Nhìn kỹ vào gương mặt có phần hốc hác đi so với những ngày trước, gò má không còn ửng hồng một cách tự nhiên của Kiều Thanh, Tâm Lan chợt thấy mình quả là một đứa ngốc và không hề biết “diễn”. Nói chính xác hơn, vai diễn của cô trong kịch bản này đã bị đạo diễn khiển trách rất nặng nề. Bởi ham muốn lớn nhất của đàn ông là được che chở và bảo vệ cho người phụ nữ. Còn cô thì lại cứ cố tỏ ra cứng rắn và gắng hết sức để làm mọi việc một mình. Trong khi đó, Kiều Thanh đã quá xuất sắc khi tỏ ra yếu đuối và cần một bờ vai chia sẻ hay những cái ôm dịu dàng, nâng đỡ.
Đó là sự khác nhau rạch ròi giữa hai người đàn bà cùng hướng trái tim về một người đàn ông. Chắc chắn, người đàn ông nào cũng sẽ chọn người đàn bà yếu đuối bởi chỉ có thế, họ mới chứng tỏ được sức mạnh và bản lĩnh của mình. Đó cũng là điều thiệt thòi cho những người phụ nữ bản lĩnh và rắn rỏi. Có lẽ bởi thế mà ngày nay, đa phần phụ nữ thành đạt trong sự nghiệp đều lựa chọn cho mình con đường độc thân đấy thôi sao.
Từ khi mới sinh ra, Tâm Lan đã phải chịu biết bao nhiêu thiệt thòi không đáng có so với lứa bạn cùng tuổi. Từ khi biết nhận thức và ý thức được hoàn cảnh gia đình mình, cô càng phải gồng mình lên để đối mặt, cương quyết và mạnh mẽ hơn. Chẳng lẽ, cô đã sai hay sao? Tâm Lan ngắc ngứ nơi cổ họng, trong đầu cô là một ma trận đầy rẫy những tâm tư tình cảm, gia đình, hôn nhân và xã hội. Cô cảm thấy ớn lạnh nơi cột sống.
- Em có biết hạnh phúc lớn nhất của một người đàn bà là gì không?
- Đừng bao giờ hỏi em những câu đại loại như thế nữa. – Giọng Tâm Lan gần như đang rên rỉ.
- Em đừng tưởng rằng, anh Minh trở về với chị đã là một hạnh phúc lớn lao. Còn có rất nhiều điều, chị không bao giờ có được và sẽ luôn luôn thua kém em, kể cả… ngay lúc này.
- Em không muốn nghe lời giải thích. Chị đừng cố gắng tỏ ra tốt bụng với em. Lẽ ra, chị nên tự cao, tự đại và tỏ ra khinh thường khi em chỉ là một chiếc lốp xe dự phòng trên chặng đường dài với lắm khúc quanh co. – Tâm Lan từ từ ngẩng đầu lên. Chính xác là cô đang thành thật và thừa nhận với người tình của chồng mình về một sự thật mà chính bản thân đã nhiều ngày qua luôn tìm cách chối bỏ. – Anh Minh là một người tốt, một kẻ chung tình. Anh ấy dám rũ bỏ em, bỏ con, bỏ cả mái ấm gia đình mà cả hai cùng vất vả để dựng lên để chạy theo chị, chạy theo một người mà anh ấy từng yêu tha thiết với một quá khứ đẫm nước mắt và khổ đau. Bởi vì chị chính là người chủ của trái tim anh ấy. – Tâm Lan cười gượng. Bởi cô còn biết làm gì hơn?
- Em tin điều đó à? – Kiều Thanh tỏ ra ngạc nhiên trước lời thừa nhận đó. Cô thoáng nghĩ, vì sao Tâm Lan không van xin mình hãy rời xa Hoàng Minh?
- Vâng. – Tâm Lan quả quyết. Câu nói từ chính miệng mình lại như cơn lốc quất trực tiếp lên vết thương lòng, đau rát. Vết thương nhiều ngày qua mới khép miệng lại chẳng khác gì bị đợt sóng biển mặn chát bởi muối ộc tới, lấp đầy.
- Anh Minh sẽ dắt chị đi qua những nỗi đau còn lại của cuộc đời.
