực cả mình!”
Nói đoạn, bà lừng lững bước ra, chẳng biết bà có đuổi theo ông Châu Chấu không nhưng đêm đó chúng tôi thấy mọi thứ yên lặng lạ thường, ôi kiểu gì rồi ông Châu Chấu chẳng rón rén chui về nhà làm lành với bà Vịt, lần nào chẳng thế. Chẳng có gì đáng lo cả đâu.
Cuộc chơi của ba chúng tôi không thể vì ông Châu Chấu mà gián đoạn được, ba đứa trời đánh vẫn hì hụi chơi với nhau nhưng lần này kín tiếng và cười bé hơn. Chúng tôi phó mặc sự an toàn và tính mạng của ông Châu Chấu cho bà Vịt Bầu, tận đến khi chuông điện thoại của tôi réo lên từng hồi. Tôi mở điện thoại, là ông Châu Chấu gọi, chẳng lẽ... ông nhờ chúng tôi đưa đến... bệnh viện chăng? Tôi hồi hộp nghe máy, chưa kịp nói gì đã nghe tiếng ông Chấu hổn hển trong điện thoại: “Cứu! Cứu ông!”. Ôi, thôi xong, bà Vịt đã không tha thứ cho ông ấy rồi. Tôi hỏi dồn “Ông có sao không? Nặng lắm không?”- “Nguy lắm, nặng lắm, sắp rơi rồi! Nhanh lên!”. Chết rồi, ông Châu Chấu lần này có vẻ bị nặng, nguy hiểm đến tính mạng rồi. Tôi hốt hoảng cúp máy, Sâm Cầm và Ria Mép cũng đứng bật dậy lao ra sân.
Cả ba đứa nhìn lên ngôi nhà hai tầng của ông bà Vịt - Chấu, ngôi nhà vẫn chìm trong đêm tối, tuyệt nhiên không có một tiếng động. Cả ba nhìn nhau, chẳng lẽ ông Châu Chấu bị thủ tiêu rồi? Làm cách nào để cứu ông ấy đây? Sâm Cầm nhìn tôi, tôi nhìn sang Ria Mép, Ria Mép nhanh trí leo lên cây nhãn cạnh ban công để lên tầng hai. Ria Mép vừa leo đến lưng chừng thì chúng tôi nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của ông Chấu.
“Tao ở... ở... đây... cứu...”
Tôi và Sâm Cầm nhìn ra, ối giời ơi, một cảnh tượng vui mắt chưa từng thấy. Ông Châu Chấu treo lủng lẳng trên cổng sắt, cạp quần bị mắc vào cái móc sắt trên cổng khiến chân và người ông cứ lắc lư như con nhái bén. Quả thật, khi chứng kiến cảnh tượng đó, tôi và Sâm Cầm không nhịn được, cả hai gục xuống cười ngặt nghẽo, Ria Mép đang ở trên cây cũng tụt xuống cười theo. Ông Châu Chấu gồng người, chỉ tay về phía chúng tôi, giọng rít lên the thé:
“Cười cái con khỉ! Cứu tao, quần sắp rách rồi!”
Lúc này Ria Mép mới thủng thẳng đến bên cánh cổng, chống tay đứng nhìn lên.
“Cô Vịt siêu thật, làm sao cô ấy có thể treo được chú lên đây nhỉ?”
Tôi và Sâm Cầm lại ngoác mồm ra cười. Có thể thấy ông Chấu giận lắm, vì mặt ông tím ngắt lại nhưng vì đang ở thế bị động, muốn nhờ vả chúng tôi nên ông cố dịu giọng xuống:
“Ối giời ơi, là tao, tao trèo cổng để vào nhưng không ngờ bị móc vào quần, mau đỡ chú xuống, chú chóng mặt lắm rồi!”
Tôi và Sâm Cầm cũng chạy đến, Sâm Cầm còn hứng chí đến mức lôi điện thoại ra định chụp lại bức ảnh để đời, ông Chấu vừa nhìn thấy nó giơ điện thoại lên thì vội vã khua tay hét lớn:
“Con Cầm, không được chụp, không được chụp!”
Ông Chấu càng khua tay thì người ông càng lắc lư mạnh, bỗng có tiếng “xoẹt... xoẹt” vang lên. Chết, hình như quần ông Chấu rách! Chúng tôi lao đến cánh cổng, đứa trèo lên, đứa ở dưới đỡ, đứa thì đứng sẵn sàng... hứng nếu ông không may rơi xuống.
Loay hoay đến lúc người ướt sũng mồ hôi chúng tôi mới cứu được ông Chấu khỏi cái móc sắt, ông tiếp đất an toàn, mỗi tội cái quần mồi của ông đã bị xé toạc một đường to như... quả mít... làm lộ hết cả vòng ba và chiếc quần chip màu tím có hình chú chuột Mickey ra ngoài. Sâm Cầm vừa liếc thấy đã ré lên như người bắt được vàng, nó chỉ thẳng vào... mông ông Chấu mà cười, Ria Mép cũng cười sảng khoái, còn tôi dù có hơi ngượng một chút nhưng không thể không nhe răng ra cùng đồng bọn được.
Ông Châu Chấu lấy tay hai tay che phía sau, lúng túng nhìn ba đứa ngồi phệt xuống sân vừa cười vừa lau nước mắt, ông lầm bầm:
“Cười cái... con khỉ!... Chúng mày chả tế nhị tí nào sất... cái bọn vớ vẩn này, có ngày tao sẽ cho bọn mày biết... thế nào là tế nhị nhá... vớ vẩn...”
Dường như xấu hổ quá nên ông Chấu che mông chạy một mạch vào nhà bếp mà không thèm ngoái lại lần nào.
Ba đứa tôi vẫn đứng rũ rượi trước sân, Sâm Cầm có vẻ quá bất ngờ về cái quần chip có hình chuột Mickey của ông Chấu nên nó cứ nhắc đi nhắc lại mãi. Đột nhiên nó túm lấy tay Ria Mép, vừa cười vừa hỏi: ...
Quét Virus: An toàn