“Không được đụng vào, đau quá, đau!” Đề Oa đau đến phát giận, không chịu buông tay.
Khuyết Lập Đông cầm tay cô, thong thả mà kiên quyết kéo ra. Khi nãy cô ngã sấp xuống, vừa vặn đập đầu lên tủ đầu giường, cái trán trơn bóng không chịu nổi cú va chạm, lập tức rách da, máu tươi ấm nóng chảy ra nhuộm đỏ trán.
Anh nhíu mày, cặp mắt nheo lại, đôi môi mỏng thấp giọng phun ra vài câu rủa thầm.
Đêm dài yên tĩnh, tiếng la của cô truyền đi thật xa, không tới vài phút sau, từ cửa truyền đến bước chân, vợ chồng Hàn gia “đặc biệt” đến thăm.
“Đã trễ thế này, hai vị không nghỉ ngơi, còn ở trong phòng luyện tập anh đuổi em chạy hay sao thế?” Hàn Ngạo ở trần, hai tay khoanh lại trước lồng ngực khêu gợi, Tả Hương đi theo phía sau hắn, tò mò ghé đầu vào xem động tĩnh trong phòng.
“Cút ngay.” Khuyết Lập Đông thô bạo quát, chỉ lo chăm sóc cô gái nhỏ trong lòng.
----------
Bạn đang đọc tiểu thuyết Sói tại TrangDocTruyen.Mobi
Chúc bạn đọc truyện vui vẻ
------------
“Đây là nhà của tôi. Cậu là khách, tôi là chủ, chỉ có chủ mới có quyền hạ lệnh trục khách thôi.” Hàn Ngạo thản nhiên nhắc nhở, liếc mắt sang vợ một cái. “Hai người rất ầm ỹ, làm cho vợ tôi không thể chuyên tâm.”
Tả Hương cười xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, vươn tay đấm ông xã một cái, thầm oán trách hắn dám tiết lộ bí mật khuê phòng. “Bọn em nghe thấy tiếng Đề Oa, cô ấy làm sao vậy?” Tả Hương hỏi, trên mặt tràn đầy quan tâm.
“Té bị thương.”
“A, đợi chút, em đi lấy thuốc.” Tả Hương xoay người chạy tới phòng khách, rồi lập tức ôm hộp cứu thương về.
“Được rồi, nên trở về phòng thôi.” Hàn Ngạo nhận lấy hộp cứu thương, đứng bất động như núi chắn trước cửa, không cho vợ mình bước vào.
“Để em giúp Đề Oa bôi thuốc…” Tả Hương vẫn là vẻ mặt lo lắng.
“Sói sẽ lo cho cô ấy. Hiện tại, theo anh trở về phòng đi, lo cho ông xã của em này.” Hàn Ngạo đem hộp cứu thương vào phòng, đặt lên tủ đầu giường. “Sói, tất cả cứ tùy tiện dùng, tôi còn có việc phải làm, sẽ không quấy rầy.” Nói xong, hắn ôm bà xã đang đỏ mặt, thong dong rời khỏi phòng.
Khuyết Lập Đông vẻ mặt âm trầm, mở hộp cứu thương, cầm lấy chai dung dịch oxy già giúp cô rửa vết thương, động tác lưu loát nhưng mềm nhẹ, chỉ sợ lại làm đau cô.
“Đau!” Cô khẽ kêu một tiếng, vội vàng thối lui, không chịu bôi thuốc.
“Nhịn một chút.” Giọng nói không kiên nhẫn, nhưng sự quan tâm trong đôi mắt đen rõ ràng có thể nhìn ra.
Nhìn anh quan tâm vết thương của mình như thế, đôi mắt cô sáng lên, cắn đôi môi đỏ nhịn đau, ngẩng cái đầu nhỏ, toàn thân căng thẳng để yên cho anh bôi thuốc.
Ngoài dự đoán, động tác của người đàn ông thô lỗ này lại rất nhẹ nhàng, nhanh chóng bôi thuốc khử độc, dường như không hề làm đau cô thêm lần nữa. Mãi đến khi anh đóng hộp cứu thương, cô mới phát hiện ra, miệng vết thương đã được xử lý thỏa đáng.
