Buổi sáng đầu ngày đến với cô sinh viên năm ba bằng tiếng gõ lốc cốc phát ra từ phía cửa sổ. Hất chăn sang một bên, Giang Thanh vừa dụi mắt vừa tiến lại gần cửa sổ để nhìn. Nhưng cô chẳng thấy gì ngoài mấy chậu cây cảnh mà cô vẫn ngày ngày chăm sóc. Định bụng quay lưng bước vào nhà vệ sinh thì sự ngoi lên từ từ của một vật gì đó mà hồng hồng đã khiến Thanh đứng hình toàn tập.
Đó chẳng phải là chiếc áo ngực bị mất đây sao?
Quá hoảng hốt, Thanh mở toang cửa sổ và cúi đầu xuống dưới nhìn. Và cô gần như có thể ngất xỉu ngay tại đó khi thấy gương mặt cười đầy phấn khích của Quang Nhật, trên tay anh chàng vẫn đang cầm chặt thanh gỗ dài có gắn thứ mà tối qua Giang Thanh phải cực khổ tìm kiếm.
- Trả cô nè! May mà nó rơi trúng nhà tôi chứ rơi nhà khác là mất rồi. Còn mới thế chắc cô tiếc lắm nhỉ? Nhớ cảm ơn tôi đó.
Không biết phải xử lý như thế nào trong tình huống oái oăm như thế, Giang Thanh cứ đứng đực ra, tóc tai dựng hẳn cả lên, hai tay thì bấu chặt vào bậu cửa sổ và đầu óc thì trống rỗng đủ nghe thấy tiếng gió lạo xạo ở bên trong.
Cái này gọi là duyên nợ. Có muốn trốn cũng không thể được.
o0o
- Sao nhìn mặt em ngu ngu thế?
Câu hỏi quá chân thật của Hoàng Phúc cũng không khiến Giang Thanh mảy may phản ứng. Cô chỉ ngồi thừ nhìn chén nước mắm ớt và miệng nhai lẩm nhẩm vài hột cơm. Như chợt nghĩ ra điều gì, Giang Thanh đặt đũa xuống và hỏi bằng thái độ nghiêm túc nhất có thể:
- Anh thấy em dạo này không được bình thường phải không?
Hoàng Phúc im lặng 2 giây và gật đầu quả quyết. Như được bắt trúng bệnh, Thanh ngửa mặt lên trời và nói trong đau đớn.
- Chắc em phải chuyển nhà thôi anh ơi!
Nhưng có lẽ đó chỉ là mong ước vì cô không đủ dũng cảm để từ bỏ cả trăm triệu tiền thuê nhà đã đặt cọc từ trước.
Không biết bạn gái mình đang gặp chuyện gì nhưng với thế mạnh an ủi của mình, Hoàng Phong cố gắng vỗ nhẹ vai Giang Thanh và nói giọng đầy truyền cảm.
- Bức bối gì thì em cứ xả ra hết đi. Đừng để phát điên trước khi lấy anh thì khổ anh khổ em lắm. Có anh đây rồi. Anh sẽ làm tất cả để giúp em. Nhé. Giờ thì ăn đi. 2h anh phải theo đoàn rồi.
Nói đoạn Hoàng Phong tiếp tục chúi đầu vào bát cơm đầy vun, Giang Thanh ngồi bên vẫn chỉ gậm nhấm vài hột cơm và nhìn chằm chằm về phía chén nước mắm. Bữa cơm đủ các món hấp dẫn do anh chàng tự tay nấu cũng không làm Thanh động lòng bởi lẽ tâm hồn cô đang bị treo ngược trên một cành cây quá khứ nào đó.
