80s toys - Atari. I still have
* Danh ngôn tình yêu: Trên thế gian này chẳng có vị thần nào đẹp hơn thần mặt trời, chẳng có ngọn lửa nào kỳ diệu hơn ngọn lửa tình yêu.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Đồ Ngốc! Đứng Lại Cho Anh!!!

Đồ Ngốc! Đứng Lại Cho Anh!!!

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 4869 bình chọn

c rồi từ từ chìm xuống đáy chậu. Anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó, cô giật giật tay anh, anh xoay lại nhìn cô. Cô chỉ vào chậu nước với những con cá đủ màu, rồi cười toe, đó là lần đầu tiên cô cười trong suốt những ngày qua
– Em thích không?
– …………….
Cô đang mải mê nghịch những con cá trong chậu nước. Nó tung tóe khắp nơi, anh dùng khăn chặm nhẹ những giọt nước dính trên mặt cô, cô nhìn chăm chú vào bảng tên gắn trên ngực áo anh, cô chạm nhẹ vào nó, rồi lại ngước lên nhìn anh.
– Cái đó là bảng tên, trên đó có ghi tên anh, em cũng có tên đấy, khi nào em nhớ lại anh sẽ làm một cái giống thế này cho em.
Có hai nữ bác sĩ vào phòng, cô sợ sệt núp sau lưng anh.Anh mỉm cười xoa đầu cô và nói rằng bạn anh tới nên không có gì phải sợ.
– Hoàng Duy, anh đang ở đây à, em tìm anh nãy giờ đó!
– Có chuyện gì vậy Huyền Mi?
– À không có gì em chỉ muốn hỏi tối nay anh có rảnh không, em có tài liệu tiếng Anh muốn nhờ anh dịch giúp.
– Ừ, lát nữa cứ đưa cho anh .
– Uhm, thanks anh nhé!
Cô nhìn chằm chằm vào hai người đang nói chuyện với anh, cô xuống giường đi đến chỗ của hai người đó, nhìn chăm chú vào cái bảng tên.
– Anh Duy à, cô ấy muốn gì vậy?
– Hình như cô ấy thích cái bảng tên của em đó Huyền Mi, tháo ra đi, cả Hà Chi nữa!
– Uhm, đây, cho cô nè!
Cô lay nhẹ vai anh, tay cô cầm bảng tên của vị bác sĩ có tên là Hà Chi, chỉ vào chữ Hà, bảng tên của vị bác sĩ kia chỉ vào chữ Huyền Mi. Hà Huyền Mi ghép lại thành một cái tên, anh lờ mờ hiểu ra được điều gì đó

