"Tiệt quyền đạo"- Ả thầm nghĩ.
Lúc trước, ả có xem một người đánh tiệt quyền đạo rồi, nó là môn võ do Lý Tiểu Long sáng lập. Một môn võ kết hợp từ nhiều loại võ thuật khác nhau như karate, taewondo, judo, ushu, quyền anh,…Môn này toàn đánh vào những chỗ hiểm như mắt, miệng, cổ, mặt nên người chịu đòn thường bị thương rất nặng.
May cho ả, Phương chỉ mới học và áp dụng những kĩ thuật căn bản của tiệt quyền đạo. Với lại tay cô còn bị thương nên không thuận lợi khi ra đòn nếu không thì ả đã sớm đi gặp chị Hà anh Bá rồi. Đây có thể xem là tuyệt chiêu mà trước giờ Phương chưa hề sử dụng lần sao.
- Chịu thua chưa?
Phương gằng từng tiếng
- Mơ à?- Ả không phục.
Dù biết Tiệt quyền đạo lợi hại như thế nào nhưng lúc này mà chịu thua thì khác nào nhận mình kém cỏi, thử hỏi sau này dám nhìn mặt tụi đàn em nữa. Nghĩ thế nên ả bật dậy định tung cú móc chân vòng cầu nhưng vừa định giơ chân lên lại bị Phương kê chân ngay đầu gối cản lại, thất thế chưa kịp nghĩ cách hóa giải thì ả đã dính cú móc chân ngay mặt, ả ngã xuống máu từ miệng từ từ chảy dài.
- Muốn đấu tiếp rồi chịu vài đường dao lam trên mặt hay ngoan ngoãn im lặng ở cái trường này, chọn đi.
Phương nói mà mặt không chút cảm xúc.
Dù thế nào đi chăng nữa thì Thy cũng là con gái, nhan sắc đối với ả rất quan trọng nên ả đành gật đầu chịu thua.
Xong việc, Phương quay đi. Nhưng trước khi vào lớp, cô nàng còn quay lại nói một câu làm ả Thy mừng như bắt được vàng:
- Tôi không thích Nam, vì vậy đừng có vì mấy lí do trẻ con mà làm mấy chuyện hồ đồ. Cô thích Nam thì cứ việc, đừng lo tôi sẽ giành với cô, từ nay chú ý những việc mình làm đi không thì hậu quả gì cô biết rồi đấy. Tôi nghĩ Nam chắc sẽ không thích một cô gái mà suốt ngày âm mưu này nọ, rồi thủ đoạn đầy mình đâu.
Tại sao Phương lại tha cho Thy, một kẻ xảo quyệt, mưu mô đây mình?
Điều gì đã khiến Phương khoan dung với kẻ thù mình?
Thật sự, Phương chẳng có chút cảm giác nào với Nam ngoại trừ cái gọi là tình bạn mới nhen nhóm. Cô cũng nhân cơ hội này cắt đuôi Nam, và cô nàng cũng hy vọng sức mạnh của tình yêu có thể làm Thy thay đổi.
Nhưng tại sao Phương làm tất cả những điều đó, rốt cục là vì cái gì?
Reng! Reng! Reng!
Tiếng chuông quen thuộc đã làm thức giấc đám học sinh chờ đợi giây phút tự do. Mới nghe tiếng reng reng reng quen thuộc thì những cái đầu đang mơ mơ màng màng vội thoát khỏi giấc mộng, tỉnh táo hẳn ra, những đôi mắt lim dim ngay lập tức mở to hết cỡ, rồi tiếp theo đó là những tiếng hú như những con khỉ trong công viên sổ lồng. Rồi tiếng cười nói vui vẻ, tiếng gọi nhau í ới, …hòa lẫn vào nhau tạo thành một âm thanh hỗn tạp, cảnh tượng nhốn nháo vô cùng.
