“Lạc Vũ.” Nam nhân trung niên còn lại sắc mặt hồng hào, tóc đã có điểm bạc, nhưng dung mạo nhìn qua cũng bất quá bốn mươi, năm mươi tuổi, hướng Lạc Vũ tự giới thiệu, chỉ chỉ chính hắn, nói: “Phủ Hạc Vu, lão sư thỉnh giảng của học viện, là hội trưởng hiệp hội dược sư.”
Lời nói vừa rơi xuống, Hoàng Vũ, Vương Hầu, Lạc Lê đều hít vào một hơi.
Chương 22: Ban đầu sơ ngộ
Hai vị này là nhân vật đứng đầu đế quốc, lại chính thức tự mình giới thiệu với Lạc Vũ.
Trái ngược lại, Lạc Vũ không hề kinh ngạc như đám người Vương Hầu, tuy biết rõ ý nghĩa đại dược sư chính thức giới thiệu với nàng là gì, nàng cũng chỉ thi lễ nói: “Quân Lạc Vũ, học trò của học viện, gặp qua hội trưởng cùng hiệu trưởng.”
Nghiêm Liệt cùng Phủ Hạc Vu thấy Lạc Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh, thái độ tự nhiên, không khỏi âm thầm gật đầu.
“Tiểu tử, đi, sư phụ dẫn ngươi đi xem náo nhiệt một chút.” Sau khi tự mình giới thiệu với Lạc Vũ, hiệu trưởng của Học viện đế quốc phất tay nói với gương mặt đen Giá Hiên Mặc Viêm.
Giá Hiên Mặc Viêm nghe vậy thu hồi gương mặt màu đen của mình, gật đầu đi về phía trước nói: “Vâng.”
Có thể làm cho thầy giáo của hắn nói náo nhiệt, như vậy chắc chắn không phải chuyện vặt hoặc chuyện bình thường, vấn đề xử lý Lạc Vũ trước tiên nên để qua một bên vậy.
“Hiệu trưởng...” Giá Hiên Ly cùng Liễu Dục Thần trông mong nhìn Nghiêm Liệt.
Nghiêm Liệt thấy vậy vung mạnh tay lên: “Không có cửa đâu, vị trí không đủ, ta cũng chỉ có thể dẫn theo một người mà thôi.”
Giá Hiên Ly cùng Liễu Dục Thần nhất thời thở dài một cái.
“Lạc Vũ, đi, hôm nay có thứ tốt, ngươi cũng theo ta đi xem một chút.” Ngay lúc Giá Hiên Ly cùng Liễu Dục Thần nhụt chí, Phủ Hạc Vu lại mỉm cười nhìn Lạc Vũ nói.
Lời vừa nói ra, Giá Hiên Mặc Viêm lập tức trầm mặt xuống, hắc khí bay ra, trừng mắt nhìn Lạc Vũ, cư nhiên phải đi cùng với nàng ta.
Lạc Vũ có chút kinh ngạc, sau đó lại cười nói: “Có thể đi theo đại dược sư, vốn là vinh hạnh của Lạc Vũ.”
Phủ Hạc Vu nghe vậy cười cười, cùng Nghiêm Liệt cất bước đi ra ngoài.
Ở phía sau, Giá Hiên Mặc Viêm hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái, nhưng cũng biết không thể phát giận, chỉ có thể oán hận đi theo.
Lạc Vũ hoàn toàn không để ý Giá Hiên Mặc Viêm tức giận cùng cừu thị, ra hiệu cho Lạc Lê chờ nàng trở lại, đem Tiểu Ngân lưu lại. Nàng không có ở đây, Tiểu Ngân cũng đủ năng lực bảo vệ 3 người bọn họ.
Vương Hầu và Hoàng Vũ đều là người cơ trí, đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Lạc Vũ, mỉm cười gật đầu.
Ánh mặt trời chiếu sáng, một chiếc xe ngựa chở 4 người ra khỏi học viện đế quốc.
Đế đô, giao thông rầm rộ, bận rộn chen lấn nhau, vất vả náo nhiệt.
Phòng đấu giá Hoa Vũ, là phòng đấu giá đứng đầu 3 đại đế quốc, thế lực rộng khắp Phi Vũ quốc, Hạo Tàng quốc, Phong Lâm quốc, hàng hóa luân chuyển khắp 3 đại quốc.
