“Cô không sao chứ?” Cảnh Chi Giới buông gã đàn ông đau đến kêu cha gọi mẹ ra, trực tiếp đi tới phía cô. Anh cao lớn anh tuấn, mỗi một bước cũng tự tin ưu nhã, anh mỉm cười dừng ở trước mặt Nhân Nhân, cúi xuống nhìn Nhân Nhân đang u mê, sau đó, ưu nhã vươn ra bàn tay mới vừa rồi bóp cho gã kia đau đớn; lần này, tay dị thường ôn nhu đỡ Nhân Nhân dậy.
Trong quá trình, hai mắt Nhân Nhân giật mình sững sờ nhìn anh mỉm cười phong lưu, rơi vào tròng mắt mê hoặc, đen láy thâm thúy của anh.
Cô đứng thẳng người, tay nhỏ bé được bàn tay ấm áp của Cảnh Chi Giới giữ ở lòng bàn tay, người cô cao không đến vai anh. Cô không thể làm gì khác hơn là ngửa mặt nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, vẫn là một ánh mắt mỹ lệ giống như trước, kèm theo một ánh mắt mị lực mê người, một bên quyến rũ xinh đẹp, một bên tà mị tuấn mỹ. Hai người đồng dạng đều xuất sắc.
Lúc này thế giới không tiếng động, Nhân Nhân chỉ nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của mình. Lúc này, nhìn vẻ mặt mỉm cười của Cảnh Chi Giới, đáy lòng cô chỉ nghĩ là — Ông trời ơi, tóc của tôi có phải rất rối loạn hay không? Thượng đế ơi! Váy của tôi thật giống như bị rách, Shit! Giày cao gót rơi mất một chiếc, trang điểm trên mặt tôi? Tôi bây giờ xem ra nhất định rất bại hoại…
Đúng vậy, trong đầu Nhân Nhân chỉ nghĩ cũng là những ý niệm ngu xuẩn này.
Lần đầu tiên, ở trước mặt đàn ông, cô lộ ra vẻ thất kinh như vậy, thiếu hụt tự tin. Chẳng lẽ đơn giản là anh ta quá mức xuất sắc chói mắt?
“A a a đau ~~” Gã đàn ông thối ngồi chồm hổm trên mặt đất còn đang bóp tay bị bấm cho đ
au nhức.
Nhưng Nhân Nhân chỉ cảm thấy lúc này gió thu lá rụng thật lãng mạn, cô chỉ nghe thấy tiếng nói ôn nhu của Cảnh Chi Giới.
“Không có, không có chuyện gì” Cô nói.
Anh giúp cô gẩy đi một mảnh lá rụng dính vào trên tóc, cô vì thế ánh mắt lóe lên. Anh thân mật giúp cô phủi bụi trên cánh tay, hơi thở của cô bởi vì bàn tay ấm áp của anh mà rối loạn. Anh khom người quan sát bắp chân bị đạp đau của cô, cái chỗ bị thương của cô kia lập tức nóng lên như lửa đốt. Sau đó anh nhặt giày cao gót bị trượt ra của cô, ngồi chồm hổm trên mặt đất.
“Đi vào” Anh dùng một loại khẩu khí giống như nói chuyện với đứa trẻ ra lệnh cho cô.
Nhân Nhân đối với đàn ông luôn luôn vênh mặt hất hàm sai khiến, đây là lần đầu tiên, có một người đàn ông dùng một loại giọng nói khí phách hất hàm ra lệnh nói với cô. Kỳ quái chính là cô cũng không ghét, chỉ là có chút bối rối, cô biết điều một chút làm theo. Lúc đi giày vì duy trì thăng bằng, tay cô ấn lên bả vai anh; mà bày tay trái của anh thì vững vàng nắm mắt cá chân mãnh khảnh trắng nõn mềm mại của cô, tim của cô nhất thời đập “thình thịch”, nhìn tay phải của anh dịu dàng đi giày vào chân của cô. Cám ơn chúa! Nhân Nhân vui mừng vì mình luôn luôn tu bổ bảo dưỡng móng chân.
