XtGem Forum catalog
* Danh ngôn tình yêu: Tình yêu bắt đầu với nụ cười, lớn lên với nụ hôn, và kết thúc bằng giọt nước mắt.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Tường Vi đêm đầu tiên Full - Cố Mạn

Tường Vi đêm đầu tiên Full - Cố Mạn

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 10384 bình chọn



Gối, ga, chăn tất cả đều khô ráo thơm tho.

Cô mang đến một bộ đồ ngủ sạch sẽ, cúi người chuẩn bị thay cho anh, nhưng phát hiện anh đang lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt khó hiểu.

Diệp Anh ngây người.

“Sao thế?”

Một cách vô thức, cô chạm tay lên trán anh, lo lắng vừa rồi ra quá nhiều mồ hôi có thể anh lên cơn sốt. Vừa chạm vào vầng trán lành lạnh của anh, Việt Tuyên lại nặng nề quay mặt đi, khiến tay cô bẽ bàng chơi vơi trên không.

“...”

Mắt tối sầm, cô cười nhạt:

“Vừa mới tuyên bố hôn lễ của anh và Sâm Minh Mỹ, là em đã không thể chạm vào anh rồi ư?” Con người mới lúc tối trong vườn hoa, dịu dàng hôn cô, hỏi cô làm thế nào để chứng minh anh thật lòng với cô, hình như hoàn toàn không phải là người đàn ông mặt xanh xao, lạnh băng, ngoảnh mặt nằm đó.

“Có phải anh mong em tự nhận ra, để lặng lẽ rời khỏi đây?”, cô hỏi nhỏ.

Đột nhiên ho mấy cái.

Hơi thở vừa bình ổn lại gấp lên, trên gối trắng tinh, hàng mi anh lại run run, ho nhẹ từng tiếng, hai má lại hồng lên bất thường. Anh nhắm mắt, trong phòng hoàn toàn tĩnh mịch, mãi không thấy tiếng cô, giống như cô không còn tồn tại nữa, gió lay rèm cửa sổ, anh lấy tay che miệng ho một lúc, mới từ từ mở mắt.

Trong phòng

không có ai.

Hai mắt anh tối dần.

Tối dần.

Giống như thời khắc đó, mọi sức lực trong người đã rời bỏ anh, ngay cả sức để ho cũng bị rút hết.

“Em chưa đi đâu.”

Diệp Anh từ phía đầu giường đi ra, miệng mỉm cười.

Có gì như trút gánh nặng, khe khẽ thở phào, ngồi bên mép giường, cô cúi người, cười cười nhìn vẻ lúng túng bất ngờ của anh.

“Đã không muốn để em đi, sao vừa rồi lại tỏ ra rất ghét em như thế, khiến em buồn nẫu ruột”, lắc tay anh, cô nhìn anh đăm đăm, ánh mắt tội nghiệp, “Lúc ở vườn hoa vẫn còn tốt thế, sau khi nói chuyện với Sâm Minh Mỹ trở về là thay đổi, hừ, có phải cô ấy nói xấu gì em không!”.

Việt Tuyên không nén được, gượng cười.

“A, vậy là đúng rồi!”, mặt cô tỏ vẻ tủi thân, “Anh đừng nghe cô ấy, cô ấy ghen với em, cô ấy ghen bởi vì, bây giờ anh đã là của em, cô ấy muốn cướp lại cũng không được”.

“A Anh!”

Nhìn cô trêu chọc như trẻ con rất đáng yêu, khóe môi Việt Tuyên hơi nhếch dịu dàng, nhưng rồi lại đăm đăm nhìn cô, ánh mắt dần trở nên mông lung khó hiểu.

“A Anh.”

Gió đêm mang hơi lạnh, tiếng anh rất nhỏ.

“Sao?”

Cô thôi cười, cũng trịnh trọng nhìn anh.

“Em muốn...”, giọng nặng nề xen lẫn chua chát, ánh mắt Việt Tuyên mông lung nhìn cô, chậm rãi nói: “... tôi kết hôn với Minh Mỹ sao?”.

“Anh nói lại xem.”

Diệp Anh chớp mắt.

“... Em muốn...”, giọng Việt Tuyên khàn tắc, “... tôi kết hôn với...”.

