* * *
Tôi cố nín cười, bước hẳn vào trong phòng, kéo một chiếc ghế ra để ngồi. Chưa nóng chỗ, cửa phòng họp đã mở. Một phụ nữ mặc vest màu cứt ngựa, đường may sắc sảo, ôm sát lấy từng đường cong cơ thể uyển chuyển bước vào. “Những phụ nữ thích mặc áo màu cứt ngựa đều là những người có cá tính, nhưng hơi bảo thủ và nguyên tắc”. – Sa Sa – đứa bạn học ngành thời trang từng nói với tôi. “Ha ha, có cả cái màu đấy nữa à? Ngành thời trang thanh tao của các cậu cũng có đôi lúc thô thiển quá. Nhưng nó là màu vàng nâu mà” – Tôi ôm bụng, ngoác miệng ra cười. “Hừm, màu cứt ngựa là một màu khá sang đấy. Vàng nâu, pha thêm chút đen.” Chả hiểu sao khi nhìn người phụ nữ này, tôi lại nhớ tới lời của Sa Sa: “Cá tính, bảo thủ, nguyên tắc”!
Tôi xô ghế đứng dậy, khẽ chào.
- Em chào chị ạ.
- Chào em, Vi An! Mời em ngồi! – Đôi mắt sắc sảo nhìn tôi dò xét. Nhưng tôi lập tức khoái chị này. Chị ấy đã gọi tên tôi một cách tự nhiên, giống như cũng đang mong chờ cuộc phỏng vấn này để gặp tôi vậy.
- Chị là Trang, giám đốc nhân sự của Universal Trend. Chị nhận được hồ sơ của em hồi tháng ba, gửi về từ Paris. – Chị vừa nói vừa giơ lên một tập hồ sơ. Tôi nhận ra ngay lập tức cái phong bì màu nâu.
- Vâng, trước khi về nước, em đã gửi hồ sơ xin việc.
- Chu đáo, rất tốt! Ngoài Khách Sạn Green World, em có gửi hồ sơ ở nơi nào khác không?
- Cũng một vài nơi ạ. Nhưng Green World là nơi em muốn tới làm nhất.
Chị Trang tự hào nhếch một bên miệng. Nó cong lên tạo thành một nụ cười.
- Green World là nhất, phải không? Một khách sạn tốt nhất, vì thế, chế độ đãi ngộ cũng rất tốt. Được làm việc ở đây là ước mơ của mọi đầu bếp giỏi.
- Em đồng ý với chị Green World là một trong những khách sạn sang trọng bậc nhất ở Sài Gòn. Nhưng quả thực, bánh mì thì dở tệ.
Người phỏng vấn cau mày nhìn người bị phỏng vấn, như muốn hỏi con nhỏ hỗn láo này có biết nó đang nói gì không?
- Em đã ăn ở nhà hàng tại khách sạn này ba lần. Trong đó một lần là tiệc buffet. Người ta làm hẳn một khu vực bày bánh mì và các loại bánh tráng miệng. Em thử ăn gần như toàn bộ các loại. Nhưng chỉ có thế! Em có thể ăn chúng ở khắp các tiệm bánh lớn nhỏ ngoài đường kia. Chứ không cần phải vào Green World để ăn một món bánh khoái khẩu.
Chị giám đốc nhân sự sắc mặt đã trở lại bình thường, nhìn tôi gật gù.
- Vậy nếu như em vào làm ở đây?
- Em sẽ thay đổi điều đó! Mỗi loại bánh có một mùi vị khác nhau. Nên ta phải tạo cho chúng có cùng một dấu ấn. Để khi ăn, thực khách biết rằng, à, đó là dấu ấn của Green World, là bánh của Green World.
- Em có tài ăn nói đấy. Chị rất ấn tượng. Nhưng lời nói phải cần được kiểm chứng. Tài năng không chỉ dùng hai câu nói để thể hiện. Dù chị hoàn toàn tin tưởng là em đã thể hiện được nó.
