The Soda Pop
* Danh ngôn tình yêu: Chân lý cuối cùng trên cõi đời vẫn chỉ là tình yêu. Yêu là sống và còn sống là còn yêu.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Hoa Tình Đẫm Máu - Tào Đình

Hoa Tình Đẫm Máu - Tào Đình

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 5218 bình chọn



Câu nói vú già có vẻ ngập ngừng làm cho Tường Linh suy nghĩ:

- Vú già có dấu những điều vú biết... Được, ta sẽ hỏi vú thay Ngọc Lan vậy. Lúc ấy, Ngọc Lan cứ ngồi im lặng nhìn trước mặt, ông bà Đức bảo mọi người:

- Thôi ra hết cho nó nghỉ, vú già ở đây với nó.

Tường Linh theo bà Đức nói nhỏ bên tai:

- Mẹ cho phép con ở lại hỏi thăm vú già mấy câu may ra con chữa giùm được bệnh thần kinh cho em Ngọc Lan.

Bà Đức nhìn chồng với vẻ dè dặt rồi nói:

- Con ở ngoài phòng này để mẹ kêu vú già ra cho hỏi chớ con không nên vô trỏng làm chi.

Tường Linh kéo ghế ngồi chờ vú già, khi vú ra nàng nhìn thẳng vào mặt vú:

- Vú cho tôi biết về tên Duy đó coi, tôi muốn biết xem y đưa sữa ở đây lâu chưa? Vú già đáp:

- Thưa cô, tôi mới đến làm ở đây hơn một tháng nên tôi đâu có biết. Tường Linh chau mày:

- Vậy khi vú tới thì đã có tên Duy đưa sữa rồi sao?

- Da...

Tường Linh thở dài đầy vẻ thất vọng, nhưng rồi nàng kiên nhẫn hỏi thêm:

- Vú có hiểu tại sao Ngọc Lan lại mến tên Duy đến nỗi mới một ngày hắn không tới đã khóc không?
Vú già chớp mắt:

- Theo tôi hiểu thì cô không có một người nào thân nên gặp tên Duy hay làm quen mỗi khi đưa sữa nên cổ mến hắn.

Tường Linh đồng ý điểm này, có điều nàng đang thắc mắc Duy có phải là Lâm không. Nếu Duy là thì nàng mới tiếp tục cuộc điều tra có hiệu quả được. Tường Linh nghĩ không nên hỏi thêm vú già nhiều vì nàng biết vú cũng chỉ hiểu có bấy nhiêu thôi.

Ông bà Đức đang ngồi uống trà ngoài phòng khách thấy Tường Linh ra ông kêu:

- Con đến đây uống nước và nhân tiện cho ba hỏi ít điều. Tường Linh nhìn kỹ dáng điệu của ông thì thấy Phi Diệp giống ông như đúc, có lẽ còn giống hơn cả Tuấn Hùng nữa.

Tường Linh lại nhìn qua bà Đức, thì thấy Tuấn Hùng có nét giống mẹ, cặp mắt to và đen láy, chứa đựng những nét buồn thu hút chớ không xếch như cặp mắt ông Đức, tóm lại cặp mắt ông Đức giống hệt khuôn mặt Phi Diệp trông có vẻ cương nghị và hào hùng lắm.

Tường Linh đến ngồi bên cạnh bà Đức đối diện với ông:

- Thưa, cha muốn hỏi con chuyện gì?

Ông Đức nhìn Tường Linh vài giây rồi cất giọng:

- Hình như con có ý nghi ngờ chi về cái chết của Tuấn Hùng phải không? Tường Linh nhìn ông ngập ngừng rồi quay lại nhìn bà Đức rồi trả lời:

- Dạ thưa không, anh Tuấn Hùng đã mồ yên mả đẹp là con mừng rồi... Mặc dầu con buồn khổ lắm nhưng con cũng vui và cầu chúc cho vong hồn anh con phiêu diêu miền cực lạc.

Ông Đức đủ thông minh để đọc thấy một vẻ dấu giếm trong ánh mắt Tường Linh, ông suy nghĩ một phút rồi bảo vợ:

- Bà tìm xem có bánh, hay trái cây gì đem ra cho con nó ăn với.

