Đó là mấy trăm quốc gia giống như Phi Vũ quốc a. nàng… nàng…
Khiếp sợ là khiếp sợ, bất quá Phủ Hạc Vu đã sớm biết Lạc Vũ là một người thần kỳ, mỗi lần tới nơi này, luôn làm cho người ta hoàn toàn không đoán được biến hóa của nàng.
Lần này, mặc dù rất khiếp sợ nhưng cũng rất nhanh đã phục hồi lại.
“Ngươi muốn tiếp nhận, vậy nói với ta thì có lợi ích gì?”
Mặc dù hắn là hội trưởng của Hiệp hội Dược sư Phi Vũ quốc, nhưng là quyền lực của hắn cũng chỉ ở trong Phi Vu quốc, mấy trăm quốc gia của Thượng tam tông cách nơi này của hắn cũng ngàn dặm a.
Chuyện này nói với hắn thì có lợi ích gì? Hắn cũng không có năng lực gì để có thể giúp nàng trong chuyện này a.
Nhưng nghi ngờ trong mắt Phủ Hạc Vu, Lạc Vũ tựa lưng vào ghế, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, cười nói: “Lão sư, ngươi không giúp được gì, cũng không đại biểu Hiệp hội Dược sư không giúp được gì.
Mua bán một số lượng lớn như vậy, ta cần hợp tác với Hiệp hội Dược sư, Hiệp hội Dược sư thật sự.”
Mấy chữ cuối cùng, Lạc Vũ nhấn thật mạnh.
Phủ Hạc Vu nghe hiểu lời nàng nói.
Lập tức nhìn chằm chằm Lạc Vũ, mi sắc trên mặt nhăm lại thành một đường.
Lạc Vũ thấy vậy cũng không nói gì thêm, chỉ là mỉm cười nhìn Phủ Hạc Vu.
Hiệp hội Dược sư, cũng không phải là Hiệp hội Dược sư như ngoài mặt mọi người nhìn thấy, mà là một mạng lưới xuyên suốt đai lục Vong Xuyên , một loại tổ chức giống như kim tự tháp.
Mà Hiệp hội Dược sư ở Phi Vũ quốc của đám người Phủ Hạc Vu, chính là tầng đáy của kim tự tháp không thể nghi ngờ.
Ở bên trên hắn còn có những tầng cao hơn nữa.
Điểm này là nàng từ Hỏa Ma mà biết được.
Cho dù Hỏa Ma luôn tự ý làm theo ý mình. Nhưng là Hiệp hội Dược sư của bọn họ cũng lệ thuộc vào Hiệp hội Dược sư chân chính kia.
Nếu nói lục đại tông môn khống chế vô số quốc thổ, như vậy Hiệp hội Dược sư chính là thẩm thấu.
Bọn họ sẽ không tạo ra uy hiếp với quốc thổ của ngươi, với quyền lực của ngươi.
Bọn họ chẳng qua giống như mạng nhện bao trùm ở phía trên nó, tầng tầng lớp lớp đan xen với nhau.
Ở trong mắt Lạc Vũ, bộ máy của nó giống như cơ cấu của xã hội hiện đại.
Bất quả chỉ là không quá lộ liễu mà thôi.
Hai mắt nhìn nhau, mỉm cười nghiêm túc.
Một lúc lâu sau, Phủ Hạc Vu chậm rãi gật đầu, nói: “Tốt, nhưng là ta chỉ tiến cử ngươi đến đó, còn về phần có được hay không thì phải dựa vào chính ngươi. Dù sao ta cũng chỉ mới thấy Khôi thủ *(người đứng đầu) có một lần.”
Đó là khi hắn trở thành Hội trưởng của Hiệp hội Dược sư Phi Vũ quốc.
“Tốt, đa tạ lão sư.” Lạc Vũ đứng lên.
Phủ Hạc Vu lúc này đã hoàn toàn khôi phục, đứng lên, cười nói: “Không cần cảm ơn ta, lần này ta được nhiều thứ tốt như vậy. Nếu là mua bán lần này thành công, đối với Hiệp hội Dược sư cũng sẽ có rất nhiều chỗ tốt, vị trí của ta nhất định cũng sẽ được tăng thêm, ta được cũng không ít.”