Tôi ngồi im lặng, chờ đợi. Không khí trong phòng phỏng vấn tự nhiên im ắng lạ thường. Vị nữ giám đốc nhân sự của Green World danh tiếng, khuôn mặt bình thản, thậm chí hơi tươi cười nhìn tôi. Lời nói của chị ta thật nhã nhặn. Một câu là khen, hai câu cũng là khen. Nhưng nó có vẻ chỉ là thói quen trong giao tiếp với cấp dưới của các sếp nhân sự khôn khéo. Tôi mơ hồ thấy đằng sau cuộc phỏng vấn này sẽ là một tảng đá xù xì nặng nề đang đón đợi.
Đột ngột, chị Trang xếp các giấy tờ đang bày trên bàn lại, bỏ vào cái phong bì nâu, khoát tay nói:
- Xong! Buổi phỏng vấn hôm nay thế là đủ. Em có thể về!
Thế là xong ư? Sao tôi lại thấy dường như nó chưa bắt đầu nữa. Chị ta chưa chất vấn tôi về kinh nghiệm, ưu điểm nhược điểm, mục tiêu nghề nghiệp hay những thứ đại loại như thế. Thứ mà bất cứ buổi phỏng vấn nào cũng có.
- Chị, buổi phỏng vấn ngắn hơn em tưởng. Chị có thể cho em biết em có cơ hội nào không?
- Cơ hội là dành cho tất cả mọi người. – Chị ta nói vẻ mập mờ. – Em hãy kiên nhẫn! Chẳng phải làm bánh thì cần kiên nhẫn hay sao?
- Nhưng ít nhất khi nướng bánh, em cũng biết là bánh sẽ chín.
- Thì bánh sẽ chín, cô gái. Mà em có thích ăn bánh mì Baguette không?
- Ơ, dạ?
- Thôi, chào em! Người của khách sạn sẽ liên lạc với em sớm nhất.
Người phụ nữ vừa nói vừa thoăn thoắt đứng dậy, kéo cửa, bước ra ngoài.
- Khoan đã, chị ơi. – Tôi đứng dậy gọi với theo. Nhưng chị ta không thèm quay đầu. Không khí trong phòng đang đặc lại. Chúng đang luân chuyển quanh đầu tôi, những dòng khí động chạy qua chạy lại dữ dội. Mình phải làm gì đây? Giống như một thí sinh dự thi bị ngủ mê trong phòng thi, tôi bước ra khỏi phòng mà không biết mình đã làm được mấy bài và rốt cuộc có đậu hay là rớt?
Quái thật đấy. Tôi bắt đầu tin rằng việc chạm mặt tên sinh vật tóc xoăn buổi sáng đã ám cho cả ngày hôm nay của tôi đen sì. Tôi thất thểu đi về phía thang máy.
- Ấy ấy, chờ với! – Tôi phóng tới, vừa nhét một chân vào giữa hai cánh cửa bằng thép đang khép lại, vừa tung chưởng ngón tay ấn cái nút trên tường. Dưới “tác dụng kép”, cánh cửa ngoan ngoãn mở ra. Có thế chứ, tôi đắc thắng nhảy vào, giật mình vì đứng sẵn trong đó là cái chàng – đẹp trai – lai Tây – rành tiếng Việt. Đích thị là tên “Mắt Địa Trung Hải” lạnh lùng! Anh ta đang tựa cái thân hình lịch lãm của mình vào thanh vịn trong góc buồng thang máy, nhìn tôi ra chiều kinh hãi.
- Cô có võ à?
Ồ, anh ta bắt chuyện với mình kìa. Nhưng nhớ lại vẻ thô lỗ lạnh lùng của anh ta, tôi trầm giọng trả lời, tiện tay nhấn vào nút chữ G trên bảng điều khiển.
- Hừm, cũng đủ xài.
Tôi đứng quay lưng lại với anh chàng, cảm giác tóc gáy dựng lên rào rào. Hẳn anh ta không liếc xéo tôi đấy chứ? Chiếc thang máy lao xuống chầm chậm. Một lát sau, âm thanh đó mới lại vang lên:
- Này cô, chuyện ban nãy…
Nhưng anh ta chưa kịp nói hết câu thì “Bí bo!”, thang máy đã tới tầng trệt. Cánh cửa mở rộng, một tốp người đang đợi sẵn, lăm le chỉ chực bước vào. Tôi quay đầu lại, làm một bộ mặt rất kịch và bặm chặt môi, tay đưa lên kéo một đường từ mép trái qua mép phải, động tác giống như kéo một cái khóa. Sau đó tôi cười, giơ tay chào anh ta, rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Người lễ tân đã gặp hồi sáng lại lịch sự kéo cửa kính cho tôi.