Giữa lòng bàn tay màu nâu của anh, móng chân phấn hồng, chân nhỏ trắng nõn sạch sẽ mềm mại, tuyệt mỹ khiến Cảnh Chi Giới khắc sâu ấn tượng, anh nghĩ, anh chưa từng thấy bàn chân nào mỹ lệ hơn bàn chân này! Chạm vào mắt cá chân của cô vô cùng thoải mái, da trắng nõn làm ánh mắt của anh trầm lại, anh không khỏi đoán da thịt ở những chỗ khác trên người cô, khẳng định là cũng nhẵn mịn, mềm mại, trắng nõn như vậy… Cảnh Chi Giới hít sâu một hơi, đè xuống mơ mộng bay xa kia.
Lúc này đây Nhân Nhân cảm giác cô không còn là nữ hoàng tình yêu được nuông chiều nữa, cô bối rối cúi xuống ngắm động tác ôn nhã của Cảnh Chi Giới, khi giày cao gót được đi vào, cô cảm thấy thì ra là anh chính là người cô đợi chờ đã lâu, bạch mã vương tử trong mộng. Vô số đàn ông theo đuổi cô, trái tim cô lại luôn luôn trống rỗng. Cô được nhiều đàn ông ái mộ vây quanh, buổi tối lại luôn lăn lộn khó ngủ, cảm giác hiu quạnh giống như con kiến đang gặm trái tim cô. Cho đến lúc này, trái tim cô mới chính thức rung động, tay anh nắm giữ ở mắt cá chân cô, mỗi một cọng lông của cô cũng tựa như đang thét chói tai. Sau đó cô hiểu — Thì ra người cô một mực tìm kiếm đợi chờ chính là người đàn ông này, nhà thiết kế phần mềm của Thập Phương, Cảnh Chi Giới.
Ngày này, giờ phút này, lúc Cảnh Chi Giới giúp cô đi giày cao gót, trái tim Nhân Nhân đã bị bắt làm tù binh.
~~***~~
Theo đuổi đàn ông có ba quy tắc.
Một, vĩnh viễn không làm cho anh ta cảm thấy cô rất dễ dàng nắm bắt.
Hai, cho dù nắm bắt được, vĩnh viễn đừng làm cho anh ta cảm thấy cô sẽ dính lấy anh ta không đi.
Ba, cho dù muốn dính lấy anh ta không đi, vĩnh viễn cũng nên giữ lại một chút khoảng cách giả vờ thần bí.
Ở bên trong bản chép tay Nhân Nhân vô cùng thận trọng vạch ra ba quy tắc lớn này, nỗ lực thi hành nhiều năm, cộng thêm sự thanh xuân mỹ lệ của cô, quả thực là tới một người nắm giữ một người, ngoại trừ GAY, chỉ cần bị cô phóng điện qua, không có một người có thể chạy ra tìm đường sống. Cho nên lịch hẹn của Nhân Nhân luôn luôn xếp đầy sổ, bữa ăn tối của Nhân Nhân, vĩnh viễn không thiếu người theo, mỗi gặp là một ngày vui vẻ, điện thoại của Nhân Nhân, vĩnh viễn vang không ngừng.
Nhiều năm Úy Nhân Nhân hưởng thụ chúng sao vây quanh trăng, thật sớm bị ánh mắt chúng đàn ông quý trọng cảm mến làm hư, hiện tại, tới Cảnh Chi Giới miễn dịch, cô có thể nào tiếp nhận!? Không, trong thế giới của Úy Nhân Nhân không có hai chữ thất bại này.
Úy Nhân Nhân vì Cảnh Chi Giới tuấn tú kia đến bạo phát mất ngủ. Nguyên nhân đột nhiên chân chính mất ngủ là — sau khi Cảnh Chi Giới giúp cô giải vây, cô vì biểu đạt cảm tạ, lần đầu tiên cô chủ động mời người khác uống cà phê.
“Không cần!”
A A ~~ Anh ta vậy mà lại nói như thế!?
Ầm! Úy đại mỹ nữ lần đầu tiên nếm mùi đau khổ khi bị từ chối, quả nhiên rất đau, đau đến không chịu được, hơn nữa rất buồn. Cô lập tức âm thầm thề, không phóng điện chết Cảnh Chi Giới thề không bỏ qua. Không mê chết anh ta, ba chữ – cô – Úy Nhân Nhân đảo ngược lại, lại viết ngược lại nữa.
Nỗ lực hành động của Nhân Nhân thật kinh người, vận dụng các loại quan hệ, không tới ba ngày, ngay lập tức tra ra rõ ràng lai lịch của Cảnh Chi Giới, kết quả — cô vừa mừng vừa sợ hãi.