Làm việc trong một công ty du lịch, với vốn ngoại ngữ khá tốt nên Hoàng Phong thường phải đi công tác liên tục cả trong và ngoài nước. Do đó thời gian anh ở bên Giang Thanh thực tế không nhiều. Cảm giác có lỗi với người yêu là lý do thôi thúc anh cứ mỗi lần đi xa về lại lao vào làm ô sin không công cho cô. Thật kỳ lạ là Giang Thanh chẳng hề thấy buồn vì có một ông bạn trai hay phải bay nhảy như thế. Hoặc đơn giản chỉ vì, cô không yêu người ta…
o0o
Đang ngồi chăm chú theo dõi bài giảng của thầy giáo, Giang Thanh giật mình vì tiếng chuông tin nhắn. Mím môi móc chiếc điện thoại ra khỏi túi áo chật ních, cô thở dài thườn thượt khi đọc những dòng chữ đầy vẻ hớn hở được Minh Nhi gửi đi.
“Tối nay 7h có mặt tại nhà hàng của ba tao nghe. Ăn mặc cho đẹp vào không thôi tao oánh bầm mắt ;))”
Đống bài vở đang chất cao như núi đã lấy hết mọi sự tập trung của Giang Thanh, cô quên mất hôm nay là tiệc mừng cô bạn thân về nước sau tận bảy năm du học ở bên kia quả đất. Nói một cách thật lòng thì cô cũng chẳng muốn đi. Việc phải đối diện với Quang Nhật – kẻ hàng xóm đáng ghét khiến Giang Thanh chán nản vô cùng. Từ sau sự cố chiếc áo ngực thì cô đã phải tốn rất nhiều công sức, từ canh giờ đến bịt bùng mặt mày chỉ để không phải đụng mặt anh chàng. Ngót nghét cũng đã tránh được tới hai tuần trăng, nào ngờ hôm nay mọi chuyện lại nằm ngoài dự định.
Lết thân xác tàn tạ vì những con số toán học đang xoay xoay trong đầu, Giang Thanh ngẩng mặt nhìn về phía chung cư nơi mình ở để ước lượng xem còn bao nhiêu lâu nữa là được ngả lưng trên chiếc giường êm ái. Nhưng mắt cô đã vội sáng rực lên khi thấy bóng dáng của Quang Nhật hớt hơ hớt hải chạy ra từ phía cổng chung cư.Trong bộ cánh khá bảnh chọe với phần mái tóc được vuốt lên sáng sủa, anh chàng mở cửa ô tô và leo lên với vẻ mặt vội vàng. Chắc lại bị Minh Nhi hối thúc tới đón đưa cho kịp buổi tiệc. Như sợ bị nhìn thấy, Giang Thanh quay người úp mặt vào tường, hai tay đưa lên che mặt. Tuy nhiên việc làm đó là thừa thải vì Quang Nhật lái xe về hướng ngược lại. Khi chắc chắn anh chàng đã tuốt ở tận đầu xa, Giang Thanh mới tiếp tục bước từng bước nặng nề về nhà. Vừa đi cô vừa lẩm bẩm trong miệng như một bà cụ non đang thuyết giáo ai đó:
- Ở chung cư thu nhập thấp mà lại đi xe ô tô xịn. Đúng là đồ khoe của dị.
o0o
Đứng tần ngần trước gương gần cả tiếng đồng hồ, Giang Thanh vẫn chưa thể ưng ý với bất kỳ bộ váy nào mà cô vừa mặc vào người. Mọi hôm Thanh rất dễ dàng trong những việc này, không hiểu sao hôm nay cô nổi chướng tính và thấy cái nào cũng xấu, cũng không hợp. Tiếng chuông điện thoại reo ầm ì từ phía Minh Nhi càng khiến tâm trạng Giang Thanh thêm rối bời. Định bụng không nghe máy nhưng nghĩ đến viễn cảnh bị con bạn thân tra tấn lỗ tai đến chết nên cô đành nhấn nút nghe và để điện thoại ra xa:
- A lô! Tao tới liền đây! Mày đừng có rộn ràng!
- Mày đang làm cái quái gì thế hả? Mày biết mọi người đã vào tiệc cách đây mấy tiếng rồi không?
- Rồi rồi. Tao tới liền. 5 phút. À không! 2 phút nữa nhá!
- Dẹp dẹp! Bây giờ mày phải đi ngay lập tức. Anh chồng thân yêu của tao đã được phái tới đón mày. Ảnh đang đợi mày dưới sân chung cư ấy. Đi ngay và luôn.