Lúc này, trong phòng đấu giá Hoa Vũ, náo nhiệt phi phàm.
Đấu giá vật phẩm luôn luôn tổ chức trong Phi Ngư thính xa hoa lộng lẫy.
Lúc này đèn thủy tinh lấp lánh, trên đài đấu giá bạch ngọc, vật phẩm được đem ra đấu giá cùng nhân viên đấu giá vẫn chưa xuất hiện, mấy trăm chỗ ngồi đã kín hết người ngồi.
Lạc Vũ ngồi trong phòng dành cho khách quý trên lầu 2, nghiêng mắt nhìn về phía đối diện Quân Nhiêu Thiên liếc mắt một cái, Tử Diễn quốc công phủ cũng tới.
“Hoàng thúc cũng tới, sư phụ, buổi đấu giá hôm nay là gì vậy?” Ngồi bên cạnh Nghiêm Liệt, Giá Hiên Mặc Viêm nhìn về hướng bên trái của hắn hỏi. Hoàng thúc của hắn xem như đại diện cho phụ vương hắn lại tham gia trong buổi đấu giá này.
Hôm nay rốt cuộc có thứ gì tốt, ngay cả phụ vương hắn cũng có hứng thú?
“Chờ chút ngươi xem sẽ biết.” Nghiêm Liệt không đáp.
“Đối diện với ngươi là công tước đương nhiệm của Luyện Thành quốc công phủ.” Ngồi song song với Nghiêm Liệt, Phủ Hạc Vu nâng một chút cằm về phía trước, hướng Lạc Vũ giới thiệu.
Lạc Vũ ngồi bên tay phải của Phủ Hạc Vu, nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy công tước đương nhiệm Luyện Thành quốc công phủ tuổi cũng không nhỏ, một đầu tóc bạc nhìn qua rất gầy gò, làm cho người ta có một loại cảm giác sắc bén.
Mà công tước đương nhiệm Ngạo Vân quốc công phủ, tuổi hơi nhỏ một chút, cỡ khoảng năm, sáu mươi tuổi, dáng vẻ hoa lệ, nhìn qua tao nhã lịch sự, tiên phong đạo cốt.
Xem ra vật phẩm đấu giá hôm nay hấp dẫn đến rất nhiều nhân vật quan trọng, hầu như toàn bộ các thế lực của Phi Vũ quốc đều đến đây, chẳng những đến mà là đích thân tộc trưởng đến. Lạc Vũ bắt đầu đánh giá lại một lần nữa lần đấu giá này.
“Là cái gì...” Theo tiềm thức mở miệng hỏi, nhưng lời còn chưa nói xong đã dừng lại, lời nàng hỏi hình như không thích hợp rồi. (*ý nói: chưa chắc gì người ta sẽ trả lời, nãy Giá Hiên Mặc Viêm hỏi rùi)
Nhưng nàng không ngờ là Phủ Hạc Vu lại cười cười, cư nhiên đáp: “Nghe nói là cao nhất Ma Đan.”
Lạc Vũ có chút kinh ngạc, quay đầu liếc mắt nhìn Phủ Hạc Vu một cái, cả khuôn mặt Phủ Hạc Vu đều tràn đầy ý cười.
“Ngươi cái lão tiểu tử này, để lộ ra rồi.” Nghiêm Liệt bất mãn nói.
Giá Hiên Mặc Viêm ngồi bên cạnh lại càng thêm bất mãn, hắn hỏi sư phụ, sư phụ cũng chưa nói cho hắn biết, đại dược sư cư nhiên trả lời Lạc Vũ, quả thực là phiền lòng nha.
Không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái.
“Dù sao sớm muộn...”
“Để cho các vị phải đợi lâu.” Phủ Hạc Vu chưa nói xong đã bị thanh âm kia cắt ngang, nhân viên đấu giá còn chưa đến, chỉ có âm thanh đi trước mở màn.
Phòng đấu giá nhất thời tĩnh xuống.
Chỉ thấy phía sau trên đài bạch ngọc đấu giá, một người chậm rãi đi ra, vóc người trung bình, gương mặt phúc hậu, chưa nói trước cười rất thân thiện.