Kinh ngạc chính là, phần mềm anh thiết kế đoạt giải vô số, hai mươi ba tuổi thì lấy được giải thưởng tinh anh xã hội, lợi hại!
Vui mừng chính là, đồng nghiệp Trần Dĩnh của mình học cùng đại học với anh, anh chính là học trưởng của cô ấy, hì hì hì! Muốn giết kẻ địch trước tiên nhất định phải hiểu rõ quân địch, Trần Dĩnh à Trần Dĩnh, Nhân Nhân khẩn cấp muốn nói lời khách sáo ra khỏi miệng.
Còn sợ hãi chính là, Trần Dĩnh là người phụ nữ máu lạnh cực kỳ, động một chút là khinh thường mà hừ người khác, muốn lời nói khách sáo với cô ấy, mặc dù sẽ không khó khăn so với lên trời, nhưng khẳng định gian khổ hơn so với trèo lên đỉnh Everest.
Úy Nhân Nhân thật vất vả mới hẹn Trần Dĩnh quái gở lạnh lùng về nhà uống cà phê. Vì ứng phó người phụ nữ vừa ít nói vừa vô cùng tẻ ngắt này, Nhân Nhân tìm thêm Ôn Hà Phi tiểu thư cùng tiếp khách.
Hương vị cà phê Pháp như làn gió thổi vào tràn ngập phòng khách, trên bàn ăn, Ôn Hà Phi nhiệt tình giúp mọi người pha cà phê.
“Tổ trưởng, cậu muốn thêm mấy viên đường?” Hà Phi hỏi.
“Cho tớ thêm thứ khác để thay thế đường, tớ sợ béo” Nhân Nhân nói.
Hà Phi nói một tiếng “Cũng được”, đưa cho cô; nhưng ngay sau đó lại hỏi người toàn thân mặc đồ đen, vẻ mặt nhàm chán chính là hình thức của Trần Dĩnh. “Vậy cậu thì sao, mấy viên đường?”
Trần Dĩnh liếc Hà Phi một cái. “Tớ uống cà phê đen, như vậy mới thưởng thức được hương vị cà phê”
Oa a ~~ cà phê là Nhân Nhân muốn Hà Phi pha, Hà Phi nhất thời trầm mặt xuống đưa cà phê tới. “Này!” Quản cậu đi chết sao! Vừa uống vừa cười trộm
Trần Dĩnh uống một ngụm, từ từ đặt chén xuống, ưu nhã đưa khăn giấy lên lau miệng, sau đó, cô phun một tiếng. “Phì” đến Hà Phi biến sắc mặt tại chỗ.
“Cậu phì cái gì!?”
Nhân Nhân tức thì che miệng Hà Phi, đè cô ngồi xuống xong, thấp giọng lặng lẽ nói bên tai Hà Phi: “Nhẫn nại, tổ trưởng có việc nhờ cậy cô ấy đó ~~”
Hà Phi giận đến ra sức rót cà phê không nói gì, Trần Dĩnh thì lười biếng nói với Nhân Nhân: “Cậu cũng ăn đường?”
Nhân Nhân mỉm cười, đối với Trần Dĩnh ôn tồn. “Đúng vậy, tớ mua rất nhiều, cậu muốn tớ có thể đưa cho cậu!”
“Đừng!” Trần Dĩnh phất tay chán ghét nói. “Cái loại đường hóa học này, uống nhiều chết sớm”
A, ư, a!
Lợi hại, ghế còn chưa ngồi ấm chỗ, Trần Dĩnh đã biến không khí thành lạnh buốt.
Vẻ mặt Úy Nhân Nhân co quắp, miễn cưỡng nhịn xuống, việc nhỏ không nhịn sẽ phá mưu lớn, vì Cảnh Chi Giới anh tuấn tiêu sái chạm không được, cô nhẫn nhẫn nhẫn.
“Trần Dĩnh… Nghe nói cậu biết Cảnh Chi Giới đó?” Nhân Nhân bắt đầu nói lời khách sáo.
“Mình là học muội của anh ấy” Trần Dĩnh đẩy xa cà phê, lấy kiểu khoan dung của nữ hoàng hạ lệnh. “Hà Phi, cho tớ nước. Cậu pha cà phê quá khó uống, tớ muốn súc miệng”...
Quét Virus: An toàn