“Anh còn dám nhắc lại lần nữa!”, Diệp Anh nghiến răng xông đến, hai tay ấp lên má anh, vuốt ve, “Anh là của em! Em đã nói với anh từ trước rồi, anh là của em! Từ cái ngày Sâm Minh Mỹ bỏ anh, anh đã là của em! Sống là người của em, chết là ma của em, hiểu không?!”.

“Sao em có thể muốn anh kết hôn với Sâm Minh Mỹ!”

Cô lườm anh tỏ vẻ tức giận.

“Anh đã nói anh thích em, lại còn nói trước mặt bao nhiêu người như vậy, nói thẳng với ông nội anh, cho nên anh không có quyền hối hận! Nếu anh dám bỏ em, đi kết hôn với cô gái khác, em sẽ... em sẽ...”

Việt Tuyên nhìn cô đăm đăm.

Dường như đang nghiên cứu cô nói thật hay đang diễn kịch.

“… Em sẽ cắn chết anh dần dần từng miếng!”, cúi đầu, cô cắn vào môi anh, cắn thô bạo, làm rách môi anh. Anh khẽ rên, một chút máu nóng dính trên môi cô. Ngẩng đầu, cô cười đắc ý, “Sợ chưa? Anh còn dám nhắc lại lần nữa, em sẽ cắn lần nữa cho xem!”.

Môi dính máu anh.

Nụ cười diễm lệ như tường vi đỏ màu máu.

Nhưng lại không nhận ra.

Môi dưới của mình cũng có một vết rách nhỏ, Việt Tuyên khẽ nói: “Anh biết rồi”.

Nếu anh kết hôn với Sâm Minh Mỹ, như vậy, cô ta càng có thể...

Nhưng cô ta từ chối.

Mặc dù không biết sự từ chối của cô ta có mấy phần là thật. Nhưng ngửi thấy mùi hoa tường vi trong gió, nhìn nụ cười diễm lệ kề sát mặt, anh không muốn nghĩ thêm gì nữa.

Đêm hôm đó trôi thật chậm.

Diệp Anh ngáp dài, khi cô cũng chui vào tấm chăn mỏng kim đồng hồ trên tường đã chỉ một giờ đêm. Tắt đèn, trong phòng tối om, chỉ có trần nhà vẫn thấp thoáng đung đưa in hình bóng tường vi ngoài cửa sổ. Cô rất buồn ngủ nhưng không thể nào nhắm mắt.

Việt Tuyên bên cạnh cũng không ngủ được.

Trong lòng có gì chua chát mềm yếu như đang lay động, cô lật người, nhắm mặt thận trọng dịch tới gần gối anh. Mùi cơ thể anh bao bọc cô, cô khẽ cảm nhận, đôi mắt vẫn nhắm, dưới tấm chăn mỏng lén thò một chân quờ quạng.

Trong đêm tối, cô vừa giả bộ ngủ vừa khẽ hỏi:

“... Như thế này có đau không?”

Tiếng nói nhỏ bật ra từ trong cổ, Việt Tuyên vẫn nằm yên, mặc dù trong bóng tối có thể cảm thấy hơi nóng đó tỏa ra từ một bên tai anh, lát sau anh trả lời giọng khàn khàn:

“Không.”

“Có cảm giác không?”

“... Một chút.”

“Cảm giác gì?”

Trong chăn, ngón chân cô se sẽ lần từ dưới lên.

“Vậy, ở đây có cảm giác không?”

“... Có.”

“Còn ở đây?”

“... Có...”

“Ở đây?”

“...”

Đến khi anh đỏ mặt, nặng nề lật người hôn môi cô!

Trong tấm chăn ấm áp, hai người nhẹ nhàng hôn dai dẳng, ép người vào nhau, dần dần ngủ thiếp.

* * *

Cũng màn đêm như thế.

Trong phòng tắm, chùm tia nước trắng bốc hơi nghi ngút chảy lên mắt và làn da màu tiểu mạch lõa lồ. Việt Xán nhắm mắt, mặt không biểu cảm đứng dưới vòi sen, mặc cho dòng nước xối như mưa. Dòng nước lóng lánh từ từ đổ xuống, từ mi mắt đến cổ, đến ngực...

