“Brừm…brừm…”
Điện thoại nó đặt trên bàn rung lên từng hồi, tạo ra một âm thánh khó chịu. Lướt tay trên màn hình, nó nghe máy luôn mà không c...ần biết ai ở đầu dây:
“Alo…Bảo An nghe!”
“Mày à? Làm việc xong chưa?” – Giọng Vi vang lên.
“À…Vi hả? Mà mấy giờ rồi nhỉ?” – Nó lúc này mới chịu ngước đầu lên khỏi đống tài liệu.
“Dạ thưa…hơn sáu giờ rồi! Tan ca cả tiếng rồi đó chị!” – Vi bất lực với con bạn ham công tiếc việc.
“Oh…vậy hả? Tao không biết. Tại bận xem mấy cái báo cáo vài tháng trước, có quá nhiều điểm lạ. Tao đang suy nghĩ.” – Nó bóp trán.
“Chỗ tao cũng thế. Có vài bộ hồ sơ không bình thường chút nào nên tao tính gọi mày ra café để nói chuyện.”
“Vậy sao? Cũng được, mang mấy bộ hồ sơ ấy ra tiệm đi, tao tới đó ngay. Địa điểm?” – Nó nhanh chóng đứ
2000
ng dậy thu dọn bàn làm việc.
“Cuối đường, gần công ty, biết chứ?” – Vi trả lời.
“Rồi…ok! 20 phút nữa tao tới đó.” – Nó nói nhanh rồi cúp máy.
Cất điện thoại vào túi, nó sắp xếp lại mấy tập hồ sợ trên bàn rồi cho luôn vào túi xách, kiểm tra mọi thứ trên bàn cẩn thận một lần nữa rồi bước ra khỏi phòng làm việc.
Chào em!
Á…anh làm cái gì vậy? – Nó vừa bước ra đã bị tiếng nói của một chàng trai làm giật cả mình. Là anh chàng ban sáng đã giữ thang máy giúp nó.
Xin lỗi…tôi không nghĩ lại làm em giật mình đến vậy. – Anh chàng tỏ vẻ hối hận.
Thôi, tôi không sao! Chào anh, tôi đi trước. – Nó xua tay, lắc đầu tính bỏ đi.
Khoan đã nào. Em muốn đi đâu? Tôi chở em đi. – Anh chàng vội duổi theo nó.
Không cần đâu. Tôi có xe rồi. – Nó cườ nhẹ, bước vào thang máy.
Vậy tôi có thể biết tên em được chứ? – Anh chàng theo nó vào luôn thang máy.
Vâng…tôi là Lâm Phương Nghi. Trưởng phòng kế toán mới, còn anh? – Nó vui vẻ chìa tay ra.
À…tôi là Thái Quốc Lâm, phó tổng. – Anh chàng cũng nhanh chóng bắt tay nó.
Phó tổng? Là anh sao? Tôi có vinh dự nhỉ? – Nó cười. Một nụ cười mà khó có ai nhìn thấy được sự mỉa mai trong đó.
Không đúng, phải nói là tôi có vinh dự để nói chuyện với người đẹp mới phải. – Bản chất thật sự đã bộc lộ.
Anh cứ nói quá! – Nó giả lả ra khỏi thang máy, bước tới bên con mui trần màu trắng của mình.
Oh…xe mui trần đời mới cơ đấy? Nhà em có vẻ giàu nhỉ? – Lâm tròn xoe mắt nhìn xe nó.
Không hẳn. Thôi, tôi có việc phải đi trước. Chào anh! – Nó nhanh chóng lên xe rồi chạy thẳng đi, không thèm chờ lại lời chào của Lâm. Thật sự là, nó đang rất gấp, không thừa hơi nói chuyện với mấy tên thấy gái là mắt sáng như đèn pha ôtô!
Phanh xe trước quán café, nó vội vã tìm chỗ đỗ rồi xách túi xách bước vào quán. Đẩy cánh cửa kính, nó ngó dáo dác xung quanh tìm chỗ Bảo Vi đang ngồi thì bắt gặp hình ảnh nhỏ đang vẫy tay gọi nó.
