* Danh ngôn tình yêu: Tình yêu của các chàng trai không nằm ở trái tim mà nằm ở đôi mắt.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Động phòng hoa trúc cách vách

Động phòng hoa trúc cách vách

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 7499 bình chọn



“Gọi những người yêu cũ của anh đến giúp đi.”

“Anh không có, em thuê giúp anh một người đi, nhưng nhớ là phải xinh đẹp đấy.”

“Này!” Tiện tay tôi cầm một chiếc dép lê, ném về phía Diệp Chính Thần. Trong số những người trơ trẽn tôi từng gặp, chưa thấy ai trơ trẽn như anh.

Ngày đầu tiên đi làm, tôi hơi lúng túng. Có lúc trao đổi hồi lâu mà vẫn không hiểu ý của người đang nói chuyện với mình, tôi cũng cảm thấy nản. May mà khách và chủ cửa hàng là những người độ lượng, không so đo, còn luôn miệng an ủi tôi: “Không sao, không sao!”

Đang làm việc thì Ngô Dương gọi, nói rằng bọn họ mời anh chị Phùng và mấy học viên trong khu nhà chúng tôi cùng đi ăn cơm, hỏi tôi có thời gian đi cùng không.

“Em đang đi làm thêm.”

Ngô Dương im lặng một lúc rồi nói: “Em có thể tới muộn một chút, chúng ta sẽ cùng đi hát karaoke.”

“Ồ... Vâng... Em sẽ cố gắng.”

Chị Phùng giằng lấy điện thoại: “Tiểu Băng, em tới đi, coi như em đi cùng chị.”

“Vậy hết giờ làm em sẽ gọi cho chị.”

“Được, ở chỗ mà chị em mình hay tới ấy nhé! Hết giờ em đến thẳng đó, bọn chị sẽ đợi.”

Vì bận rộn với công việc nên hai tiếng đồng hồ cũng trôi qua rất nhanh. Chín rưỡi Lý Khải đã đến để thay ca, anh nói vì sợ lát nữa sẽ mưa nên đến trước, cũng là để tôi khỏi gặp mưa. Tôi cảm ơn anh, vội thu xếp đồ rồi tới quán karaoke.



Chương 4:



Bên ngoài trời mưa. Tôi và chị Phùng ngồi ở góc trong cùng của phòng hát karaoke, nghe mọi người hát hết bài này đến bài khác, đều là những bài về quân đội rất oai hùng, sôi động. Chị Phùng khẽ kéo tay tôi rồi ghé sát vào tai tôi, nói: “Chị thấy Ngô Dương thực sự có ý với em đấy. Em thấy cậu ấy thế nào?”

“Bọn em vẫn chưa hiểu nhiều về nhau”, tôi đỏ mặt trả lời.

Dưới ánh đèn nhấp nháy, Ngô Dương mỉm cười với tôi, hai má lúm đồng tiền hiện rất rõ, lời bài hát chứa đựng tình cảm sâu lắng. Hát hết bài, Ngô Dương ngồi xuống cạnh tôi: “Em biết bài nào để anh chọn giúp?”

“Em...”

Một hồi chuông điện thoại vang lên gấp gáp, phá tan không khí tạm lắng xuống trong phòng hát, đó là nhạc chuông tôi cài đặt riêng cho Diệp Chính Thần. Tôi vội vàng mở máy, có hàng chục cuộc gọi nhỡ của anh.

Tôi chạy ra ngoài, định gọi lại cho Diệp Chính Thần thì tiếng chuông điện thoại vang lên, vừa nhấn nút nhận cuộc gọi đã nghe thấy giọng chất vấn đầy giận dữ của Diệp Chính Thần: “Em đi đâu vậy? Muộn thế này rồi mà không về, lại còn không nghe điện thoại nữa.”

“Em và mấy người bạn đi hát karaoke”, tôi khẽ đáp, cảm thấy ấm ức như người vợ bị chồng trách mắng.

“Ở quán nào?”

“Hôm sinh nhật em, mọi người...” Tôi còn chưa nói hết câu thì đầu bên kia đã dập máy.

