Pair of Vintage Old School Fru
* Danh ngôn tình yêu: Sống chậm lại, nghĩ khác đi và yêu thương nhiều hơn
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Cái Giá Phải Trả Để Yêu Em

Cái Giá Phải Trả Để Yêu Em

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 4203 bình chọn

… Anh không tò mò về em?

- Gia đình thế nào thì vẫn là con bé lai tính khí khác người thôi!

Nguyên véo mũi nó một cái, nghe thì có vẻ như chọc ghẹo, nhưng kiểu của Nguyên là thế. Ừ, Nguyên chấp nhận nó vì nó là chính nó, vậy thì việc gì nó phải đau đầu về việc nó là ai chứ? Cứ trân trọng từng phút ở bên Nguyên là được rồi!

- Nói về bố mày chưa?

- … Chưa! Hình như ông ấy chẳng quan trọng gia cảnh của tao đâu!

- Trời ạ! Ông ấy không quan tâm, nhưng bố mày quan tâm. Để tới lúc bố mày ra tay thì hối không kịp.

- Còn hai tháng nữa cơ mà! Với lại, cũng đã là gì của nhau đâu?

- Mày có biết yêu là thứ khó che giấu nhất không? Nhìn mày cứ như lúc nào cũng có thể hét lên rằng: “Tôi đang yêu” ấy. Mày nghĩ bố mày dễ dàng để mày yêu như thế à?

- …

- … Thôi! – An vỗ vai khi thấy nó ỉu xìu, thở dài một cái – Mày vốn chẳng che đậy được cái gì. Cứ để mọi việc tự nhiên đã! Cứ thế đã đi!

An thông minh hơn nó nhiều mà còn chả biết làm gì nữa là. Thôi thì chuyện gì tới sẽ tới. Vì giờ nó cũng chẳng biết làm gì khác ngoài yêu.

Tan học, mấy ông vệ sĩ vốn không được xuất hiện trong tầm mắt nó bỗng chặn nó ở cổng trường. Con bé cáu kỉnh:

- Không nhớ là cách xa 10 mét à?

- Xin lỗi cô chủ. Nhưng hôm nay cô phải về nhà ngay.

- Từ bao giờ mà mấy cặp kính đen này có thể quyết định cháu sẽ làm gì nhỉ?

- Ông chủ đã ra lệnh thưa cô. – Ông ta đưa điện thoại cho con bé.

- Gì ạ? – Con bé gắt vào điện thoại đầy bực dọc.

- Con bé này! Hạ cái giọng xuống! Bố già rồi!

- Tại sao bố không gọi cho con mà phải bảo vệ sĩ?

- Gọi trước để con trốn à? Hôm nay có việc. Về ngay!

- Hứ! Con không về.

- Khi bố còn nhân nhượng thì đừng lấn lướt quá!

Bố gằn giọng như muốn ám chỉ mối quan hệ của nó và Nguyên, con bé lại gắt lên:

- Được rồi! Về thì về!

- Đã bảo hạ …

Nó cúp chẳng để bố kịp nói hết câu. Đành vậy, điều

duy nhất nó có thể làm lúc này là ngoan ngoãn để bố không động tới Nguyên.

Chắc lại là một gia đình nào đó mà bố muốn mai mối thôi, chỉ có loại khách đó bố mới cần tới nó. Bố mà nắm được điểm yếu của ai là cứ đâm vào đó mãi không thôi, và ông đang nắm được Nguyên để mà lôi nó tới hàng tá buổi tiệc hay bữa cơm, chỉ cần một câu nói thay vì cả tá vệ sĩ lôi nó đi như trước kia. Cả tháng qua, con bé gần như phát ói mỗi bữa ăn với một list công tử bột nhạt nhẽo, lúc nào cũng cho mình là nhất.

- Phải chắc rằng tối nay con là một tiểu thư xinh đẹp và thông minh đấy!

- Vâng vâng! Con đang phát quang đây. Bố cũng phải chắc rằng chưa tới 22 tuổi thì con vẫn chưa phải con rối.

- Bố chỉ làm trọng trách của một người cha thôi mà.

- Lần này là con ông lớn nào vực dậy cái trách nhiệm ấy trong bố thế?

- Tối nay sẽ biết. Liệu mà cư xử cho đúng là con gái ta. Bố không muốn dùng vũ lực với người lạ quá sớm đâu!

- Hứ! Con cũng không muốn khiến bố quá bẽ mặt với đối tác làm ăn đâu!

