Đế Phạm Thiên nghe vậy mỉm cười: “Nếu có thể được đến thần thông cũng đáng giá, nhưng không có ta cũng không vội.”
“Thật sao?” Thanh âm Lạc Vũ rất nhẹ, cơ hồ mềm nhẹ như những bông tuyết đang rơi xuống kia.
Bên cạnh, Quân Vân vẫn không mở miệng, nhìn sắc mặt Lạc Vũ, nàng không trách cứ nhưng lại trên cả trách cứ, trong nháy mắt Vũ nhi đã không còn thần thái nào cả.
Trong lòng đột nhiên rõ ràng tất cả, bọn họ…
“Chúng ta giải thích cho…” Phi Yên túm chặt Quân Vân nói.
“Vân Thí Thiên xem Vân Khung quý như tánh mạng của hắn, nhiếp chính vương Vọng Thiên Nhai bị giết, Lạc Vũ a, ngươi đã không thể nào trở về được rồi.” Đế Phạm Thiên chắp tay sau lưng, thanh âm phát ra ấm áp như xuân.
Lạc Vũ ngẩng đầu, tuyết bay đầy trời.
Đúng vậy, nàng trở về không được, trở về không được nữa rồi.
“Vũ nhi, cha mẹ đi sai đường rồi, là cha mẹ tạo lỗi, chúng ta sẽ trả lại cho con.” Bông tuyết bay đầy trời, Quân Vân đột nhiên xoay người, cấp bách chạy về phương hướng có Vân Thí Thiên.
Lạc Vũ thấy vậy thân hình chợt lóe lên, ngăn cản trước mặt cha nàng, đôi tay ôm chặt lấy cha nàng.
“Chúng ta không thể làm cho mình đau đớn còn kẻ thù thì hạnh phúc được.”
Trái tim lạnh như tuyết, suy nghĩ một chút, Lạc Vũ đã có thể hiểu rõ ràng nguyên nhân hậu quả rồi.
Tạo hóa, tạo hóa, đúng là tạo hóa trêu ngươi mà.
Quân Vân bị Lạc Vũ gắt gao ôm, trong nháy mắt lão lệ tung hoành, nước mắt rơi như mưa.
Hắn là vì muốn tốt cho nữ nhi của hắn mới làm vậy, nhưng đến cùng lại…
“Ầm.” Nhưng vào lúc này, ánh sáng tím đầy trời phát ra tiếng nổ mạnh, những nơi ánh sáng tím đi qua, tất cả núi non và con người đều bị hủy diệt.
“Lực lượng thật mạnh.” Một nam nhân trung niên bên cạnh Đế Phạm Thiên nói.
Đế Phạm Thiên nhìn ánh sáng tím đầy trong sơn cốc, nhẹ giơ giơ lên mi: “Danh tiếng của Vọng Thiên quân vương đâu phải là giả, bất quá sau khi trải qua chuyện này, Vân Thí Thiên hắn…Hắc hắc.”
“Báo, hồi bẩm các chủ, người của chúng ta vào không được.”
Đế Phạm Thiên vừa dứt lời, đám người từ trong sơn cốc nhất tề vọt lại đây, sắc mặt hưng phấn pha lẫn bất đắc dĩ.
“Lực lượng của Vọng Thiên quân vương quá mạnh mẽ, ngay cả tới gần bên người hắn, chúng ta cũng làm không được, lại càng không có cách nào…”
Vân Thí Thiên bộc phát ra thật kinh người, toàn bộ sơn cốc đều tràn ngập đấu khí tím.
“Cư nhiên tăng lên rồi?” Trong giọng nói của nam nhân trung niên hiện lên một tia kinh ngạc.
Trong trạng huống cực kỳ bi phẫn, cảnh giới của Vân Thí Thiên cư nhiên được tăng cao lên thêm một tầng, chỉ cần thêm vài bước nữa, sẽ phá vỡ cả cấp bậc tím tôn vương giả, nhảy vào cấp bậc cao hơn rồi.
“Không sao, không sao.” Đế Phạm Thiên phất phất tay, Vân Thí Thiên điên cuồng như thế, càng làm tăng thêm nội thương, vấn đề phát tát sẽ chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.