- Gì cơ?
Đầu dây bên kia ngắt tín hiệu từ lâu nhưng miệng của Giang Thanh vẫn đang còn há hốc vì kinh ngạc. Càng lúc cô càng không thể kiểm soát được những gì diễn ra xung quanh mình.
Bước xuống sân chung cư với khuôn mặt méo mó nhất có thể, Giang Thanh khựng lại vài giây khi thấy Quang Nhật đã đứng đợi mình từ khi nào. Hai tay anh chàng bỏ vào túi quầy, bàn chân trái cà nhẹ trên nền sân tạo nên những âm thanh sột soạt. Bất giác cô thấy buồn cười. Đáng lý ra anh chàng nên chạy lên gõ cửa và bảo cô chạy ra có phải khỏe hơn không, việc gì phải đứng chờ giống như che đậy chuyện hai người ở cùng một chung cư như thế.
- Đứng đó làm gì nữa! Muỗi cắn nát chân tôi rồi này!
Câu nói trần trụi của Quang Nhật làm tắt ngúm nụ cười phải khó khăn lắm mở nở trên môi Giang Thanh. Cô lại cau mày, cơn tức giận ùa tới. Những bước chân cứ thế ném xuống nền sân những tiếng cộp cộp đầy sức mạnh từ chiếc gót giày mỏng như cọng chỉ.
Ngồi trên xe, Giang Thanh im lặng tuyệt đối. Cô sợ phải đối diện với Quang Nhật đến mức quay đầu nhìn hẳn sang một bên.
- Cứ nhìn mãi như thế đầu cô sẽ bị vẹo đấy. Khó coi lắm.
Quang Nhật nói với vẻ mặt tỉnh trên mức tỉnh.
- Bị vẹo còn đỡ hơn phải nhìn thấy mặt anh.
Dù đang rất mỏi cổ nhưng cô vẫn quyết chí nghiêng mình.
- Vẫn còn giữ sự bướng bỉnh ấy à. Khá nhỉ?
Lời bình luận của Quang Nhật khiến Thanh chững lại vài giây rồi quay đầu nhìn anh chăm chú. Bởi lẽ, đó là một câu nói rất quen…
Quay về những tháng ngày của năm 2007…
Giữa trời nắng oi ả, cậu nhóc Quang Nhật trong bộ đồng phục xộc xệch chạy như bay tới phòng y tế của trường. Lý do duy nhất mà cậu tìm tới nơi này là vì ở đó có cô Linh, trưởng phòng y tế.
Nhìn thấy vẻ hớt hải cùng cả tá mồ hôi đang chảy ròng ròng trên người Quang Nhật, bác sĩ Linh vẫn giữ nét mặt lạnh lùng nổi tiếng, chiếc mũi cao đỡ cặp kính cận nặng trĩu ngẩn lên toát thêm vẻ oai phong.
- Có chuyện gì?
Như chỉ đợi câu nói đó, Quang Nhật tiến sát lại gần, miệng mập máy, nét mặt đầy nghiêm trọng:
- Cô có thì cho em cái đó với!
Đăm chiêu một vài giây trước câu nói hoàn toàn tối nghĩa của cậu học trò siêu quậy, bác sĩ Linh tiếp tục gằn giọng:
- Cái đó là cái gì? Ngoài cây rựa để chẻ cũi ra thì tất cả đều là cái hết.
Quá bực mình với sự trịch thượng của bác sĩ Linh, cộng thêm nỗi lo lắng cho Giang Thanh đang ngồi khóc hu hu trong nhà vệ sinh nữ, Quang Nhật chống tay lên bàn và gân cổ hét lớn:
- Cái có cánh mà được quảng cáo trên ti vi ấy thưa cô!
Như mất hết sự lạnh lùng, bác sĩ Linh trợn tròn mắt, mồm há hốc và hai tai lùng bùng. Đây có lẽ là câu nói đáng nhớ nhất trong suốt sự nghiệp làm trưởng phòng y tế của cô. ...
Quét Virus: An toàn