* Danh ngôn tình yêu: Tình yêu trong xa cách ví như ngọn lửa trong gió. Gió thổi tắt ngọn lửa nhỏ và thổi bùng ngọn lửa lớn.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Đặc Công Hoàng Phi - Chương 71 - Hết

Đặc Công Hoàng Phi - Chương 71 - Hết

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 16234 bình chọn



Tóc bạc như trước, sắc mặt vẫn là lạnh như lúc ban đầu.

Chỉ là đầy mặt gió sương cũng che không được khuôn mặt tái nhợt, đen nhánh trong mắt không che giấu được tia lờ mờ, một thân hàn khí lạnh như băng cũng khống chế không được một thân khí tức hỗn loạn. Thậm chí trường bào đỏ sậm còn thấy rõ ràng mùi máu tươi.

Trong nháy mắt làm cho nàng hô hấp đau xót.

Thương thế của Vân Thí Thiên còn chưa có tốt, vậy mà hắn lại xuất hiện ở chỗ này…

“Ngươi…” Vươn tay, hàng nghìn hàng vạn lời nói đã đến bên khóe miệng, nhưng là cái gì cũng không nói ra được, tất cả chỉ có thể hóa thành một chữ ‘ngươi’.

Vân Thí Thiên nhìn Lạc Vũ đỏ mắt, chậm rãi vươn tay phất đi sợi tóc trước mặt Lạc Vũ.

“Rất ổn.” Thanh âm khàn khàn, nhưng là so với mùa hè chói chang còn muốn nóng hơn rất nhiều.

Lạc Vũ trở tay, ôm tay Vân Thí Thiên, run rẩy nói: “Ngươi… Ngươi không trách ta?”

Vân Thí Thiên nghe vậy mỉm cười, chậm rãi nói: “Tỷ của ta còn chưa có chết.”

“Hả…” Lạc Vũ đột nhiên mở to mắt, trong mắt hoa quang tràn ngập.

Vân Thí Thiên thấy vậy cười, tay xoa hai gò má của Lạc Vũ, nói: “Chỉ cần nàng có thể cứu tỷ ấy, ta không truy cứu.”

Đột nhiên Vân Thí Thiên cười rộ lên, hiệu quả chính là kinh người.

Giống như Thiên sơn tuyết liên nở rộ, tuyết sắc thiên hạ.

Ngắn ngủn bốn chữ ‘ta không truy cứu’, buông xuống rồi bao nhiêu yêu hận, mà lại mang trong đó bao nhiêu thâm tình.

“Thí Thiên.”

Không cách nào miêu tả tâm tình Lạc Vũ lúc này, không ngôn ngữ nào miêu tả được tâm tình nàng lúc này đang kích động, Lạc Vũ nhào vào trong lòng Vân Thí Thiên.

Mà luồng kình khí mãnh liệt nhào tới khiến cho Vân Thí Thiên thân hình lui lại phía sau từng bước mới đem nàng ôm lấy.

Vân Thí Thiên của nàng, Vân Thí Thiên của nàng…

Vân Thí Thiên mà nàng không ngừng nhớ thương, tưởng niệm, yêu say đắm sao lại tuyệt vời như thế.

Vân Thí Thiên hít sâu một hơi, mỉm cười vuốt tấm lưng Lạc Vũ đang không ngừng kịch liệt run rẩy.

Rốt cuộc tìm được rồi, ta rốt cuộc tìm được nàng rồi.

Không uổng công hắn liều chết đi ra từ trong cửu tử nhất sinh nơi đáy biển, không uổng công hắn, không uổng công.

Tóc bạc cùng tóc đen đan vào nhau, trong ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn dầu giống như chỉ thấy được một người.

Triền miên xen lẫn xót xa, tình ý nồng đậm.

Phía sau Vân Thí Thiên, Yến Trần cùng Yến Phi đồng dạng là một thân chật vật rách nát, nhưng cũng đồng dạng là hỉ cực mà khóc (vui sướng đến cực điểm nên khóc), rốt cuộc cũng tìm được Vương phi rồi.

“Người kia là ai?” Khách quý ngồi bên cạnh Hải Mặc Phong kinh ngạc hỏi.

Hải Mặc Phong nhìn bóng dáng của hai người ở phía xa, hắn nơi nào biết được đó là ai.