“Rút lui đi.”
Nếu tới gần không được, như vậy càng thêm không cần phải bàn chuyện tiêu diệt được hắn, chỉ có nước rút lui thôi.
Đế Phạm Thiên lắc đầu, hắn muốn hoàn toàn làm tiểu nhân cũng không được rồi, lực lượng của Vân Thí Thiên này quả thực… (*người làm chuyện không quang minh chính đại)
“Các chủ, có tin tức của Á Vô Quân.” Binh lính truyền tin liên tiếp tiến đến bẩm báo.
Nam nhân trung niên nghe vậy, quay đầu nhìn lại.
“Tinh Túc Nhị Thập Bát Cung của Vọng Thiên Nhai xuất quan tọa trấn vương cung, chúng ta không thể hành động được rồi.” Nam nhân trung niên nhíu nhíu mày.
Dẫn dụ toàn bộ đám người Vân Thí Thiên rời khỏi, vốn tưởng rằng Vọng Thiên Nhai sẽ không có người trấn giữ, có thể nhân cơ hội này bưng ổ của Vân Thí Thiên. (*chiếm căn cứ của người ta)
Nhưng thật không thể ngờ, hai mươi tám lão quỷ kia cư nhiên lại xuất quan trấn giữ, trấn thủ của Vọng Thiên Nhai thật kín kẽ, ngay cả giọt nước cũng chảy qua không lọt, tường đồng vách sắt.
“Ta vẫn là quá xem thường Vân Khung cùng Phong Vô Tâm rồi.” Đế Phạm Thiên nghe vậy lắc đầu.
“Rút…” Lời nói của Đế Phạm Thiên còn phiêu đãng giữa không trung, trong sơn cốc mười một cấp Loan Phượng Phi Bằng đột nhiên thét lên một tiếng, hai cánh mở ra, bay thẳng lên bầu trời.
Lạc Vũ nghe thấy mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn lên.
Mười một cấp Loan Phượng Phi Bằng xinh đẹp xuyên qua ánh sáng tím, chở nhóm người Vân Thí Thiên giương cánh bay về hướng Vọng Thiên Nhai.
Tiếng kêu trong trẻo nhưng lạnh lùng quanh quẩn trên bầu trời, những chiếc lông vũ xinh đẹp bay lên trong màn tuyết trắng.
Màu trắng và màu sắc rực rỡ pha lẫn vào nhau thật xinh đẹp, nhưng lại làm lòng của người ta lạnh giá.
Lạc Vũ bình tĩnh ngẩng đầu nhìn .
Mười một cấp Loan Phượng Phi Bằng giương cánh bay đi, một cái chớp mắt sẽ đi ngàn dặm, xẹt qua trên không trung, xa xa bay đi, rốt cuộc chỉ còn là một chấm đen nhỏ xíu.
Vân Thí Thiên… Đi rồi…
Một mảnh trời chỉ còn lại có nàng, chỉ còn lại một mình nàng rồi…
Đôi chim ưng bay một mình, một con một ngã.
“Thôi bỏ đi, phân phó bọn họ, toàn bộ rút lui.” Đế Phạm Thiên thấy vậy nhẹ giơ giơ lên mi, bỏ công bày bố, cuối cùng lại để cho Vân Thí Thiên thoát đi.
Bất quá, không sao cả, hiệu quả hôm nay cũng đã đủ rồi.
Cái mà hắn muốn đã hoàn toàn đạt được rồi.
“Theo ta đi đi, bây giờ ngươi đã không còn có thể quay về Vọng Thiên Nhai rồi, ta mời ngươi đến Phạm Thiên Các của ta, Vọng Thiên Nhai cho ngươi cái gì, ta cũng sẽ cho ngươi, thậm chí còn tốt hơn.
Chỉ cần ngươi thích.”
Đế Phạm Thiên quay đầu nhìn Lạc Vũ đang ngẩng đầu nhìn không trung, mỉm cười chậm rãi mở miệng.
Lạc Vũ nghe vậy, cuối cùng nhìn thoáng qua địa phương Vân Thí Thiên hoàn toàn biến mất, cực chậm cực chậm quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng chống lại ánh mắt Đế Phạm Thiên.