Lạc Vũ nghe Phủ Hạc Vu nói trắng ra như vậy, nhất thời khẽ nở nụ cười.
Hợp tác với nhau, đôi bên cùng có lợi.
Mười bốn cấp Loan Phượng phi bằng bay lên, giương cánh đi về phía Phổ Độ.
Phổ Độ, thủ đô của hiệp hội dược sư, đỉnh của kim tự tháp.
Phổ Độ quốc rất lớn, ở bán cầu đông của đại lục Vong Xuyên , đưa lưng về phía Phật Tiên Nhất Thủy
Vì vậy, trận ba động này của lục đại tông môn cũng không có ảnh hưởng gì đến bọn họ.
Phổ Độ quốc là một quốc gia lâu năm, niên kỉ của nó so ra còn cổ xưa hơn cả Phật Tiên Nhất Thủy.
Hiện tại, mặc dù thế lực của nó không bằng Phật Tiên Nhât Thủy, không hỗn loạn giống như Hỏa Ma nhưng vẫn là một quốc gia được người người tôn kính.
Bởi vì, vị dược sư đầu tiên trên đại lục Vong Xuyên chính là xuất ra từ nơi đây.
Cũng là hắn phái những môn hạ đệ tử của mình đến các quốc gia khác để khai tông lập phái, thành lập các hiệp hội dược sư, cuối cùng trải qua nhiều năm đã tạo thành một mạng lưới khổng lồ như ngày hôm nay.
Dược hương tràn đầy, tới nơi đây, trong không khí giống như tràn ngập mùi vị của thuốc.
Khe nhỏ cầu nhỏ, hoa rơi trước sân, mấy gian nhà tranh, vài cành thúy trúc.
Trong thế giới huyên náo này lại xuất hiện một bức tranh sơn thủy tĩnh mặc.
Đơn sơ nhưng yên lặng, u nhã.
Mà trong sự yên lặng này, bên cạnh dòng suối nhỏ ở trong rừng trúc đang có một già một trẻ ngồi đánh cờ.
“Nước cờ dở , nước cờ dở, tiểu cô nương, kỳ nghệ của ngươi thật là không thể chấp nhận được nha.”
Một lão nhân tóc trắng như tuyết, bộ dáng tiên phong đạo cốt hạ xuống một quân cờ, lắc đầu ngẩng lên nhìn nam tử một thân thanh sam trước mặt, Lạc Vũ.
Thật sự là đi nhầm một chút là hỏng cả bàn cờ.
Lạc Vũ sắc mặt không đổi, chỉ nhàn nhạt cười, nói: “Ta vốn là không biết chơi cờ vây, để cho Hội trưởng thất vọng rồi.”
Thần sắc vẫn trấn định tự nhiên, tuyệt không bởi vì bị Khôi Thủ của Hiệp hội Dược sư nhìn thấu thân phận mà trở nên hốt hoảng.
“Nếu không biết, vậy cũng không nên quá cố sức, tránh cho bị thua rối tinh rối mù.”
Khôi Thủ ung dung buông xuống quân cờ trên tay, bưng lên chén trà xanh bên cạnh mà uống một hớp, từ từ nói.
Một câu hai ý nghĩa, Lạc Vũ sao lại nghe không hiểu.
Lập tức, Lạc Vũ khẽ cười: “Nếu là sợ thua, vậy thì cần gì phải đánh cờ.” Đồng dạng một câu hai ý nghĩa.
Khôi Thủ của Hiệp hội Dược sư nghe vậy, con mắt lần đầu tiên liếc nhìn Lạc Vũ một cái.
Lông mày tuyết trắng khẽ nhúc nhích, để chén trà trong tay xuống, cầm lấy cái hộp Lạc Vũ mang tới, nhìn thoáng qua đan dược bên trong.
Vật này có thể thay thế được ma đan cùng ma tinh thạch.