“Ngươi muốn biết? Ta tìm…”

“Ha ha…” Hải Mặc Phong còn chưa nói hết câu, phía dưới lôi đài, gã nam tử bị Lạc Vũ đánh va vào hòn đá đột nhiên run rẩy đứng thẳng lên, điên cuồng cười thành tiếng.

“Hải Mặc Phong, các ngươi không chết tử tế được, ha ha…”

Hoàn toàn điên cuồng mà cười thành tiếng, trong tiếng cười hỗn loạn bao hàm vô tận điên cuồng cùng dữ tợn.

“Không tốt.” Sắc mặt Hải Mặc Phong đột nhiên trầm xuống, mạnh mẽ đứng dậy, năm ngón tay giơ lên cao hướng về phía gã nam tử to lớn kia mà chộp tới.

Cùng khắc, Hải Mặc Phong đã nhanh, mà gã nam tử kia còn nhanh hơn, hắn hung hăng nện một quyền trước ngực mình.

“Ầm.” Lập tức, một tiếng nổ long trời lở đất phát ra.

Một cỗ lực lượng cực kì to lớn điên cuồng bắn ra từ thân thể của gã nam tử kia, điên cuồng mà bắn ra bốn phương tám hướng.

Cả bầu trời bị một cỗ lực lượng vô hình bao phủ, lực lượng vô hình gắn kết lại thành vô sắc lãnh quang (ánh sáng không có màu sắc, lạnh lẽo), cơ hồ là quét ngang hết thảy đóng băng hết thảy.

Tất cả vật thể, chỉ cần dính phải một chút vô sắc lãnh quang, trong nháy mắt sẽ ngưng tụ lại thành tượng băng, sau đó kết cục chính là nứt ra thành bột phấn.

Lôi đài trận rộng lớn trong nháy mắt đại loạn.

“Đây là cái gì xảy ra? Lấy thịt người làm đạn sao?” Lạc Vũ đột nhiên quay đầu lại nhìn thấy gã nam tử trên lôi đài thân thể nổ tung thành hàng nghìn mảnh nhỏ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Mà ngắn ngủi trong lúc Lạc Vũ còn đang kinh ngạc, lực lượng điên cuồng kia đã lan nhanh mà đến, mạnh mẽ vô cùng, bao phủ hết thảy.

Vân Thí Thiên dùng một tay giơ lên, một lớp hào quang tử hồng sắc bao phủ cả bốn người.

Mà lớp hào quang vừa bao phủ bốn người, ngay lập tức đã bị vô sắc lực lượng điên cuồng mà cắn nuốt, cơ hồ là lập tức sẽ phá hủy nó.

Lạc Vũ vội vàng ôm tay Vân Thí Thiên, xuất ra một cỗ lực lượng.

Lúc này Vân Thí Thiên đang bị thương nặng, làm sao có thể ngăn cản được cỗ lực lượng mạnh mẽ kia.

Hai người hỗ trợ lẫn nhau, lớp hào quang miễn cưỡng có thể bảo vệ bốn người bọn họ chống lại vô sắc lãnh quang.

“Đây là loại lực lượng gì?” Vân Thí Thiên nhướn mày.

“Không biết.” Băng lực hung hăng như vậy, Vân Thí Thiên không biết, nàng như thế nào có thể biết.

“Băng Thánh cung.” Mà ngay lúc này, trên bàn khách quý, Hải Mặc Phong quát lạnh một tiếng, tiếng quát tràn ngập phẫn nộ.

Chỉ thấy quanh người Hải Mặc Phong bích lam quang (ánh sáng màu xanh ngọc bích) lóe ra, một đạo đấu khí bích lam quang giống như ngưng kết thành một bàn tay, giữa bầu trời đang đầy băng tuyết giống như từng làn sóng cuồn cuộn mà tràn ra bốn phương.

Mà nơi nào có bàn tay lướt qua, nơi đó băng tuyết lập tức tan rã, hóa thành từng giọt nước cuốn theo cả tro bụi mà rơi xuống mặt đất.

Đồng thời, bên cạnh hắn, đám người của Hải Thần tông, còn có cao thủ của các môn phái khác đều tự mở ra kết giới, toàn lực đối kháng.