Bà Đức vô tình đứng lên lo sai người đi mua bánh và bà vô lấy trái cây. Nhân dịp đó ông Đức mới hỏi Tường Linh:

- Con có sự nghi ngờ gì thì cứ nói thật cho cha nghe. Tường Linh nhìn ông đăm đăm nàng muốn nhận xét thái độ của ông khi nghe những lời nàng sắp nói:

- Thưa cha... cha có quen biết với bà nào tên Lệ Hằng không?

Mặt ông Đức bỗng biến sắc, ông nhổm người hỏi lại Tường Linh thật mau, giọng có vẻ khác thường lắm:

- Tại sao con quen biết với bà đó? Cha nghe cái tên Lệ Hằng có quen nhưng cha không hiểu bà đó có quen với cha không nữa.

Tường Linh tung độc chưởng để dò xét ông Đức:

- Thưa cha... bà Lệ Hằng năm nay độ bốn mươi lăm tuổi và có một đứa con trai chừng hăm tám tuổi giống cha như đúc.. giống hơn cả anh Tuấn Hùng nữa.

Mặt ông Đức xanh lè như tàu lá, hết xanh đến đỏ, hết đỏ đến xanh hình như tâm hồn ông đang trải qua những biến động ghê gớm, ông đờ đẫn hàng mấy phút mà chưa nói được lời nào, có lẽ tất cả tâm trí của ông đang suy tưởng lại quá khứ xa xôi nào đó.

Tường Linh nhìn ông cất tiếng hỏi:

- Thưa, cha nghĩ gì vậy? Cha có quen bà ta không?

Ông Đức hỏi lại Tường Linh:

- Con nói sao... Lệ Hằng có người con giống cha à?

Tường Linh gật đầu:

- Dạ giống cha lắm... từ khuôn mặt mái tóc, cặp mắt, làn môi đều giống cha như tạc.

Ông Đức tỏ ra thờ thẫn, mồ hôi toát ra đầy trán, Tường Linh thì thầm hỏi ông:

- Hình như cha biết nhiều và có liên hệ với bà Lệ Hằng?

Ông Đức quay nhìn vô nhà rồi nói nhanh với Tường Linh bằng giọng nài nỉ:

- Cha sẽ có dịp nói cho con nghe chuyện liên hệ giữa cha và bà Lệ Hằng nhưng bây giờ có mẹ con ở đây cha mong con giữ bí mật chuyện này.

Tường Linh làm thinh, lòng nghĩ lấy làm lạ vì sự Ơ hờ của ông Đức đối với Ngọc Lan, nàng không thấy hai ông bà bâng khuâng vì cái tên Duy mà Ngọc Lan đang khóc đó chút nào.

Bà Đức đã gọt trái cây đem ra, Tường Linh ngồi ăn một miếng cho ông bà vui lòng rồi đứng lên chào về:

- Thưa ba má con về.

Ông Đức gật đầu:

- Ờ, con về đi... có lẽ chiều nay cha mẹ đến thăm má con ở bển.

Tường Linh ra xe, lòng hoang mang thắc mắc về cái tên Duy và nàng muốn xúc tiến ngay việc tìm hiểu tên Lâm xem Lâm và Duy có phải là một không, nghĩ vậy nên Tường Linh lái xe trở lại nhà bà Lệ Hằng.

Tường Linh gõ cửa mong sẽ gặp người đàn bà chủ mưu sát nhân kia, thấy tên Lâm lại ra mở cửa, nàng liền hỏi:

- Em Duy, tại sao em không đem sữa đến cho Ngọc Lan, để cô ấy chờ đợi dữ vậy, nó nhắc em hoài, nó nhờ chị đi kiếm em đó.

Lâm biến sắc không hiểu Ngọc Lan đã nói gì với Tường Linh, hắn sững sờ nhìn Tường Linh làm cho Tường Linh thấy rõ mình đoán không sai. Tường Linh không muốn cho Lâm chối nên nói lẹ:

- Vú già của Ngọc Lan có thấy em ra vô nhà này nên chỉ chỗ cho chị đi tìm em, em nên đem sữa tới thăm Ngọc Lan vì nó nhớ mong em lắm Duy ạ. Lâm không đủ thì giờ để hiểu nghệ thuật điều tra khéo léo của những người đã xuất thân từ trường trinh thám như Tường Linh nên vô tình buộc miệng hỏi sau mấy phút sững sờ:

- Ngọc Lan bệnh à? Cô ấy bệnh làm sao, kêu tôi làm gì...?