Quen Diệp Chính Thần đã lâu, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh giận dữ như thế. Chẳng trách anh giận dữ như vậy, tôi quên không nói với anh rằng tôi đi hát với Ngô Dương, trong một đêm mưa gió như thế này, khuya rồi mà tôi vẫn chưa về, anh lo lắng cũng đúng thôi. Vừa nghĩ tới việc Diệp Chính Thần phải lo lắng, tôi không dám ở lại thêm phút nào nữa, vội vàng lấy túi, dù mọi người có giữ như thế nào cũng kiên quyết ra về.

Bước ra ngoài cửa, mưa nặng hạt và chẳng có dấu hiệu gì là sẽ ngớt. Tôi nghiến răng, chạy dưới màn mưa, nhưng mưa to hơn tôi nghĩ, từng hạt táp xuống đầu và mặt tôi, rồi chảy xuống người, tôi bất giác rùng mình vì lạnh.

“Bạc Băng...” Ngô Dương cầm chiếc ô đuổi theo. “Muộn quá rồi, để anh đưa em về.”

“Không cần đâu, anh cứ vào hát tiếp đi...”

Trong lúc mải nói, tôi không để ý, trượt chân suýt ngã, may mà Ngô Dương kịp đỡ, tôi ôm chặt cánh tay anh...

Một luồng ánh sáng lóe lên chói cả mắt. Tôi vội đưa tay lên che, đến khi đỡ chói, bỏ tay xuống thì nhìn thấy một người đang bước xuống xe, đứng dưới màn mưa. Những giọt nước mưa rơi xuống khuôn mặt điển trai của người ấy, trong khoảnh khắc, tim tôi nhói đau.

Tôi vội buông cánh tay Ngô Dương rồi chạy tới trước mặt Diệp Chính Thần, vì vội vàng, tôi va ngay vào ngực anh: “Sao anh lại tới đây?”

“Một mình ở nhà thấy buồn nên ra ngoài hít thở không khí một chút.”

Là một học viên y khoa, tôi không cho rằng một người bị thương ở cánh tay cần ra ngoài hít thở không khí trong lành lúc mưa gió như thế này. Nhưng là một cô gái, trước việc được một người đàn ông đẹp trai với cánh tay bị thương, đội mưa gió tới đón về trong một đêm như thế này, tôi không khỏi cảm thấy xúc động. Nếu đó không phải là Diệp Chính Thần thì nhất định tôi sẽ nhào vào lòng người ấy, nói rằng: “Cả đời này em sẽ theo anh!”

Ngô Dương bước tới, nhìn Diệp Chính Thần rồi lại nhìn chiếc xe hơi sang trọng, nước mưa làm đôi mắt anh như mờ đi.

“Đây là người hàng xóm sát vách mà em thường kể với anh, tên là Diệp Chính Thần.” Diệp Chính Thần lạnh lùng nhìn tôi, khiến tôi thấy rùng mình. Lấy lại nhịp thở, tôi chỉ vào Ngô Dương, nói tiếp: “Anh ấy là Ngô Dương.”

“Chào anh!” Diệp Chính Thần bình thản chào, mở cánh cửa bên ghế phụ, giọng nói còn lạnh hơn cả nước mưa: “Lên xe đi.”

“Ngô Dương, em về trước đây, mọi người cứ vui vẻ nhé! Bye bye!”

“Về đến nhà thì gọi cho anh.” “Được rồi.”

Trong xe, hơi ấm từ máy điều hòa làm cho chiếc áo ướt trên người tôi như lạnh hơn, tôi run lên cầm cập. Diệp Chính Thần dùng cánh tay trái vụng về cởi chiếc áo khoác dính chút nước mưa, khoác lên người tôi rồi cuộn chặt lại, cẩn thận vén những sợi tóc ướt ra ngoài chiếc áo khoác giúp tôi.

“Băng quấn vết thương có bị ướt không? Nếu chẳng may bị ướt thì sẽ nhiễm trùng đấy.” Tôi đưa tay chạm vào chỗ băng quấn trên cánh tay phải của Diệp Chính Thần, không bị ướt, may quá, vì anh đã mặc áo khoác.

Diệp Chính Thần lạnh lùng nói: “Nếu em còn quấn lấy gã đó thì sẽ khó nói đấy.”