“Hải thiếu chủ, mau nghĩ biện pháp…”

“Cứ tiếp tục như vật không được, lực lượng của độc băng của Băng Thánh cung quá mạnh…”

“A, cứu mạng a…”

Xung quanh lôi đài hỗn loạn đến cực điểm.

“Ha ha, hôm nay có Hải Thần tông thiếu chủ chôn cùng, hai người chúng ta diễn vở hài này rất đáng giá, rất đáng giá, ha ha…”

Ngay lúc này, gã nam tử kia điên cuồng mà cười thành tiếng.

Cùng khắc, giọng nói của gã nam tử vừa dứt, một tiếng nổ mạnh không thua gì tiếng nổ phát ra từ gã nam tử truyền đến từ phía cửa của Hắc đạo trận.

Nhân lúc đang không có bất kì kẻ nào chú ý đến, gã nam tử phóng đến ngăn chặn cổng.

“Hả…”

Lúc này, rất nhiều người đã chạy ra đến phía cổng, lập tức bị đạo lực lượng cuồng bạo trực tiếp nghiền thành nát bấy.

Đồng thời, trong lôi trận, vốn là một đạo lực lượng điên cuồng phát ra, lại trải qua một lần tự bạo, lực lượng cơ hồ không phải tăng lên thêm một lần. Mà trải qua thêm một lần tự bạo, lực lượng trong nháy mắt cơ hồ là tăng lên gấp đôi.

Vô sắc lực lượng điên cuồng mà phát ra bốn phía. Nơi nào nó đi qua, không có bất cứ thứ gì còn nguyên vẹn, tất cả đều trực tiếp bị nghiền nát bấy. Cho dù là lực lượng do Hải Mặc Phong ngưng tụ ra, cũng bị đè ép xuống.

Ào ào vũ bão, sát khí nổi lên kinh người.

Khắp nơi đều vang lên tiếng khóc, tiếng kinh hô sợ hãi.

Hô hấp trở nên khó khăn, đầu khớp xương cơ hồ bị đè ép sắp vỡ vụn.

Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên hai tay gắt gao nắm chặt, hai người hợp lực chống đỡ vô sắc lãnh quang, mà tử hồng quang mang đang tan rã mỗi lúc một nhanh.

Lực lượng kia quá mạnh mẽ.

Máu từ trong miệng hai người từ từ chảy ra, nhưng hai bàn tay vẫn gắt gao nắm chặt.

Không phải không nghĩ đến chống đỡ, mà là bọn hắn sau khi rơi xuống Hắc Ngân hải vực, giết chết vô số ma thú biển, tìm ra đường sống từ trong cửu tử nhất sinh, lực lượng vốn đã tiêu hao sắp hết rồi.

Vươn tay, Vân Thí Thiên gắt gao ôm Lạc Vũ vào trong ngực.

Cho dù hào quang bị phá vỡ, hắn cũng phải đứng ở phía trước nàng.

Mà Lạc Vũ bị Vân Thí Thiên gắt gao ôm vào trong ngực, không giãy giụa cũng không phản kháng mà đem toàn bộ lực lượng ra mà chống đỡ.

Vân Thí Thiên che ở trước thân thể của nàng, vậy lực lượng của nàng che ở trước người hắn.

Đời này kiếp này, người đối diện mình chính là duy nhất.

Vô sắc lãnh quang điên cuồng tản ra bốn phía, hào quang tung bay, nguy hiểm ngập trời.

Mà ngay trong lúc nguy hiểm nhất, hai người tâm ý tương thông.

Tâm tương giao, tình tương diện, mắt tương phùng, vì đối phương, không tiếc thân mình.

Ngay lúc này, đột nhiên phía sau lưng Lạc Vũ, nguyên sắc quang mang đại thịnh.

Ngân hồng tiểu cầu từ trong lòng Lạc Vũ bay ra, cùng khắc, nhẫn từ cổ Vân Thí Thiên cũng bay lên.

Hai vật tựa vào nhau mà bay lên, trên không trung không ngừng vờn quanh, va chạm.

Nương theo hai vật bay lên, nguyên sắc quang mang tỏa ra khắp nơi....
<<1...134135136137138...239>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.002494s | View: 16234 (+6)

On C-STAT
Disneyland 1972 Love the old s