“Lên giường.” Khuyết Lập Đông lạnh nhạt nói, đẩy hộp thuốc sang một bên, ôm lấy vòng eo nhỏ, không phân trần gì liền kéo cô lên giường.
“Ách, lên, lên lên lên…” Cô sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ngay cả nói cũng nói không xong, cái mông lại không ngừng nhích nhích ra bìa giường.
Muốn “lên” cái gì nữa a? Không thể nào, anh kiên trì như vậy sao?
Anh thấp giọng rủa vài tiếng, bàn tay to duỗi ra, kéo Đề Oa về giữa giường, hung hãn ôm vào trong lồng ngực. “Ngu ngốc, em còn muốn té thêm một lần sao?”
Cô không thể nhúc nhích, chỉ có thể cuộn tròn thân mình, làm một quả bóng nhỏ trong lòng anh. Tuy rằng đã mất đi tự do, nhưng mà cái miệng nhỏ nhắn vẫn nói gì đó rất nhỏ, nhắc đi nhắc lại, giống như con muỗi đáng ghét vo ve.
“Em đang nói cái gì vậy?” Anh nghe không rõ lắm, mất kiên nhẫn hỏi.
Cô lẩm bẩm lại một lần, thanh âm tuy rằng lớn hơn một chút so với lúc trước, nhưng vẫn không thể nghe rõ nội dung.
“Lớn tiếng một chút.”
Cô lại lẩm bẩm một lần.
“Nói cho rõ ràng đi!” Anh không thể nhịn được nữa quát lên.
Cô thở hốc vì kinh ngạc, vẻ mặt ủy khuất lặp lại. “Em, em, em không muốn, ách, với anh… chuyện đó…”
“Không cần lo lắng, em bị thương, anh sẽ không ra tay với em.” Ít nhất trước khi vết thương trên trán cô khỏi hẳn, anh sẽ kiềm chế dục vọng của mình.
Đề Oa vẻ mặt hoài nghi, xoay qua nhìn anh, thật cẩn thận hỏi lại. “Thật vậy sao? Anh thật sự sẽ không làm gì em nữa?” Đôi mắt trong veo nhìn sâu vào đôi mắt đen u ám, tìm kiếm lời hứa hẹn.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy căng thẳng, hít sâu một hơi.
“Đêm nay thì không.”
Sói, không dễ dàng tin tưởng người khác.
Sói, cũng không dễ dàng hứa hẹn. Nhưng một khi đã hứa hẹn, tuyệt đối sẽ không đổi ý.
Đề Oa được hoãn thi hành hình phạt, lập tức thở một hơi nhẹ nhõm. Cô biết anh là người một lời nói đáng giá ngàn vàng, chỉ cần được anh hứa hẹn, sự trong sạch của cô cũng không còn nguy hiểm… Ách, được rồi, ít ra thì đêm nay không có nguy hiểm!
“Hmm, như vậy, anh còn ôm em làm cái gì?” Cô hoang mang hỏi, đảo mắt lên cánh tay sắt trên eo. Nếu anh quyết định đêm nay buông tha cô, như vậy nên buông tay ra, rồi tự động bỏ đi mới đúng a, vì sao lại còn nằm trên giường không chịu đi, bàn tay to kia quấn chặt chẽ, ôm cô không buông?
“Anh và em cùng ngủ.” Về điểm này, anh kiên trì không chịu nhượng bộ.
Ngủ cùng nhau?! Tuy rằng chuyện chỉ cùng nhau ngủ, so với chuyện bị anh ăn sạch sẽ, là kết quả tốt hơn nhiều. Nhưng nghĩ đến phải cùng một người đàn ông, dán chặt vào nhau cùng nhau ngủ, cô vẫn thấy không thích hợp.
“Ách, nhưng mà, như vậy không tốt lắm đâu…” Cái đầu nhỏ ngóc lên.
“Ngủ.” Cái đầu nhỏ bị đè xuống.
“Em quen ngủ một mình…” Cái đầu nhỏ lại lần nữa ngóc lên.
“Ngủ.” Cái đầu nhỏ lại lần nữa bị đè xuống.