Tâm Lan nắm chặt tay vào ly Capuchino ấm nóng. Cô có cảm giác như chiếc ly thủy tinh này sẽ vỡ vụn ra ngay lập tức. Và những mảnh vỡ thủy tinh dính theo vệt máu chảy rơi xuống mặt sàn, kêu leng keng.
Hoàng Minh sẽ luôn ở bên cạnh Kiều Thanh, vậy ai sẽ là người dắt cô đi qua nỗi đau? Những nỗi đau chẳng có hình hài, chẳng thể đặt tên, không hình dạng, càng không kích thước. Vậy làm sao mà cô có thể tóm gọn được nỗi đau đó, vò nát và ném đi về một nơi rất xa, để nơi cô đang sống sẽ không còn nước mắt? Và ánh mắt cô phải lầm lũi biết bao nhiêu đêm đen nữa thì mới có thể tìm thấy ánh nắng của mặt trời, khi chính bản thân cô không hề biết rằng, càng ngày cô càng lún sâu vào cuộc sống không biết đích đến nơi đâu?
Chương 14
Vì sao Hoàng Minh lại có thể yêu tha thiết người đàn bà xấu xa như Kiều Thanh?
Nhớ lại khoảng thời gian Kiều Thanh bỏ đi sang xứ người, cô và Hoàng Minh vẫn thường hay ngồi ở quán café Petite Fille này. Tâm Lan hay lựa chọn cho mình một cốc Capuchino, còn Hoàng Minh lại tỏ ra thích thú với việc ngắm nhìn cô thưởng thức hương vị của nó.
Tâm Lan tỏ ra rất từ tốn. Thay vì uống từng ngụm, cô lại thích nhấm nháp từng chút từng chút một. Đôi mắt bồ câu xinh đẹp nhắm nghiền lại, cảm nhận những hương thơm nhẹ nhàng, thoang thoảng. Cô thích đón nhận mọi điều từ đôi môi – nơi mà nhiều người vẫn ngỡ là nó mỏng mềm và ưa thích sự nhẹ nhàng nhưng lại hết sức đượm ngọt. Giống như người đàn bà cuộn tròn mình và nằm ngoan ngoãn trong vòng tay người đàn ông mình yêu thương và luôn khao khát. Người đàn bà thích liếm láp bờ môi khô, vuốt ve dọc sống mũi thẳng hay hà hít cái thứ mùi mồ hôi nồng nồng, rất đặc trưng của họ.
Những phút giây đấy đã từng trải qua trong cuộc đời Tâm Lan, dẫu đẫm nước mắt vì là kẻ đến sau nhưng lại vô cùng dịu ngọt.
- Anh biết Capuchino mang hơi thở gì không?
Tâm Lan nhìn anh sau khi thưởng thức vị Capuchino đầu tiên vào một ngày cuối tuần rực nắng. Nhưng thật tệ, Hoàng Minh lại lắc đầu, dù anh biết rõ và thừa hiểu câu trả lời là gì. Bởi anh và Kiều Thanh cũng đã từng có một khoảng thời gian đẹp nhưng Kiều Thanh khác Tâm Lan nhiều quá thể. Kiều Thanh sống “vật chất” bao nhiêu thì Tâm Lan sống lại tỏ ra cực kỳ “tinh thần” bấy nhiêu. Nghĩa là, họ thuộc hai kiểu đàn bà quá ư là khác nhau.
Người thì chỉ thích đám đàn ông mê mẩn mình đưa đi mua đồ hàng hiệu, ăn quán xá đắt tiền và đến những chốn vui xa hoa, phù phiếm, chẳng cần biết đến ngày mai. Người lại chỉ thích được tặng những món quà nho nhỏ, rẻ tiến nhưng mang đầy sắc thái tình cảm. Và người đàn ông đó phải đảm bảo rằng, họ chấp nhận sự mơ mộng, lãng mạn để người phụ nữ ấy mải miết đi tìm thứ tình yêu đẹp đẽ, có phần hoang tưởng giữa dòng đời còn nhiều lắm những xô bồ và đầy rẫy sự bất công.