- Chúc quý khách một ngày tốt lành.
- Chúc anh một ngày tốt lành.
Hóa ra cả buổi sáng hôm nay, chỉ có người lễ tân này là dễ thương nhất. Tôi thoát nhanh ra ngoài đường, nơi lại có ánh nắng tràn lan khắp muôn nơi. Ngoái nhìn cái khách sạn cao vút ngạo nghễ chiếm cứ một góc đường sầm uất, tôi chỉ tay vào nó và nói:
- Green World à? Green World thì đã là cái quái gì nào!
Đâu đó bên trong khách sạn, có hai người cùng lúc đều bị hắt xì hơi.
* * *
Đi bộ dưới nắng, dù cho cái nắng của thành phố phương Nam này bao giờ cũng hơi gắt, làm cho tinh thần tôi thoải mái hẳn lên. Hồi ở Pháp tôi bị cớm nắng, da trắng bủng beo. Bên đó thời tiết lúc nào cũng thâm sì, mùa hè ngắn ngủi hiếm hoi. Mà tôi cũng toàn làm việc trong xưởng bánh, nên ít có thời gian ra ngoài. Vì vậy về lại Sài Gòn, tranh thủ được lúc nào là tôi phơi nắng lúc đó. Có hôm ăn trưa xong, mới một giờ, tôi đã tót ra ngoài sân đứng. Dì Lan sợ hãi kêu lên: “Con gái Việt Nam phúc đức lắm mới có được một làn da trắng. Con không giữ gìn thì thôi, nhưng giữa trưa mà ra ngoài trời là bệnh đó nghe chưa!”. Tôi ít bị ăn nắng. Từ hồi xửa hồi xưa đã quen phơi mặt ra ngoài đường rồi, trong khi bọn bạn đứa nào đứa nấy bít bùng khẩu trang, găng tay như Ninja. Ai quan tâm da trắng chứ tôi thì chỉ khoái một làn da rám nắng. Da nâu lại càng đẹp. Tại đó là màu giống màu của bánh mì nướng. Còn da trắng thì chỉ giống như màu của cục bột nhão mới nhào mà thôi!
Trên đường về, tôi thấy phía bên trái đường có một tiệm bánh mì nhỏ. Hai chiếc tủ kính ba tầng xếp đầy chặt các loại bánh kem, bánh mì, bánh mặn. Một chiếc giỏ mây lớn đặt ở phía trên, đựng những chiếc bánh mì gậy dài. Dù đứng ở bên này đường, nhưng mùi bánh mì vẫn lan ra thơm phức. Nhìn bánh mì gậy, tôi nhớ lại câu hỏi vào phút cuối của buổi phỏng vấn: “Em có thích ăn bánh mì Baguette không?”. Một câu hỏi lạ lùng, chẳng ăn nhập gì với hoàn cảnh. Vì sao chị ta lại hỏi tôi câu đó? Trong khi, chính bản thân chị ấy chả cần nghe câu trả lời? Những thắc mắc rơi tõm vào không khí, không có lời đáp.
Tôi mua hai ổ bánh Baguette từ cái giỏ bánh khổng lồ. Bánh nóng hổi, bóp nhẹ tay đã nghe giòn rụm. Bertrand từng bảo: “Tất cả bánh mì Baguette đều là bánh mì Pháp. Nhưng không phải loại bánh mì Pháp nào cũng gọi là Baguette.” Ở Pháp, Baguette là món thông dụng như cơm ăn hằng ngày. Người ta đi chợ buổi sáng mua vài ổ Baguette, vừa đủ để ăn trong ngày. Vì nếu để qua ngày hôm sau, thì bánh sẽ không còn tươi nữa. Phần thừa chỉ có thể nướng hoặc bóp vụn làm bột chiên xù. Tôi ôm hai cái bánh hít hà, tung tăng đi giữa phố phường. Về tới khu chung cư, người bảo vệ nhìn tôi trìu mến:...
Quét Virus: An toàn