– Hà Huyền Mi, Hà Huyền Mi là tên ai vậy nhỉ!
– ……………………………………..
– Đó là tên một người em quen đúng không?
– ………………..
– Em thấy cái tên này ở đâu phải không?
– ………………
– Đây là tên em đúng không?
– ……………Gật đầu
Hoàng Duy tới thăm cô trong một buổi chiều mưa tầm tã, cô không có ở đó. Các cô y tá cũng đã quá mệt mỏi với một bệnh nhân điên điên dại dại, không chịu trả tiền viện phí, họ biết cô không ở trên giường từ nhiều giờ trước, nhưng bệnh viện còn rất nhiều việc để làm, còn nhiều bệnh nhân khác cần họ chăm sóc.
Duy chạy ra ngoài tìm cô, cô không thể đi xa được. Anh băng qua dãy hành lang lầu 3 rồi tiếp tục chạy xuống các lầu dưới. Anh vào tất cả các phòng nhưng không thấy cô. Duy gọi cho các bác sĩ ở những khu vực khác, nếu có bệnh nhân đi lạc thì báo ngay cho anh. Duy chạy ra khu vườn sau bệnh viện , mưa trắng xóa làm hạn chế tầm nhìn của anh. Vừa đi, anh phải liên tục vuốt nước mưa trên mặt.
Anh tìm thấy cô trong một bụi hoa gần đó, thân hình nhỏ bé của cô gần như biến mất sau cái bụi hoa rậm rạp ấy. Cô đào một cái hố trên mặt đất, đôi tay rớm máu vẫn đều đều xốc đất cát vứt sang một bên.
– HUYỀN MI, EM LÀM CÁI QUÁI GÌ Ở ĐÂY VÂY?
Duy hét lớn làm cô giật mình. Cô nghe tiếng anh thì vội vàng đứng dậy, để hai tay ra sau lưng không muốn anh nhìn thấy cái gì đó. Cô sợ sệt cúi gằm mặt, đứng nép sát vào bụi hoa. Còn anh, anh vẫn luôn là người điềm tĩnh, hôm nay là lần đầu tiên anh nổi giận và nạt nộ người khác. Duy tiến đến gần, cầm lấy đôi tay dính đầy đất cát của cô kéo cô về phòng.
Lấy một chiếc khăn lau đầu tóc cho cô. Anh quên rằng mình cũng đang bị ướt không thua gì. Anh rửa sạch đất cát bám trên tay , chặm nhẹ những vết thương. Cô vẫn nắm chặt lòng bàn tay, gỡ thế nào cũng không chịu buông ra.
– Em đang cầm cái gì vây?
– …………….
– Ngoan đi, đừng bướng nữa, tay em bị thương nhiều lắm, nếu cứ thế này thì anh sẽ bỏ mặc em muốn làm gì thì làm.
Duy giả vờ đứng dậy, xoay lưng bước đi. Cô vội níuáo anh lại, rụt rè nhìn anh rồi xòe lòng bàn tay trước mặt anh, một con cá màu trắng bị gãy đôi, do cô đã bất cẩn làm rơi sáng nay. Cô đã rất sợ, suốt buổi sáng cô ngồi ép chặt hai mảnh vỡ lại với nhau, ép đến đỏ cả các đầu ngón tay nhưng chúng vẫn không chịu liền lại.
Mi trốn vào chiếc mền khi anh nhìn cô. Duy thở hắt ra, anh xoa nhẹ tóc cô, có ai ngốc như cô không?
– Ngốc quá, gãy thì thôi, anh sẽ đưa em con khác, ngồi dưới mưa làm gì?
– ……………….
– Nếu em cứ trốn mãi dưới đó thì anh sẽ đi thật đó.
– …………..- lấp ló đôi mắt dưới cái mền
– Tay em bị chảy máu nhiều lắm, đưa tay cho anh
– Em muốn chôn con cá bị gãy vì sợ anh la phải không?
– ………….gật
– Lần sau đừng làm như vậy nữa, tay có đau không?
– ……….gật
– Có biết anh lo thế nào khi không thấy em trên giường không? Khi nãy anh lớn tiếng anh xin lỗi nhé.
– ………….
– Được rồi, đi ngủ đi
Nghe thấy hơi thở đều đều của cô, nghĩ rằng cô đã ngủ say, anh kéo lại chăn đắp cho cô, nhẹ nhàng rời khỏi phòng, không biết rằng cô đã mở mắt khi anh đứng lên. Cô vẫn chưa ngủ, đêm nay cô lại thao thức, cũng như những đêm trước, cô với tay lên chiếc đồng hồ trên bàn, ngồi nhìn những chiếc kim quay, chờ đến buổi sáng anh lại đến thăm cô, anh không biết điều đó…………………….
Duy nằm xuống giường sau khi đã thay bộ quần áo ướt sũng. Hình ảnh cô cứ lờn vờn trong tâm trí anh làm anh thao thức . Trong bệnh viện, anh chỉ chăm sóc mình cô, phần vì không muốn làm việc nhiều, phần vì muốn chăm sóc cô thật tốt. Anh đã gắn bó với cô suốt 3 tháng, khoảng thời gian không phải là quá dài nhưng cũng đủ để làm ta lưu luyến một ai đó. Anh chưa làm gì cho cô nhiều, chỉ là mỗi ngày đến thăm cô, chỉ là những con cá đồ chơi………..