Kháng nghị không có hiệu quả, cô rốt cục tuyên bố từ bỏ, lùi về một phía giường, ai oán cắn gối, trong lòng vụng trộm mắng anh bá đạo.
Chỉ là, cả một ngày dài, cô thật sự mệt mỏi, sau khi dựa vào lồng ngực rộng rãi của anh mà oán giận một lúc lâu, thân thể của cô từ cứng ngắc dần dần mềm ra, từ vạn phần cảnh giác trở nên không còn đề phòng. Khi cơn buồn ngủ nồng đậm ập tới, cô đã mềm yếu, đắm chìm trong hơi thở của anh mà ngáp dài.
Cái ôm của anh thật ấm áp, thật thoải mái, hơi thở tươi mát dễ ngửi, làm cho cô an tâm, rất an tâm.
Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, cô mơ hồ còn cảm giác được, Khuyết Lập Đông khẽ dịch chuyển thân mình, đôi mắt đen nhìn kỹ khuôn mặt đang ngủ, sau đó nhẹ nhàng cúi người, một nụ hôn nhẹ nhàng hạ xuống mái tóc cô.
Vẻ ngoài táo bạo, khó biểu lộ sự ôn nhu, có thể làm cho cô quyến luyến cả đời…
Một đêm đó, anh thật sự không làm gì cô.
Hết chương 6.
Sói – Chap 7
“Chờ một chút!”
Vừa định mở cửa, một tiếng quát truyền đến từ phía sau, bàn tay Khuyết Lập Đông đang nắm trên ổ khóa cửa, trong lòng thầm mắng một tiếng, nhưng vẫn mở cửa ra.
“Anh muốn đi đâu?” Đề Oa huỳnh huỵch chạy ra từ trong phòng, nhíu mày liễu chất vấn.
“Đi ra ngoài.” Anh cũng không quay đầu lại, lãnh đạm trả lời. “Lập tức sẽ trở về.”
“Không được!” Cô nhảy dựng tới phía trước, tay chân bám lấy cánh tay anh, gắt gao dính chặt không gỡ ra được.
Khuyết Lập Đông nhíu mày, cúi đầu liếc mắt nhìn cánh tay nhỏ bé ôm lấy cánh tay mình.
“Em cũng phải đi.” Cô lớn tiếng tuyên bố, giống như cục kẹo đường dính trên người anh, kiên quyết không chịu rời ra nửa bước, một tay ôm lấy anh, một tay kia vội vàng mang giày, khuôn mặt nhỏ tràn đầy kiên quyết. “Anh đi đâu, em phải đi theo đó!”
Người đàn ông này luôn không cho cô lo bất cứ chuyện gì! Cô nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có dính lấy bên người anh, mới là phương pháp trực tiếp nhất mà cũng hữu hiệu nhất. Cô hiểu rõ sinh hoạt của anh, có thể nắm giữ nhất cử nhất động của anh, vừa phát hiện anh muốn đi ra ngoài, lập tức nhảy dựng lên, dù chết cũng bám lấy.
Phải sống chung với một người đàn ông như thế này, thật sự không phải là chuyện dễ dàng.
Muốn sống chung cả đời, nên phải chia sẻ lẫn nhau, cô muốn biết tất cả về anh, cho dù là nguy hiểm, cô cũng muốn cùng anh chia sẻ…
Khuyết Lập Đông trầm mặc nhìn cô, không nói một câu.
“Em biết anh muốn đi tìm Tô Chiêu Nghiệp.” Bàn tay Đề Oa nhanh chóng quấn lấy, còn quấy nhiễu bò lên. “Việc này vốn là chuyện của em, em không thể chuyện gì cũng bị giấu giếm như vậy, nếu anh không cho em đi chung, em tìm cách tự đi một mình!”
Trong lòng anh biết rõ, cô gái nhỏ này một khi quyết tâm muốn nhúng tay, bất luận nguy hiểm thế nào, cũng không suy nghĩ sẽ nhảy vào ngay. Nếu anh lúc này ném cô ra, nhốt cô vào trong phòng sách, đợi đến khi cô tìm được cơ hội, khẳng định sẽ càng làm sự tình trở nên tệ hơn....
Quét Virus: An toàn