Gió tuyết bay rơi, trong khoảnh khắc trên mặt đất đã bao phủ một tầng tuyết.
Màu trắng làm lạnh lòng người, khiến tình cảm con người ta cũng trở nên lạnh lẽo.
Thấy Lạc Vũ nhìn qua, Đế Phạm Thiên lại không hề vì ánh mắt băng lãnh của Lạc Vũ mà lùi bước, vẫn ôn nhuận mỉm cười như trước nói: “Ta biết ngươi tức giận, chờ chúng ta quay về Phạm Thiên Các, ta sẽ giải thích rõ ràng với ngươi, đi thôi, trời hôm nay rất lạnh, đừng cái lạnh của nó làm bá phụ, bá mẫu bị bệnh.”
Thanh âm ôn nhuận hạ xuống, xung quanh Lạc Vũ đã vây đầy người của Đế Phạm Thiên.
Đây không phải là mời, mà là bắt buộc.
Chương 73: Tình Là Vật Gì?
Bông tuyết bay bay, sắc mặt Quân Vân và Phi Yên trở nên trắng như tờ giấy chỉ trong nháy mắt, đây là người mà bọn họ tin tưởng sao?
“Ngươi uy hiếp ta?” Mi gian băng lãnh, sắc mặt Lạc Vũ hơi đổi.
Đế Phạm Thiên lập tức cười: “Cái này sao có thể gọi là uy hiếp được.”
“Chỉ sợ ngươi không có bản lãnh này.” Chắp tay đứng trong gió tuyết, Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời, thanh âm sắc bén, cứng rắn như băng đá.
“Ác, ha hả, chúng ta đây…” Đế Phạm Thiên bật cười, bản lãnh của Lạc Vũ rất tốt, nhưng bây giờ bên người nàng còn có hai người không có võ công là cha mẹ nàng, nếu Đế Phạm Thiên hắn không bắt được bọn họ, không phải rất đáng bị cười chê hay sao.
Lời nói cuồng ngạo còn chưa hết, trên bầu trời đột nhiên thổi tới một trận cuồng phong, một cỗ lực lượng cực kỳ cường đại quét ngang từ trên đỉnh đầu, uy mãnh cực kỳ.
Cái gì vậy? Đế Phạm Thiên và đám thuộc hạ kinh hãi, lực lượng này cơ hồ có thể ngang ngửa với lực lượng điên cuồng độc nhất vô nhị vừa rồi của Vân Thí Thiên, chẳng lẽ hắn ta đi rồi lại quay trở lại?
Không, làm sao có thể?
Vân Khung bị trọng thương không thể chậm trễ, nếu không sợ rằng ngay cả một chút cơ hội chữa trị cũng không có, trong tình thế này mà Vân Thí Thiên còn dám trì hoãn quay lại sao?
Đế Phạm Thiên nhíu chặt chân mày.
Đúng lúc này, trên bầu trời rồi đột nhiên trống rỗng xuất hiện một bóng đen, điên cuồng vọt về hướng bọn họ.
“Ngao…” Tiếng hí rống kinh thiên động địa, chấn nhiếp bát phương.
“Mười ba cấp Thôn Vân Tỳ Hưu, hả, là mười ba cấp ma thú…”
“Ông trời của ta ơi, chạy mau…”
Bóng đen hiện ra, lao xuống mà đến, đó là mười ba cấp Thôn Vân Tỳ Hưu.
Đất đen tung hoành, cuốn lên từng trận đất đá như một cơn lốc muốn cắn nuốt hết thảy, che kín khắp bầu trời, quét ngang hết thảy.
“Đi.” Sắc mặt Đế Phạm Thiên hơi trầm xuống, mười ba cấp Thôn Vân Tỳ Hưu này là từ đâu đến đây? Sao lại không hay ho đụng phải nó, vả lại hắn cũng không có bản lãnh đấu lại nó.
Một chữ hạ xuống, Đế Phạm Thiên vươn tay đi kéo Lạc Vũ.
Đôi mắt Lạc Vũ lãnh khốc, trong mắt hàm chứa tuyệt đối thống hận cùng phẫn nộ....
Quét Virus: An toàn