Thật là một thứ rất tốt, rất có tiềm lực, nhưng là…
“Nếu chỉ nói bản thân vật này, đích xác là rất tốt, lấy đan dược của ngươi cùng thế lực của Hiệp hội Dược sư chúng ta, nuốt trọn thị trường của mấy trăm quốc gia của Thượng tam tông cũng không phải là chuyện gì khó khăn.”
Khôi Thủ tóc trắng xóa, thần sắc không nóng không lạnh, nói xong lời này thì chậm rãi thu cái hộp lại, giương mắt nhìn Lạc Vũ, nói: “Nhưng là, nếu Thượng tam tông biết chuyện này là do Hiệp hội Dược sư ra mặt.
Tiểu cô nương, ngươi cho là hậu quả sẽ như thế nào?”
Hiệp hội Dược sư vừa bán ra thứ này, chế ước của Hạ tam tông đối với Thượng tam tông sẽ không còn tồn tại.
Mà nếu biết Thượng tam tông có loại đan dược như vậy, bằng vào thực lực của bọn họ, nhất định sẽ ngang ngược đòi tham dự hoặc bắt gọn mối làm ăn này, đây không phải là chuyện không có khả năng.
Muốn cướp đại bàn của người khác, trước tiên phải bận tâm đến địa bàn của chính mình.
“Ta dám cam đoan bọn họ không có tâm để có thể bận tâm đến vấn đề này đâu.”
Lạc Vũ mỉm cười: “Chuyện làm quần áo cưới cho người khác, ta sẽ không làm.”
“Vậy ngươi chấp chưởng, ta mở cửa cho ngươi qua.”
Khôi Thủ tóc trắng trong mắt chợt lóe thần quang, thần sắc sắc bén.
“Nếu ta có thể ra mặt. Khôi Thủ! ngươi cho là ta còn tìm đến ngươi sao?” Lạc Vũ nhìn vị Khôi Thủ không nóng không lạnh, già nhưng vẫn cực kỳ sắc bén của Hiệp hội Dược sư, sau đó mỉm cười.
Khôi Thủ vừa nghe, thần sắc trong mắt âm thầm ba động, nàng không thể ra mặt, chẳng lẽ?
Trong lòng còn chưa có nghĩ ra là chuyện gì, chỉ thấy Lạc Vũ đang mặc một thân nam trang đột nhiên chậm rãi xé đi lớp ngụy trang, lộ ra khuôn mặt thực sự.
“Muốn hợp tác, dĩ nhiên phải gỡ xuống ngụy trang. Quân Lạc Vũ.”
Khôi Thủ của Hiệp hội Dược sư nhìn Lạc Vũ đột nhiên lộ ra khuôn mặt thật, mi sắc khẽ nhúc nhích.
Tiểu cô nương đối diện rất trẻ tuổi, lạ mặt, cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp qua.
Bất quá, đột nhiên lộ ra khuôn mặt thật với hắn là có ý gì, khó có thể… Di, Quân Lạc Vũ…
“Quân Lạc Vũ? Vọng Thiên Nhai?”
Hăn đột nhiên nhớ tới danh tự Quân Lạc Vũ này, Khôi Thủ dược sư hơi nhướn mày, trong thần sắc lộ ra một tia kinh ngạc, thái độ chuyển biến rất nhiều.
“Đúng vậy, Vọng Thiên Nhai.” Lạc Vũ mỉm cười.
Vọng Thiên Nhai tổ chức một buổi thiên hạ đại hội vô cùng lớn, Hiệp hội Dược sư của hắn muốn không biết đến cũng khó.
Nhìn Lạc Vũ đột nhiên lộ ra khuôn mặt thật cùng thân phận, Khôi Thủ dược sư mặc dù đã già nhưng cũng vẫn rất khôn khéo.
Vọng Thiên Nhai tại thiên hạ đại hội giết người của Già Diệp tháp, sáu lưng có chỗ dựa là Hải Thần tông.
Rồi sau đó, hắn loáng thoáng nghe được từ phía Lâu Tinh gia tộc mà biết được một hồi kịch tuồng của Thượng tam tông, giả chết hóa minh vì ám.
Mà kẻ giả chết kia, hình như chính là Quân Lạc Vũ này cùng với Vân Thí Thiên....
Quét Virus: An toàn