Gật đầu, nó nhanh chóng rảo bước đi tới:
Mới trong công ty ra luôn à? – Vi hỏi.
Ừ…lo xem báo cáo nhiều quá, mày không gọi chắc tao cũng chẳng biết là tan ca lâu rồi. – Nó cười trừ.
Chậc…tham cô...ng tiếc việc như mày thì còn thời giờ đâu mà lo nghĩ đến những việc khác chứ? – Vi tặc lưỡi.
Hừ…đầu óc tao bây giờ chỉ lo cho KWT thôi chứ không phải như mày. Một Khánh, hai Khánh, ba cũng Khánh, bốn cũng Khánh nốt! Trong đầu chỉ có mỗi chữ Khánh thôi chứ tao đố mày nhét được chữ khác vào! – Nó cười khẩy.
Mày cứ nói quá. – Vi trề môi.
Tuy mày, sao cũng được! – Nó xua tay. Cãi lộn với con này cũng mệt hơi chứ cũng chẳng ích lợi gì.
Từ xa, một anh chàng phục vụ cầm cuốn menu bước tới đặt lên bàn cho nó và nhỏ, từ tốn hỏi:
Xin hỏi hai người dùng gì?
À…cho tôi một cappuccino! – Vi cười đáp trả anh phục vụ.
Ơ…vâ…vâng! – Anh phục vụ ngây đơ trước nhỏ.
Một latte. – Nó gấp cuốn menu lại đặt về vị trí cũ trên bàn.
Xin hai người chờ một lát. – Anh chàng phục vụ hấp tấp bước nhanh đi, mặt nóng bừng bừng.
Khi anh chàng phục vụ bước đi khỏi, Vi quay sang thì thấy ánh nhìn bất thường của nó. Trong đầu nhỏ lại có linh tính chẳng lành. Cuối cùng thì trong đầu con này nghĩ cái quái quỷ gì mà cười phát sợ vậy?
Mày cười gì thế? – Vi dè chừng.
Không có gì. Chỉ là tao không hiểu tại sao mà mày có tên Khánh ấy kè kè suốt ngày rồi mà với tên con trai nào mày cũng cười được như thế?
Chậc…mày cũng hiểu mà. Đó là là quy luật sinh tồn. Con gái đẹp sinh ra chẳng phải để bọn thú tính như đàn ông ngắm thì để làm gì chứ? Đáng nói hơn là khi tao muốn tiếp tục đứng vững trong giới showbiz thì càng phải có nhiều fans. Gặp ai cũng phải cười, cắn răng chịu đựng những lời lăng mạ, tao cũng quen với lối sống đó rồi. Suy cho cùng, tao đã thích nghi với việc con trai xếp hàng dài chờ phía sau. – Vi nhếch môi, khó chịu khi có nhiều người theo đuổi nhưng không thể sống thiếu những cây si trồng trước cửa nhà cũng là tại thói quen ăn sâu vào máu. Nó đã trở thành một điều hiển nhiên nên khi không có thì trở thành mất mát.
… - Nó im lặng nhìn Vi sau những câu nói của nhỏ.
Mày sao thế? Sao không nói gì? – Vi nhíu mày nhìn.
Không. Chỉ là tao đang suy nghĩ thôi. Không biết đến bao giờ, tao với mày mới có thể thoát ra khỏi những thứ được gọi là tình và tiền, là máu và nước mắt. Tao thấy mệt mỏi quá và muốn sống thật với tuổi 16 của bản thân. Ai bảo sinh ra trong một gia đình giàu có, trí thông minh tuyệt vời, sắc đẹp thiên phú là hạnh phúc chứ? Bình thường ...thì sẽ có một cuộc sống bình thường, không phải đổi chát nhiều thứ, như vậy tốt hơn. – Nó khuấy khuấy ly café anh phục vụ vừa mang đến, nói.
Đừng lo…ngày ấy sắp tới rồi! Cố chịu đi An, chúng ta đã trãi qua được 3 năm thì bốn năm nữa cũng sẽ mau thôi. Năm 20 tuổi, chúng ta hoàn toàn có thể để lại Tứ ma nữ sau lưng rồi sống một cuộc sống bình thường nhất có thể. – Vi an ủi nó.