Tường Linh mỉm cười, nụ cười thỏa mãn lạnh như băng vì nàng đã biết rõ Duy và Lâm chỉ là một, nàng bảo Lâm:

- Em Ngọc Lan bệnh mà cứ kêu tên em hoài hà, em hãy theo tôi đi, tôi đưa em đến thăm nó một chút rồi về.

Lâm đã lỡ trớn, hắn thấy Tường Linh vẫn thản nhiên nên tưởng rằng Tường Linh đến tìm mình mấy lần vì việc Ngọc Lan đau, hắn nghĩ mình không đi thì Tường Linh sẽ nghi ngờ nên nhìn Tường Linh nói:

- Tôi đi Honda, cô đi trước đi rồi tôi theo sau.

Tường Linh sợ hắn suy nghĩ lại không đến nữa nên nói:

- Em ra xe tôi đưa đi rồi tô lại đưa về, bệnh Ngọc Lan nguy kịch lắm. Lâm lúc nào cũng ăn mặc đàng hoàng, hắn liền gật đầu, sau khi bước ra khóa cửa hắn hỏi Tường Linh:

- Cô Ngọc Lan nói gì về tôi vậy cô?

Tường Linh mỉm cười nói đại:

- Hình như nó nhớ em... nó yêu em... bởi vì nó nói chiều nào em cũng đến thăm nó ngoài cửa sổ và có ra hiệu bằng một điệu nhạc đặc biệt, mấy hôm nay em không đến làm nó nhớ nên đau.

Lâm nở nụ cười vui khi nghe Tường Linh nói đúng những hành động của mình và yên trí Tường Linh chỉ nghĩ hắn giao thiệp với Ngọc Lan vì tình. Và hắn cũng đủ thông minh để hiểu rằng Ngọc Lan tỉnh táo nói với Tường Linh như thế nào nên Tường Linh mới hiểu tường tận những hành động của hắn.

Tường Linh cũng biết Lâm tin nàng chỉ nghĩ qua khía cạnh tình ái nên nàng cười thầm trong lòng. Nàng không đưa Lâm về nhà ông Đức mà lại đưa thẳng về nhà mình.

Khi thấy Tường Linh lái quẹo vô một nhà khác không phải nhà Ngọc Lan, Lâm dương mắt nhìn cái bảng đồng và nhỏm dậy hỏi:

- Sao không đến nhà ông Đức mà lại vô đây?

Tường Linh nói:

- Vô đây để tôi lấy ít trái cây đem đến cho Ngọc Lan luôn. Khi xe ngừng lại ở sân, Tường Linh quay lại và nhanh như chớp nàng đã chặt mạnh vào gáy Lâm, một điểm huyệt thật nhẹ nhàng, toàn thân Lâm mềm nhũn gục xuống.

Tường Linh lái xe vô garage rồi mở cửa vác Lâm lên vai.. Lúc đó chị bếp chạy ra, Tường Linh nhìn chị nói:

- Bạn tôi bị trúng gió, chị làm ơn mở dùm cửa phòng dành cho khách để y nằm đợi coi.

Chị bếp vội đi trước mở cánh cửa một phòng phía sau phòng khách và tiếp với Tường Linh đỡ Lâm xuống giường.

Phòng này xưa kia bà Tường Lan dùng để làm nơi nhậu nhẹt cho những bạn nhậu của chồng, từ ngày ông chết phòng này để trống nhưng vẫn được dọn dẹp sạch sẽ hàng ngày.

Chị bếp đỡ Lâm nằm rồi đi ra xuống bếp, chị tưởng hắn bị cảm gió thiệt nên cũng chẳng thắc mắc gì. Tường Linh khóa cửa rồi xuống dặn chị bếp:

- Khi nào cậu ấy tỉnh lại thì tôi kêu chớ thình lình đừng nên làm rộn nghe, người ta mệt cần để cho nghỉ đừng có làm ồn ào lớn tiếng.

Chẳng ai muốn tò mò việc làm của chủ bao giờ, hơn nữa chị bếp này rất hiền suốt ngày bận rộn nhiều việc nên chằng để ý đến ai, sai gì thì làm đó, có giờ phút rảnh rỗi thì may vá nghỉ ngơi.

Tường Linh để Lâm nằm đó rồi gọi Tường Vân:...
<<1...45678...38>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.000682s | View: 5218 (+8)

On C-STAT