Buổi học ì ạch trôi qua trong không khí chẳng mấy vui vẻ giữa hắn và Băng, hắn vẫn tỏ ra lạnh lùng, thờ ơ với Băng, còn cô nàng lại chẳng hiểu lí do gì mà thái độ của hắn như vậy. Khi Băng hỏi lý do thì hắn im lặng, nhưng thực tình hắn lại muốn cô nói ra tất cả mọi chuyện mặc dù hắn không hỏi. Mấy ngày nay, lòng dạ bứt rứt không yên, những lời đó lúc nào cũng văng vẳng bên tai hắn làm hắn thất vọng vô cùng, hắn không tin Băng là người như vậy nhưng chính miệng Băng nói ra thì không muốn tin cũng không được.
- Phương!
Phương quay sang thì thấy Nam đang đứng nhìn mình vẫy tay.
- Cậu à…? Sao…có chuyện gì?
- Mình có chuyện muốn nói với cậu…chỉ một lát thôi.
- Thôi được rồi.
Chờ đám học sinh ra khỏi phòng hết, Phương nói:
- Có chuyền gì tìm tôi, cậu nói đi.
- Mình vào thẳng vấn đề luôn…ý mình…là…mình định nói…
- Nè, cậu có định nói không hả? Chuyện gì mà ấp a ấp úng như gà mắc tóc thế hả?
- Mình muốn nói là mình thích cậu.
Nam nhắm mắt nói một mạch.
- Rồi sao nữa.
Phương vẫn bình thản.
- Hết. Mình nói xong rồi.
- Cậu nói xong rồi, vậy thì tôi về được rồi chứ?
- Khoan đã! Cậu không có chút cảm giác khi mình nói câu đó à?
- Không.
- Vậy tức là cậu không có cảm giác gì với mình sao?
- Uhm.
- Vậy cậu có thể cho mình một cơ hội không? Mình tin mình sẽ làm cậu suy nghĩ lại.
- Vô ích thôi.
- Tại sao?
- Đừng hỏi tại sao. Mà tôi cũng chẳng có nghĩa vụ phải trả lời câu trả lời đó.
- Còn câu này, mình muốn hỏi cậu luôn.
- Nói đi.
- Đó là…Có phải cậu thích Phong rồi không?
Phương quay mặt định bước đi thì đôi chân chợt khựng lại khi nghe Nam hỏi câu đó.
- …
- Mình nói đúng phải không?
- Không liên quan tới cậu.
- Vậy là mình có câu trả lời rồi.
- Cậu nhiều chuyện quá rồi đấy.
- Ok. Cứ cho là mình nhiều chuyện đi…Nhưng tại sao cậu thích Phong mà không nói cho Phong biết tình cảm của mình. Cậu định giấu tới bao giờ hả?
- …
- Cậu nói đi chứ?
- Đúng! Tôi thích Phong đấy, tôi thích Phong trước Băng kia. Cậu bảo tôi nói ra sao, sao cậu không nghĩ nếu tôi nói ra thì mối quan hệ giữa tôi và Phong như thế nào, tốt hơn hay xấu đi, cậu nên biết rằng Phong chỉ xem tôi là một người bạn thân không hơn không kém. Nếu nói ra thì tình bạn bao lâu nay của tôi và Băng sẽ ra sao khi Băng biết chuyện đó hả?
- Nhưng cậu giấu tình cảm một mình như thế sẽ càng làm cậu đau khổ hơn mà thôi.
- Cậu nói hay lắm. Vậy cậu còn cách giải quyết nào hay hơn không?
- Mình…
- Không chứ gì. Vậy từ nay đừng bao giờ nhắc tới chuyện này nữa. Sẽ làm mọi chuyện rắc rối hơn mà thôi, cậu nhớ lấy.
- Cậu biết Phong không thích cậu, vậy sao cậu không cho mình cơ hội chứ?
- Tôi không thích.
- Mình có gì thua kém Phong nào, cậu nói đi, vì cậu mình có thể làm tất cả.