***
Sinh nhật Hoàng Minh, Kiều Thanh tặng anh chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền bằng cả hai tháng lương anh phải làm quần quật hết giờ hành chính lại đến giờ tăng ca vào ban đêm. Điều đó đã tạo một áp lực lớn cho anh bởi mức sống của Kiều Thanh, suy nghĩ của Kiều Thanh đang cách xa anh quá…. Và rồi anh đã phải tháo chiếc đồng hồ này ra chỉ sau hai ngày đeo ở tay bởi nó quá nặng và mới chạm tay nhẹ vào nhưng anh đã cảm thấy lạnh buốt tới tận xương, tủy… Kiều Thanh vô tư, gặng hỏi cho bằng được:
- Anh Minh? Đồng hồ em tặng anh vào hôm sinh nhật đâu?
- Anh…
- Đừng nói với em rằng, tháng lương của anh không đủ chi tiêu và anh đã bán nó đi để lấy tiền trang trải cuộc sống vào những ngày cuối tháng đấy nhé!– Kiều Thanh chống hai tay vào cạnh sườn. Mặt cô cau có. – Em nói rồi, làm nhà nước thì đến ngay cả cái chuồng lợn với vài mét vuông còn không mua nổi chứ đừng nằm mơ tới một căn nhà cấp bốn đủ để chắn nắng che mưa. Vậy mà lúc nào, anh cũng hối thúc chúng ta tổ chức đám cưới…
Không chờ Kiều Thanh nói hết câu, Hoàng Minh mở tủ lấy chiếc hộp màu đen sang trọng đặt ngay ngắn trước mặt cô.
- Em giữ đi. Anh sợ mình sẽ làm mất nó.
- Ồ! – Kiều Thanh rít lên khi nhấc chiếc đồng hồ ra khỏi vỏ hộp bìa cứng. – Hãy giữ lấy nó cẩn thận. Sẽ không bao giờ anh mua nổi thứ đồ này đâu…
Chưa nói xong câu, Hoàng Minh đã biến mất từ lúc nào mà cô cũng chẳng hề hay biết.
***
Khi chấp nhận tình cảm của Tâm Lan, vào ngày sinh nhật hàng năm của Hoàng Minh, anh không hề có những món quà lấp lánh đắt tiền, chỉ có chiếc áo sơ mi, thậm chí là đôi vớ hay chiếc dây thắt lưng bình thường. Những món quà chỉ nhìn vào đã cảm nhận được ngay sự ấm áp, đụng nhẹ vào là cảm nhận rõ tình yêu thương.
“Em hi vọng là anh sẽ thích nó! Có thể nó không đẹp bằng hàng mua ở ngoài cửa hiệu nhưng em muốn anh biết một điều, tình cảm em dành cho anh không gì đong đếm nổi. Nó nhiều gấp trăm gấp vạn mũi đan ở chiếc áo len này. Đừng từ chối, em sẽ bị tổn thương và lòng quặn đau như chính những mũi kim đan quấn len đã đâm vào đầu ngón tay em mỗi khi đêm xuống. Em vốn không phải là đứa con gái biết thêu thùa may vá nhưng chỉ nghĩ đến nụ cười trên đôi môi anh khi anh mặc nó thì em đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi!”.
Hoàng Minh gấp lại tờ thư và để vào ngăn ngoài cùng của chiếc ví rất ngay ngắn, thẳng nếp. Anh mang theo chiếc áo len với hơi ấm của tình yêu từ Nam ra Bắc đón Tết với gia đình. Trên chuyến bay hai giờ đồng hồ, anh ôm món quà trước ngực. Khi không thể chịu nổi sự nhớ nhưng, xa cách, anh rón rén mở nguồn điện thoại, nhấn bàn phím vội gửi đi: “Nếu có em bên cạnh, anh sẽ ấm áp hơn. Cám ơn em vì món quà, anh đang khóc trong sự sung sướng đây này. Anh khóc. Anh đang đổ lỗi tất cả là vì em”.
Ngay sau đó ít phút, nhân viên hãng hàng không đã lên loa thông báo khi phát hiện ra tín hiệu sử dụng điện thoại trong khoang máy và nhắc lại quy tắc một lần nữa: “Đề nghị quý khách thực hiện đúng các quy định được nêu ra trong chuyến bay. Nếu nhân viên hãng hàng không phát hiện ra quý khách nào không tuân thủ đúng quy định, mức phát sẽ lên tới một triệu Việt Nam Đồng”. Hoàng Minh vội khóa nguồn điện thoại cho vào vali và nhắm nghiền mắt. Anh mơ một giấc mơ phiêu bồng giữa nh...