* Danh ngôn tình yêu: Ái tình không nhìn bằng mắt mà bằng tâm hồn. Vì vậy, nhân loại khắc họa Thần Tình ái có hai cánh nhưng con mắt mù lòa.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Động phòng hoa trúc cách vách

Động phòng hoa trúc cách vách

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 7460 bình chọn



Những suy nghĩ ấy của tôi làm sao giấu nổi đôi mắt tinh tường của một người có thể đọc hết mọi suy nghĩ của con gái như Diệp Chính Thần. Anh lập tức hiểu ngay ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu tôi: “Em yên tâm đi, trừ phi em có nhu cầu đặc biệt, nếu không, anh vẫn lựa chọn cách đi vào từ cửa chính.”

“Ồ...” Mặt tôi lập tức đỏ bừng, biết rõ là không có tác dụng nhưng tôi vẫn cố che giấu. “Ý em là... tài nghệ của anh giỏi như vậy, có phải là do từng luyện tập Boxing hay Taekwondo gì đó không?”

Anh ta nhếch môi, rồi lại nở nụ cười đầy vẻ ranh mãnh: “Không đâu, anh mới chỉ luyện tập bắt sống thôi...”

“Bắt sống?”

“Chính là cái kiểu dễ dàng chế ngự đối phương, khiến người đó không thể chống cự, thậm chí là đứng yên…” Giọng nói ấm áp của anh dừng đúng chỗ khiến người ta có thể có rất nhiều liên tưởng. Sự thẳng thắn ấy khiến tôi liên tưởng tới một đêm đen tối, anh đột nhiên xuất hiện trong phòng tôi, tóm lấy tay tôi rồi ấn tôi xuống giường, tôi không thể phản kháng...

Đêm lạnh, sao bỗng dưng lại thấy nóng bức thế này?!

“Ồ...” Tôi áp tay lên khuôn mặt nóng bừng, khẽ nói: “Muộn rồi, em không làm phiền đến việc nghỉ ngơi của anh nữa, bye bye!”

Tôi chạy một mạch về phòng, khóa chặt cửa.

Năm đầu tiên tôi tới Nhật Bản, khí hậu ở Osaka có phần thất thường, mãi tới tháng Mười một những cây lá đỏ mới rực rỡ.

Nghe mọi người nói, đến Nhật Bản mà không xem lá đỏ ở Arashiyama thì quả là đáng tiếc. Tôi đã hẹn với Tần Tuyết cùng đi xem, nhưng cô ấy nói đã đi rồi. Cuối cùng, chẳng rủ được bạn gái nào, tôi đành tới đó một mình.

Vùng Oigawa yên tĩnh từ từ lướt qua ngoài cửa kính xe, hoàng hôn đang bao trùm cầu Togetsu. Tôi đứng trên cầu, ngắm nhìn thành phố xa lạ, phong cảnh xa lạ và lắng nghe những ngôn ngữ xa lạ. Bất giác tôi nhớ đến gia đình, nhớ đến cha mẹ tôi với mái đầu hoa râm. Cô đơn, nhớ nhung và cả những nỗi tủi thân gần đây phải chịu đựng, tất cả ùa lên, khiến tôi, một đứa con gái vô tâm vô tính, bỗng trở nên yếu đuối, không ngăn nổi những giọt nước mắt.

“Tạch... tạch...” Tiếng bấm máy ảnh đã làm tôi sực tỉnh, tôi nhìn theo hướng phát ra tiếng động thì thấy Diệp Chính Thần đứng bên lan can cầu, chiếc máy ảnh trong tay.

“Sư huynh? Sao anh lại tới đây?”

“Để ngắm phong cảnh và ngắm người đẹp.” Diệp Chính Thần cười đáp, ánh mắt dừng lại ở đôi mắt ướt lệ của tôi, nụ cười bỗng tan biến. “Sao lại khóc thế? Không vui à?”

“Ồ, vâng...” Tôi lặng lẽ lau khóe mắt. “Vì mới đến chưa quen nên thấy nhớ nhà.”

“Nhớ nhà...”

Dường như Diệp Chính Thần đang suy nghĩ, sau đó anh chìa tay ra, nắm lấy tay tôi một cách rất tự nhiên: “Để anh đưa em đi xem tấm bia có bài thơ mà thủ tướng nước mình đã đề tặng. Sau khi xem xong, đảm bảo em sẽ thấy vui.”