- Người ta đến với nhau nhờ duyên, yêu nhau bởi nợ và chia ly do phận, nếu đã là duyên phận thì có tránh cũng không được, có cưỡng cũng không qua.
- Cái gì mà duyên duyên phận phận chứ, thời đại này là thời đại nào rồi mà cậu còn có tư tưởng đó hả. Cậu nên nhớ rằng hạnh phúc là đấu tranh, chứ không phải ngồi chờ cái duyên cái phận tới mà được đâu.
- Cậu không phải tôi, tôi không phải cậu, mỗi người có cách nghĩ, quan điểm khác nhau vì vậy đừng bao giờ áp đặt suy nghĩ của mình vào ý nghĩ của người khác. Có thể cậu nói đúng nhưng tôi không muốn giành lấy hạnh phúc của người khác làm của riêng mình, huống hồ chi người đó là bạn thân tôi.
- Cậu đã nói vậy, thôi thì mình cũng chẳng biết nói gì hơn nữa.
- Không còn chuyện gì nữa tôi về đây.
- Này Phương.
- Gì nữa?
- Cậu có thể cho mình theo xe về được không, nãy mình bảo Phong về trước nên…
Định gật đầu nhưng nghĩ lại cô nàng vội từ chối:
- Thế thì cậu bắt taxi mà về. Tôi có việc phải làm nữa nên tôi đi trước đây.
Cuộc nói chuyện diễn ra ngắn ngủi khi sân trường gần như vắng bóng người nhưng tình cờ thay có người đã vô tình nghe thấy cuộc nói chuyên của hai người.
- Nè Phong. Ghé qua chỗ kia kiếm cái gì đó bỏ bụng đi. Mình đói rồi.- Nam kéo kéo áo hắn.
- Thôi mua về nhà ăn nghỉ ngơi chút rồi qua quán luôn, chứ ăn ở đó đông người ồn ào mệt lắm.
- Ừ, vậy cũng được.
- Mà giữa cậu và Băng có chuyện gì vậy? Sao mấy ngày nay hai người thờ ơ, lạnh nhạt với nhau vậy?
- Cậu không cần bận tâm đến những chuyện đó đâu.
- Không quan tâm ư? Vậy cậu có xem mình là bạn thân không hả?
- Cái đó cậu đã rõ câu trả lời. Hỏi mình nữa làm gì?
- Ok. Nếu đã xem mình là bạn thân vậy sao cậu không chia sẻ với mình. Giấu trong lòng để làm gì, cậu cứ im im như vậy thì nỗi buồn của cậu đó nó sẽ đẻ lãi mẹ, lãi con rồi cậu càng ngày càng thấy lòng mình khó chịu, bực bội hơi thôi. Mà quan trọng là chẳng giải quyết được gì cả.
- ...
- Cậu nói gì đi chứ… mình đã không xen vào chuyện của cậu là để hai người tự giải quyết nhưng giờ mình thấy tình trạng càng ngày càng tệ đi…
- Thôi được rồi…mình cũng không muốn giấu cậu làm gì nữa.
Tiếp đó hắn kể mọi việc cho Nam nghe.
- Vậy giờ cậu tính sao?
- Mình cũng không biết nữa.
- Nhưng có chắc là cậu không nghe lầm không, biết đâu…
- Chính tai mình nghe thấy từng chữ, từng tiếng phát ra từ miệng Băng, vả lại cậu cũng thấy thái độ của Băng đối với mình trong mấy hôm vừa qua rồi đấy.
Nói đến đây hắn tim hắn khẽ thắt lại:
- Mình thì không có cảm giác như thế. Mình tin Băng không phải là loại người như vậy. Đôi lúc mình thấy như vậy, nghe như thế nhưng thật ra không phải đâu. Mình nghĩ cậu và Băng phải nhanh chóng gặp nhau bày tỏ những khuất mắc để mọi chuyện được rõ rang. Chứ cứ dần dà cái kiểu này chỉ làm tổn thương nhau thôi.
- Mình cũng định vậy, nhưng … ...
Quét Virus: An toàn