Cô là bệnh nhân đầu tiên của anh, anh nói rằng sẽ làm thật tốt. Lúc đầu chỉ đơn giản là áp dụng những lí thuyết được học từ trong sách rồi ghi lại diễn biến bệnh tình của cô từng ngày. Nhưng dần dần một thứ cảm giác lạ lẫm len lỏi vào giữa anh và cô.
Tháng thứ 1 : Mưa nhẹ. Những viên thuốc đắng và những cây lollipop vị dâu
– Em tên là Hà Huyền Mi phải không? Anh chỉ gọi em là Mi thôi nhé
……………….
Cô là bệnh nhân duy nhất của anh nên anh cũng không bận rộn với công việc lắm, phòng 302 giường số 7, mỗi ngày anh đều đi đến đó
Một buổi sáng trời mưa không khí lành lạnh. Anh đến, cô đã dậy từ lúc nào, ngồi nhìn miên man ra ngoài cửa sổ, mưa không lớn lắm nhưng thi thoảng vẫn hắt một vài giọt nước vào cô. Cô để hai tay buông thỏng ngoài thành cửa, rồi thi thoảng lại xòe tay đón những giọt mưa.
– Nhóc dậy sớm thế?
Cô cảm nhận được một bàn tay xoa nhẹ trên đầu. Những sợi tóc mềm làm tay anh khẽ co lại. Anh chống tay vào thành cửa nhìn ra ngoài. Mưa lất phất, chẳng có dấu hiệu gì của ngày mới, trời âm u tối, những ngọn cỏ phất phơ trong gió. Hơi lạnh luồn vào khiến anh rùng mình. Anh cầm tay cô lên, nó đã lạnh ngắt từ lúc nào.
– Vào trong đi Mi, ngồi thế này dễ bị cảm lắm.
– …………………lắc đầu
– Em thích mưa à?
– ……………gật gật
– Vậy sao? Anh không thích mưa, mưa làm mọi vật trở nên ảm đạm. Người ta thường không muốn làm việc vào những ngày mưa thế này.
– ………………
Lau khô tay cô, anh siết nhẹ chúng, đôi tay cô nhỏ nhắn và mềm mại quá. Duy đưa chúng lên miệng, phả vào nó những hơi thở nóng hổi, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn anh.
Mưa tạnh dần, cô leo lên giường, co ro trong chiếc mền màu xanh, cô lạnh lắm nhưng chỉ vì muốn ngắm mưa nên cứ lì lợm ngồi đó. Tay cô chơi đùa với những con cá đủ màu. Anh ngồi trên một chiếc ghế gần đó ngắm cô chơi đùa. Chơi một lúc rồi lại lăn ra ngủ, tay vẫn cầm những con cá, mền bị vứt sang một bên, đầu cô chông chênh ngoài mép giường. Dọn dẹp mớ hỗn độn trên giường, anh kê đầu cô lên gối, rồi lấy chăn đắp cho cô. Mới đó mà cô đã nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, một giấc ngủ không mộng mị. Thế giới của cô chỉ là những cơn mưa bất chợt, lúc nhẹ nhàng lúc rả rích, thế giới của những con cá đủ màu,, chơi đùa chán mệt thì lại ngủ. Phải chi cứ mãi là như vậy…………………….
Cô như một đứa trẻ, mà là một đứa trẻ thì sẽ sợ uống thuốc, Duy đến vào một buổi chiều, nhiều cô y tá vây quanh giường cô, họ đang cố đè chặt cô xuống giường nhét những viên thuốc vào miệng, môi cô vẫn mím chặt, cô không thích, thuốc đắng, vị đắng của nó đọng lại mãi ở cổ họng, có những viên thuốc có mùi thật tanh. Những cô y tá chẳng dịu dàng chút nào, cô không nghe lời họ, ngày nào họ cũng lớn tiếng, cũng siết chặt tay cô làm chúng đỏ ửng cả lên.
Có hai quy tắc cơ bản mà họ vừa phạm phải. Thứ nhất , không được vây quanh người bệnh quá đông, để họ không cảm thấy ngột ngạt. Thứ hai , không được lớn tiếng với bệnh nhân , đặc biệt là đối với những bệnh nhân có thần kinh không ổn định như cô
Duy bảo họ rời đi, anh nhận lấy khay thuốc từ tay bọn họ. Thật tốt khi hôm nay anh đã đem một cây lollipop cho cô
– Mi phải uống thuốc thì mới hết bệnh chứ?
– ……………
– Sợ đắng phải không?
– ………..gật
– Nếu em uống thuốc anh sẽ cho em cái này
Duy cầm cây kẹo hươ hươ trước mắt cô, cô đưa tay với cây kẹo nhưng anh không chịu đưa. Cô nhìn anh khó chịu, chán nản nhận chúng từ tay anh, tần ngần một lát rồi cho cả 4 viên thuốc vào miệng
– Eeeeeeeeeeeee………
Duy phì cười, khuôn mặt cô nhăn lại, nhắm tịt hai mắt. Anh tháo lớp vỏ bên ngoài rồi đưa cho cô. Vị ngọt của kẹo lan dần trên đầu lưỡi, át đi vị đắng của những viên thuốc, cô cười toe toét.
Cô chỉ uống thuốc khi có anh bên cạnh, Anh đem đến những cây lollipop khác nhau nhưng cô không chịu...

<<1...2526272829...32>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.000797s | View: 4869 (+12)

On C-STAT