“Anh hoàn toàn có thể chờ trên xe thêm lúc nữa, đến khi em với anh ấy quấn lấy nhau xong mới xuất hiện có phải tốt hơn không?”

“Xem ra anh đã xuất hiện không đúng lúc rồi, có cần anh dừng xe lại để anh ta lên xe và hai người tiếp tục không?”

Kỳ lạ, trong một ngày trời mưa to và lạnh như thế này, sao tôi lại toàn thấy mùi thuốc súng từ anh nhỉ? Để làm dịu bầu không khí, tôi cười, nói: “Sư huynh, không làm phiền anh nữa, ngày mai chúng ta tiếp tục nhé!”

Diệp Chính Thần tăng ga, chiếc xe lao vút trong màn mưa.

Tôi vội vàng thắt chặt dây an toàn để đề phòng bất trắc.

Một lát sau, Diệp Chính Thần “hừ” một tiếng, cất giọng lạnh lùng: “Thì ra tôi là như vậy, cách vách, hàng xóm.”

“Chẳng phải anh là như thế sao?” Tôi cười, nháy mắt với anh. “Anh không định làm bạn trai của em đấy chứ?”

Diệp Chính Thần nhìn tôi vẻ coi thường: “Em đừng có mơ!”

“Xì, ai thèm!”

“Em thực sự là muốn cùng anh ta à?”

Tôi không biết trả lời thế nào. Quả thực Ngô Dương là mẫu người tôi thích, có điều cho đến nay tôi không hề có cảm giác như tim loạn nhịp, muốn xua đi mà không được mỗi khi nghĩ đến anh, hay nói như lời của Diệp Chính Thần, điều mà tôi thích không phải là Ngô Dương mà là bộ quân phục trên người anh. Tôi thở dài, mở nhạc. Lời bài hát về tình yêu tha thiết vang lên: Có trời xanh biết, em quan trọng với anh đến nhường nào. Có trời xanh biết, anh yêu em chân thành biết bao...

Không biết Diệp Chính Thần nghĩ gì mà đèn đỏ ở ngã tư trước mặt đã sáng rồi mà không biết.

“Đèn đỏ! Đèn đỏ!” Tôi vội nhắc anh.

Chiếc xe dừng đột ngột, may mà tôi thắt dây an toàn, nếu không đã va vào tấm kính chắn gió. Tôi quay lại nhìn Diệp Chính Thần, anh bị đau tới mức mặt tái đi, hình như cánh tay bị thương lại va vào vô lăng, tôi vừa giận vừa lo nói: “Anh lái xe kiểu gì thế? Muốn mất tay à?!”

Diệp Chính Thần không nói gì, lặng lẽ nhìn tôi. Tôi nhìn thấy bóng mình nơi đáy mắt của anh, những sợi tóc ướt dính vào mặt, chiếc cằm nhọn, đôi môi hồng, ánh mắt như sóng nước...

Đôi mắt của Diệp Chính Thần từ từ dịch chuyển, ánh mắt tối lại, sau đó bất động. Tôi cúi đầu, nhìn bộ quần áo ướt dính sát người mình, để lộ những đường cong trên cơ thể thiếu nữ, chiếc eo mảnh mai, cặp đùi thon dài, và điều tệ hại nhất là chiếc áo lót tôi mặc hôm nay hơi chật...

“Anh có thể đưa ra một lời đề nghị với em được không?” “Đề nghị gì?” Nghe giọng nói có vẻ thành khẩn của

anh, tôi tưởng anh sẽ nói: “Lần sau em nhớ phải mang theo ô”, hoặc: “Về nhớ phải tắm đấy, kẻo bị cảm lạnh.”

“Với thân hình như của em, cỡ 70C có vẻ thoải mái hơn... Tuy nhiên, xét dưới góc độ thị giác, em mặc cỡ này, càng có sức cám dỗ đàn ông...”

Trời!

Đây là lời khen vô sỉ nhất mà tôi từng nghe!

Bàn tay giữ chặt vạt áo của tôi run lên, co người lại trong góc của chiếc ghế da xịn, dựa sát vào cửa xe. Diệp Chính Thần vẫn chăm chú nhìn tôi, không chớp mắt....
<<1...1112131415...53>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.000385s | View: 7499 (+8)

On C-STAT
XtGem Forum catalog