Có thật là sẽ được như thế không? – Nó cúi mặt xuống, cười mỉa một cái.
Hả? – Vi nghệch mặt.
Mày thật sự nghĩ như vậy? – Nó ngước mắt lên nhìn con bạn.
… - Vi mím môi không trả lời nữa. Nhỏ hiểu ý nó.
Qúa khứ của chúng ta đã để lại một vết nhơ thì có cố gắng mấy cũng chẳng thể làm sạch được. Nếu có thể quay đầu thì ngay từ đầu chúng ta hãy làm thế…còn nếu đến tận bây giờ mà muốn làm lại thì hoàn toàn bất lực mà thôi. Bàn tay đã nhuốm máu, đã mang mùi vị hôi tanh của máu thì mãi mãi chẳng thể được như lúc đầu. Dù có bỏ lại Tứ ma nữ, cũng muộn rồi…để làm lại tất cả! – Nó cắn răng.
Dẹp đi! Có thế nào đi nữa tao cũng chẳng quan tâm. Chỉ cần là từ bỏ và có thể không tiếp tục cũng được rồi. Tao không mong muốn gì hơn thế nữa. – Vi lắc đầu, đối với nhỏ thì nhỏ chỉ cần thế, không hơn.
Ừ. – Nó gật đầu.
Chuyện hồ sơ thế nào? Có gì lạ? – Vi quay lại chủ đề cần bàn tới.
À…đây này. Xem đi rồi nói cho tao biết mày thấy gì? – Nó nhanh tay rút vài tập hồ sơ từ trong túi xách ra.
Vi đón lấy từ trên tay nó, đặt xuống bàn rồi giở từng trang ra xem. Mỗi trang báo cáo, nhỏ chỉ liếc mắt qua từng con chữ vài giây rồi lại lật sang trang khác, không xem lâu. Chỉ có điều là càng xem, Vi càng nhăn
2000
mặt, đôi lông mày thanh tú từ từ dán chặt vào nhau.
Nó thấy biểu hiện trên gương mặt Vi cũng đoán ra là nhỏ đã thấy những điều bất thường nằm trong từng con số. Nó nhấp môi tách café, hỏi:
Thấy sao?
Có gì đó không ổn với những số liệu trong này. Nó…không chính xác! Chênh lệch giá thu chi thật sự rất lớn! Không thể nào xảy ra sự sai số quá mức đến vậy, trừ…trừ khi… - Nhỏ ngước mặt lên nhìn nó, có vẻ điều hiện lên trong đầu nhỏ hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của nó.
Mày hiểu ý tao đấy. Những bản báo cáo sai số chỉ toàn do một người làm mà thôi. Một người đàn ông trung niên tên Đức Toàn, Khải Đức Toàn! – Nó nhấn mạnh.
Vậy là được rồi! Thu hẹp được phạm vi tìm kiếm và chắc chỉ có hai khả năng có thể xảy ra mà thôi. – Vi gấp lại quyển hồ sơ cuối cùng.
Một là do ông ta chính là nội gián! – Nó nói.
Hai là ông ta bị lợi dụng. – Vi tiếp lời.
Nếu như ông ta bị lợi dụng có thể là do có kẻ đứng sau giật dây, ép buột ông ta phải làm thế. Hoặc là ông ta bất đắc dĩ trở thành một con rối mà không biết. Kẻ đứng sau hoàn toàn có khả năng đột nhập vào dữ liệu máy tính của người này và sửa lại báo cáo lúc ông ta chuẩn bị nộp. – Nó phân tích.
Hoàn toàn có khả năng. Mọi chuyện bước đầu suôn sẻ hơn tao nghĩ. Tao chỉ sợ đợt này bỗng dưng thay đổi quá nhiều nhân sự đã đá động đến tên nội gián, khiến hắn ta nghi ngờ và báo về cho bên Ngô Ngọc. Nếu thế thì đây hoàn toàn có thể là bẫy! – Vi thở dài thườn thượt....
Quét Virus: An toàn