Tôi thấy hơi nóng mặt, định rút tay về nhưng bàn tay ấm nóng của Diệp Chính Thần như có một sức hút, nó khiến người ta không thể buông rời. Trong lúc tôi vẫn đang do dự không biết có nên rút tay về không thì Diệp Chính Thần đã không cho tôi cơ hội, anh nắm lấy tay tôi, bước nhanh về phía đầu cầu. Diệp Chính Thần nắm tay tôi, chạy qua những bụi tre, đi qua con đường núi, rồi đi trên con đường xa lạ, khiến tôi có cảm giác như được trở về nhà, bình yên và vững chãi. Sau khi đi vòng qua những bụi tre, Diệp Chính Thần dừng chân trước một tấm bia đá, trên tấm bia đó có khắc một bài thơ với các nét chữ rất khoáng đạt: “Chân lý muôn màu của cuộc đời, Càng theo đuổi càng thấy xa vời, Tia sáng nhỏ nơi xa vời ấy, Đủ cảm nhận mọi thứ tuyệt vời...”

Diệp Chính Thần nói với tôi: “Mỗi lần tâm trạng không vui, anh lại đến đây, đọc bài thơ của thủ tướng, cảm nhận hoàn cảnh và tâm trạng của ông hồi ấy... rồi tự nhiên cảm thấy trên đời này chẳng có khó khăn nào là không thể vượt qua.”

Tôi nhìn tấm bia đá trước mặt, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của Diệp Chính Thần, bỗng thấy tâm trạng thay đổi hẳn. Tôi ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào khuôn mặt rất thành thật của Diệp Chính Thần, nói: “Anh có ngưỡng mộ Thủ tướng Chu Ân Lai không?”

“Có, ông ấy là một người vĩ đại.”

“Thủ tướng Chu Ân Lai cũng là thần tượng của em.” “Thế sao?”

Tôi cười, nháy mắt với Diệp Chính Thần: “Vì ông ấy là một trong bốn người đàn ông đẹp của quốc dân...”

Diệp Chính Thần cũng cười, đưa tay vuốt tóc tôi, coi như một sự trừng phạt nhỏ, lại như một cử chỉ thân thiết: “Uông Tinh Vệ cũng như vậy, em cũng sùng bái ông ta à?”

“Ông ta là ai vậy?” Tôi thực sự không biết: “Này, thế hai người còn lại là ai vậy?”

“Dù sao trong đó cũng không có anh.”

Một chiếc lá phong rơi xuống đầu tôi, Diệp Chính Thần nghiêng người gỡ giúp tôi, tôi lại ngửi thấy mùi hương rất đặc biệt của anh, bất giác hít một hơi thật sâu, và chỉ trong một phút bất cẩn, mùi hương toát ra từ người anh đã đi sâu vào trong tâm khảm tôi.

Buổi tối hôm ấy, sau khi xuống núi, Diệp Chính Thần mời tôi đi ăn lẩu băng chuyền. Lần đầu tiên đi ăn món này nên thấy thứ gì cũng lạ, món gì tôi cũng nếm thử, nếu không thích thì bỏ sang bát của Diệp Chính Thần. Anh giúp tôi giải quyết tất cả những lát cá sống, cua sống.

Có lẽ ăn quá nhiều món khó tiêu nên Diệp Chính Thần đã đau dạ dày suốt một tuần sau đó. Để chuộc lỗi, ngày ngày tôi phải làm những món ăn thanh đạm, hoặc đồ ăn dạng lỏng để làm dịu cái dạ dày của anh. Sau đó, Diệp Chính Thần đâm nghiện, dù có việc hay không cũng tìm cớ sang phòng tôi ăn cơm.

Thời gian tiếp xúc càng nhiều tôi càng bị cuốn hút trước Diệp Chính Thần. Anh là một chàng công tử ai cũng biết, nên tôi không ôm bất cứ hy vọng nào về một cuộc sống riêng tư với anh, cũng chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe kể về cuộc sống trăng hoa của anh. Nhưng sống cách vách với Diệp Chính Thần hơn một tháng mà tôi chưa bao giờ nghe thấy tiếng động khác thường hay tiếng nói của bất cứ cô gái nào bên đó. Ban ngày, Diệp Chính Thần đến phòng thí nghiệm, buổi tối thì giam mình trong phòng đọc tài liệu, cuộc sống còn đơn điệu hơn cả nhà tu hành.