Trên xe tới nhà hàng, bố cứ nhìn nó tủm tỉm mãi.

- Lần này con sẽ chẳng chê được điều gì đâu! Thằng nhóc đó tới bố còn phải hài lòng.

- Có lợi cho bố thì ai mà chẳng hài lòng!

- Đẹp trai, nói chuyện sắc sảo và thông minh, chắc sẽ trị được con thôi.

- Tên đó làm từ bột mì hay

hay bột gạo vậy ạ? Mà không, để vào mắt bố chắc phải bột vàng.

- Ít nhất là hơn loại bùn vô dụng ở quảng trường kia!

- …

- Đừng nghịch bẩn để bố phải dọn sạch vũng bùn! Nhớ tới thân phận mình một chút!

- Nhớ tới lời hứa với mẹ dùm con chút!

- Rồi rồi! Con là nhất. Con thắng, bố không cãi được con.

- Hừ! Vinh dự thật! Cái thân phận chỉ duy nhất một người trên thế giới này có được!

Lại cãi nhau rồi! Bố dùng Nguyên để đe dọa nó, nó ghét thế, ghét mình đã đặt Nguyên vào tình thế nguy hiểm.

Anh ta tới rồi. Tưởng ai, hóa ra là Chủ tịch mới của Tập đoàn Crown, gần đây, tên này nổi lên như một hiện tượng trong giới kinh doanh. Nhìn vẻ hào nhoáng tỏa ra thì đúng là vào mắt bố thật. Bố chào anh ta thân tình lắm, cứ như là con rể tới nơi rồi. Anh ta kéo ghế cho nó, nó chợt bật cười, liệu Nguyên có biết làm những điều như thế này không nhỉ? Chắc con bé còn phải giành để được miếng ăn với Nguyên ấy chứ! Bố thấy nụ cười đó, liền nháy mắt, chắc là đang tưởng bở đây. Kệ thôi, cứ cho bố bay trong bộ phim viễn tưởng của bố. Từ cung cách nói chuyện, cử chỉ, ngôn từ, dường như chẳng có gì để con bé bới móc ra mà chê được, kiểu người hoàn hảo tới mức giả tạo, một thứ mặt nạ mà những tên mọt rỗng bên trong hay đeo. Hoàn hảo như thế, không biết anh ta dùng cách bẩn thỉu nào để giành được chiếc ghế chủ tịch từ tay ông bác già khó tính đã giữ rịt vị trí đó mấy chục năm nay nhỉ? Bố nhìn nó đầy đắc ý. Ừ thì vỏ ngoài đẹp đấy, nhưng tháo nó ra thì có bao nhiêu gián dòi bên trong đây? Chúng đã gặm nhấm xong nhân cách anh ta chưa?

- Ban nãy có người cười nhé!

- Thì sao ạ?

- Không có gì để chê chứ hả?

- Đúng là con không bới ra được gì!

- Phải thế chứ! Ha ha…

- Nếu con không phải con gái bố, thì con cũng chẳng chê được bố cái gì đâu!

- Ranh con! Vườn hoa đẹp mấy thì cũng phải có sâu chứ.

- Chính bố nói đấy nhé! Chắc gì đã tốt đẹp mà bố vội hài lòng?

- Ờ, một thằng bẩn thỉu, thấp kém thì tốt đẹp chắc?

- … Bố không thấy anh ta quá tham ăn so với tuổi của mình à? Cẩn thận rồi có ngày anh ta nuốt luôn The King của bố đấy!

- Thôi được rồi, con là độc nhất! Bố chẳng còn sức để đôi co với con nữa.

- Nhờ bố nuôi dạy mà!

Nó không quan tâm bố có lôi nó đi gặp hàng trăm gã như thế, nhưng bố đừng lấy Nguyên ra như một quân cờ. Nó, liệu có như mẹ? Chỉ là con chim non chết bởi bố nhốt vào lồng ngắm nghía mà quên đi rằng thiên chức của chim là vỗ cánh bay? Nó, liệu có bảo vệ được Nguyên? Nhìn những ánh đèn trôi trên cửa kính ô tô, nó thấy bất lực quá! Con bé chẳng có gì trong tay, chẳng thể làm gì. Đúng nó rẻ mạt mà!

Chương 4:

- Một bữa thôi mà cũng không được?

- Bận lắm!

- Anh bận gì mà lúc nào cũng mau mau chóng chóng về thế?

- …

- Tại sao không nói?

- Tại sao phải nói?