“Các vị đợi lâu, vật phẩm mang ra đấu giá hôm nay, tiểu lão nhi tự thân ra giới thiệu.” Dứt lời đứng tại vị trí trung tâm trên đài đấu giá.
“Vu Hành, chủ nhân phòng đấu giá.” Phủ Hạc Vu nhỏ giọng giới thiệu với Lạc Vũ.
Cư nhiên vượt qua đường xá xa xôi tự mình đến đây tiến hành buổi đấu giá này, Lạc Vũ thầm nghĩ không biết Ma Đan đỉnh này có tác dụng cao đến nhường nào.
Sau khi Vu Hành bình tĩnh đứng tại trung tâm trên đài đấu giá, thi lễ với 4 hướng rồi nói: “Ta tin chắc các vị đã biết hôm nay ta muốn đưa ra bảo vật gì để đấu giá, ở chỗ này, ta cũng không nhiều lời thêm nữa.
Hôm nay, Phi Ngư thính cũng không dựa theo tiền lệ đấu giá những vật phẩm khác, tiểu lão nhi không muốn bị người chán ghét, nhân tiện trực tiếp tiến hành đấu giá bảo vật mấu chốt.”
Dứt lời, chung quanh có tiếng cười vang lên, hiển nhiên là do Vu Hành biết thức thời làm cho người ta rất hài lòng.
Vu Hành thấy vậy, hai tay vỗ một cái, sắc mặt nghiêm túc, cao giọng nói: “Như vậy, bây giờ bắt đầu tiến hành đấu giá, các vị, xin mời mở to mắt xem cho kỹ, ta tiến hành đấu giá bảo vật trong lịch sử cả trăm năm nay chưa từng tới tay.”
Nương theo thanh âm dâng trào mãnh liệt của hắn, trên chiếc bàn trống rỗng trước mặt hắn, đột nhiên chậm rãi tách ra, từ phía dưới đưa lên một khối đá đen hình vuông bằng ngọc bích.
Trên khối đá đặt một cái lồng bằng thủy tinh đen, che lại vật phẩm bên trong, cũng ngăn trở không cho bất kỳ một tia khí tức nào tràn ra ngoài.
Mọi người chung quanh bắt đầu ngồi thẳng thân thể, cái lồng thủy tinh đen, không hiếm lạ, nhưng bình thường không có dùng tới.
Thủy tinh trong suốt có thể kiểm tra năng lực đấu khí, còn hắc thủy tinh có thể ngăn cách mọi khí tức, nếu vật phẩm bình thường tác dụng ngăn cản khí tức vật phẩm của nó không có hiệu quả gì, nhưng nếu vật phẩm bên trong càng hiếm lạ, càng cường hãn, nó sẽ càng không để lộ một tia khí tức của vật đó ra ngoài. (*vật kém cỏi đặt trong hắc thủy tinh vẫn có thể nhận ra là vật gì vì không che được khí tức)
Mà bây giờ, tất cả mọi người đều không cảm ứng thấy bất kỳ tia khí tức nào bên trong hắc thủy tinh.
Yên tĩnh, không tiếng động tĩnh lặng. Trong không khí tĩnh lặng, Vu Hành ra tay, che lại ánh sáng đèn thủy tinh, chỉ để lại loáng thoáng vài ngọn đèn chiếu sáng, không gian liền trở nên lờ mờ.
“Các vị, xin mời xem cho rõ.”
Tiếng nói khàn khàn mang theo kích động vang lên, tay Vu Hành chậm rãi mở ra cái lồng hắc thủy tinh.
Trong khoảnh khắc, Lạc Vũ chỉ nhìn thấy, không gian lờ mờ phút chốc tràn ra những tia sáng màu hồng tỏa sáng như ánh mặt trời chói mắt, một khí tức cường hãn đập vào mặt mà đến, cơ hồ làm cho người ta hít thở không thông.
Đây là... Đây là lực lượng gì vậy? Lạc Vũ thật sự kinh ngạc rồi.
Sau khi nhấc lên cái lồng hắc thủy tinh, tia sáng màu hồng huyến lệ bắn ra bốn phía, ánh sáng lưu chuyển, cơ hồ làm cho người ta không thể nhìn gần....
Quét Virus: An toàn