Hơn nữa, tôi không biết vì sao Diệp Chính Thần lại đối xử tốt với tôi như vậy. Ví dụ, tôi buột miệng nói chưa ăn kem Häagen-Dazs bao giờ, ngày hôm sau anh lập tức mua về cho tôi mười mấy hộp, đủ các mùi vị. Tôi đọc tài liệu, thấy chỗ nào không hiểu đều hỏi Diệp Chính Thần, thế là anh lại kiên nhẫn giải thích cho tôi từng câu, từng từ, khiến tôi vô cùng cảm động. Nhưng ánh mắt của anh nhìn tôi không có gì đặc biệt, thỉnh thoảng khẽ vỗ vào đầu tôi hoặc vuốt tóc tôi như một người anh trai, không có bất cứ hành động nào vượt quá giới hạn.

Tôi ngắm mình trong gương, không lẽ khuôn mặt tôi bình thường đến nỗi không hề khơi dậy trong anh tình cảm gì khác? Thế thì vì sao anh lại tốt với tôi như vậy?

Tôi nằm trên giường, trăn trở mãi mà không sao tìm ra lời giải đáp. Tôi ngồi bật dậy, bước ra hành lang đón những cơn gió lạnh để đầu óc tỉnh táo hơn. Không ngờ Diệp Chính Thần cũng đang đứng ngoài ban công, ngây người nhìn những khóm hoa anh đào. Anh nhìn xa xăm, lông mày nhíu lại, ánh mắt sâu thẳm và u uất đầy quyến rũ. Tôi như bị hút vào đôi mắt đó, đầu óc quay cuồng, chẳng còn biết gì đến những cảnh đẹp xung quanh, trong mắt chỉ còn lại hình ảnh của Diệp Chính Thần.

Thấy tôi bước ra ban công, Diệp Chính Thần cười, nụ cười ấy giống như tuyết tan thành dòng nước trong vắt, chảy vào trái tim tôi: “Muộn thế rồi mà vẫn chưa ngủ à?”

Tôi gãi đầu, đáp: “Ngày mai phó giáo sư sẽ thảo luận với em về kế hoạch nghiên cứu, em vừa chuẩn bị xong. Thế còn anh? Vẫn đọc tài liệu à?”

Diệp Chính Thần đưa tay bóp trán thật mạnh, đáp: “Ừ.” Hiếm có cơ hội cùng với Diệp Chính Thần đứng nói chuyện trong đêm như thế này, nếu không nói chút chuyện riêng tư, e sẽ có lỗi với bản thân. Nghĩ vậy, tôi lên tiếng: “Sư huynh, liệu em có thể hỏi anh một câu được không?”

“Được.”

“Sao em chưa bao giờ thấy bạn gái của anh đến đây?” Diệp Chính Thần hơi ngây người rồi lập tức nhếch môi, trong bóng đêm, nụ cười của anh đầy mê hoặc: “Sao bỗng dưng lại hỏi như vậy, liệu có phải muốn làm bạn gái của anh không?”

“Ồ...” Tôi đỏ bừng mặt. “Sư huynh, người ta hỏi anh nghiêm chỉnh, sao anh lại lôi người ta ra mà đùa như vậy?!”

“Anh chưa có bạn gái.” Anh nháy mắt với tôi. “Ngốc ạ, kiểu đàn ông như anh không thể có bạn gái được...”

Nói cũng đúng, những công tử kiểu này đã quen chơi bời kiểu tình một đêm, ngay đến tên tuổi của đối phương cũng không cần biết thì càng không có chuyện chịu trách nhiệm. Tôi rất muốn hỏi, thế còn tôi? Anh đối xử với tôi tốt như vậy, chắc không có ý định chơi bời trong một đêm đấy chứ?

Dường như Diệp Chính Thần đã nhận ra vẻ lo lắng của tôi, tỏ vẻ rất chân thành: “Cô bé, em là một cô gái tốt. Anh chỉ coi em như em gái, không hề có ý gì khác... Em một mình ở nước ngoài, không người thân thích, chúng ta là hàng xóm, chăm sóc em là điều anh nên làm.”...
<<1...678910...53>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.000385s | View: 7460 (+3)

On C-STAT
Ring ring