Ừ nhỉ! Tại sao phải nói? Hai người là gì mà phải nói cả những điều không muốn nói? Hình như Nguyên rất sợ mỗi lúc con gái xị mặt, cứ mỗi khi mặt con bé hơi buồn chút là Nguyên vội xoa đầu ngay:

- Không phạm pháp là được rồi!

- … Anh có coi em là bạn không vậy?

- Không! Chưa bao giờ là bạn!

- …

Thế nghĩa là mọi cố gắng của nó trước giờ đều vô nghĩa? Thế nghĩa là nó chẳng là gì trong mắt Nguyên? Vậy nó ngoan ngoãn nghe theo bố để làm gì? Vậy nó cuống quýt trước Nguyên để làm gì? Nước mắt rơm rớm rồi, chỉ chực trào ra thôi. Sao nó lại thế này? Con bé ương ngạnh đâu? Đừng dễ khóc chỉ vì một câu nói chứ? Nước mắt vốn là một thứ lãng phí mà? Nó chớp chớp liên tục để cấm những giọt mặn chát chạy xuống gò má. Nguyên quay đi chỗ khác, tủm tỉm:

- Ngay từ lúc bắt đầu, đã là gì đó hơn bạn rồi!

Là tại Nguyên hết! Đừng ném nó xuống vực rồi lại chìa tay ra kéo nó lên như thế! Giờ thì nó khóc thật rồi nè! Vì gì? Hạnh phúc sau khi đã hụt hẫng đến thế? Mệt mỏi vì chuyện với bố? Yên lòng vì Nguyên cũng coi nó là “gì đó”? Chắc là vì tất cả, nó không biết, nhưng nó cứ khóc mãi không thôi, khóc cả những giọt mà lâu nay nó chôn sâu cùng An. Nguyên không nỡ đứng dậy ra về, muộn giờ của Nguyên rồi mà nó không dừng được, vì chiếc hộp của nó nhét nhiều thứ tới mức khi Nguyên đã mở khóa thì chúng cứ bung ra không kiểm soát nổi. Chắc xung quanh cười nhiều lắm khi nhìn nó lúc này? Chắc Nguyên đang ngượng lắm khi mọi người săm soi? Nó không quan tâm, chỉ cần Nguyên im lặng ngồi cạnh như lúc này là nó có thể khóc tới khi nhẹ lòng.

- Chán chưa? – Nguyên lấy áo trong ba lô lau cho nó – Chảy cả nước mũi, kinh quá!

- Hức hức! Áo anh hôi quá!

- Ngay cả lúc khóc cũng không chịu kém ai.

- Gì đó ấy… Tới mức yêu chưa?

- Ai biết! – Nguyên đỏ mặt quay đi.

- Hi hi. Tự dưng lại thành thật thế?

- Bị lây từ ai đó thôi.

Con bé im lặng vì mải hạnh phúc. Nguyên im lặng vì mải suy nghĩ. Quá giờ Nguyên về rất nhiều rồi, nhưng nó không muốn nói, và Nguyên không muốn đứng dậy. Thỉnh thoảng, Nguyên lại liếc trộm một cái, nó lại thấy như tiếng lá rơi cũng là một kiệt tác âm nhạc. Một sự im lặng rất ồn ào giữa hai trái tim.

- Sao tự dưng muốn đi ăn?

Con bé dùng đôi mắt đỏ mọng nhìn Nguyên không chớp. Không hỏi gì tới việc nó khóc mà hỏi về việc đi ăn?

- … Muốn biết một số chuyện thôi!

- Sao thế? Đừng có trợn cặp mắt sưng húp đó lên. Rợn người lắm!

- Không hỏi tại sao em khóc dữ vậy? Không tò mò?

- …

- Tò mò thì hỏi đi! Anh có quyền đó mà?

- … Sao khóc thế?

- Không biết.

- Sao còn bắt hỏi? Biết cách làm người khác bực thật đấy!

- Hì hì… Nhưng anh giúp em nhớ ra khóc có thể khiến người ta nhẹ nhõm rất nhiều. Lại nợ anh rồi!

Nguyên im lặng. Khác con bé nhiều lắm, nói điều mình nghĩ không có ở Nguyên, mọi suy nghĩ đều giấu vào trong, như đề phòng, như thiếu tin tưởng người khác. Tới bao giờ cố gắng của nó mới đủ để đổi lấy những suy nghĩ Nguyên che đậy?

- Tốt! Tốt! Thế là có tiến triển rồi!

An gật gù sau...

<<123456...34>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.000867s | View: 4203 (+4)

On C-STAT