Gần đến giữa ngực.

Chỗ nốt ruồi son đỏ tươi.

Rất lâu, rất lâu trở về trước.

Cô gái kiêu ngạo và cô đơn đó đã gục trên ngực anh, dùng móng tay gãi nhẹ vào nốt ruồi son đó, cô nói trông nó giống như giọt máu, như giọt máu chảy ra từ tim.

Cô hôn giọt máu đó.

Cô nói, nốt ruồi son này là của cô, cả đời này anh không thể để cô gái nào khác nhìn thấy nó.

Dòng nước ấm chảy suốt toàn thân anh.

Từ vầng ngực chầm chậm qua phần eo gọn săn chắc, Việt Xán đột nhiên nhắm mắt, nước từ từ chảy tới mé trong đùi.

Ở đó còn có một nốt ruồi son nữa.

Bản thân anh cũng không biết nốt ruồi ở đó, mãi đến khi bị cô phát hiện. Lúc đó cô xấu hổ vờ nhắm mắt, sau đó là trấn tĩnh, dõng dạc nói, ở vị trí này nó sẽ là nốt ruồi canh giữ cấm cung.

Nước làm ướt hàng mi khép chặt.

Đó là những hồi ức chôn sâu trong lòng anh, và chỉ có trong đêm khuya anh mới lấy ra nhấm nháp từng chút một. Anh không dám nghĩ quá nhiều, chỉ sợ khi nghĩ đến ký ức đó sẽ bị va chạm với những thứ khác, và nó không còn tươi mới như vậy nữa.

Mà những thứ đó anh luôn cất giữ như một kẻ keo kiệt...

...

...

“... Lần đầu tiên trong trắng của anh đã trao em...”

Những ngón tay thon mảnh chỉ vào ngực anh, cô cười đắc ý.

“... Sâu trong lòng anh, yêu sâu sắc, không thể nào quên, chỉ có mối tình đầu là em...”

...

Mỉm cười nhìn đi chỗ khác, ánh mắt cô dừng lại trên vầng ngực hơi phập phồng của anh.

“Cô ấy đã nhìn thấy nốt ruồi son ở ngực anh chưa? Nốt ruồi giống như dấu son ấy, nốt ruồi son đẹp mê hồn, cô ấy có biết thực ra còn một nốt ruồi như vậy nữa ở chỗ khác trên người anh không, ở một nơi còn kín đáo hơn...”

...

Lại bị cô lấy ra uy hiếp anh.

Dòng nước như màn mưa, Việt Xán lại ngửa mặt nín thở, sau đó đột nhiên tắt vòi hoa sen, choàng khăn tắm lên người, mở mắt, trong mắt chỉ còn một màu đen băng lạnh.



Chương 7:



Sáng sớm mấy hôm sau, Diệp Anh cùng những người giúp việc khác trong nhà họ Tạ cùng lặng lẽ đứng đợi ở một góc khuất trong vườn hoa. Ánh nắng sớm rực rỡ, trên bãi cỏ xanh mướt, dưới những chiếc dù che nắng màu xanh và trên bàn tròn bằng mây sơn trắng, bữa trà sáng và các món điểm tâm tỏa hương. Tạ lão thái gia, Việt Tuyên và Sâm Minh Mỹ đang dùng bữa sáng.

Từ bãi cỏ xanh phía đó vẳng lại tiếng cười nói hồ hởi của Lão thái gia.

Đứng xa cũng có thể nhìn thấy Lão thái gia âu yếm gắp một miếng bánh sủi cảo nhân tôm cho Minh Mỹ, lại gắp một cái bánh nướng cho Việt Tuyên. Sâm Minh Mỹ nũng nịu lại gắp rất nhiều thứ để lên đĩa của Lão thái gia, hai người vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện.

Trên xe lăn, Việt Tuyên mặc áo sơ mi xanh, chiếc gi lê mỏng màu xanh lơ, trên đầu gối phủ tấm mền kẻ ô màu lam. Trong ánh nắng sớm, trông anh vô cùng điềm tĩnh, an nhiên tự tại, dù không nói gì nhưng cơ hồ vẫn chú ý lắng nghe mọi người....
<<1...3536373839...52>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.000639s | View: 10384 (+4)

On C-STAT