"Đều tốt, Văn Hinh nhờ mình gửi lời hỏi thăm cậu! Đúng rồi cậu đóng chung với Hàn Vũ Băng thấy sao?" Tôi có chút trêu chọc
"Cô ấy rất xinh, diễn cũng rất tốt.. nhưng bình thường rất lạnh lùng."
"Đó là điều tự nhiên, người ta là ngôi sao nổi tiếng! Hơn nữa cô ấy đã có bạn trai, không lạnh nhạt với cậu, đế lan truyền tin đồn thì không tốt, đúng không?"
"Sao cũng được. Dù sao cô ấy không phải cốc trà của mình." Nói xong cậu ta nhìn chăm chăm vào tôi.
Tôi đã biết cậu ta muốn ám chỉ điều gì, nên nói trước: "Mình và Văn Hạo đã sống chung, cùng một khu với Văn Hinh." Tuy không phải cố ý vừa gặp mặt đã làm tổn thương, nhưng tôi hiểu rõ thà đau một lần rồi quên còn hơn.
"Ồ!" Quả nhiên cậu ta ỉu xìu, lông mi dày khép lại như nước hồ u buồn. Không lâu sau, cậu ta lại ngẩng đầu lên, mong đợi nhìn tôi: "Cậu nói cậu đã không còn là con gái, đúng không?"
Tôi không nhịn nổi cười, câu hỏi quá thẳng, vậy thì I häng thắn với nhau vậy, tôi gật đầu.
Cậu ta tiến sát lại, nhìn chằm chằm vào mặt tôi, hiếu kỳ: "Cảm giác.. như thế nào?"
Tôi tiện tay cầm gối đập vào người cậu ta: "Cậu đúng là đồ háo sắc! Ai bảo cậu dám hỏi linh tinh!"
"Ồ, mình biết rồi! Cậu tiều tụy thế này, mình còn cho rằng là cậu nhớ mình! Hừm không ngờ lại là do vui vẻ với người khác."
Tôi khóc dở mếu dử. Không thèm quan tâm đến cậu ta, quay đầu xem tivi.
Đúng lúc đó thầy Lưu gọi điện, gọi tôi đến nhà hàng ăn cơm. George nhảy lên nói: "Mình cũng muốn đi! Giáo sư Lưu đến Hồng Kông, mình nên mời Giáo sư một bữa mới phải ở đây mình là chủ nhà!"
Chúng tôi đến nhà hàng ở Stanley.
Từ xa tôi thấy Giáo sư Lưu ngồi chỗ sát cửa sổ, đang muốn chạy đến. George ở phía sau quay người muốn chạy, tôi vội ngăn cậu ta: "Sao vậy, không mang đủ tiền định bỏ rhạỳ hả? Đừng hòng."
Lúc này Giáo sư Lưu đã vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi. Quay lại nhìn hóa ra là đạo diễn Trương Du Ninh cũng có mặt - Ngay cả ở nhà hàng ông vẫn đeo cặp kính đen to bắt mắt.
Thấy George, đạo diễn cười lớn, nói với Giáo sư Lưu: "Thằng bé này sáng nay mới quay đã lơ đãng không tập trung, một cảnh quay đơn giản cũng quay vô số lần, khiến tôi phát tức. Cậu ấy nói phải đến sân bay đón một người quan trọng, tôi còn uy hiếp: "Cậu phải quay xong cảnh này mới được đi, không xong thì hôm nay đến đêm cũng không được nghỉ." Ai ngờ nói xong cậu ta lấy lại thần thái, một lần là đạt. Lúc đó, tôi nghĩ là ai mà quan trọng vậy, khiến cậu ta mất tập trung! Ha ha, không ngờ lại là ngài!" George đứng ở đó giống như một đứa trẻ đang thơ thẩn không biết nên làm gì, bộ dạng bị người khác vạch trần tội. Tôi vội cúi chào đạo diễn, hỏi thăm: "Xin chào đạo diễn Trương! Tôi là fan trung thành của ngài, mỗi bộ phim của ngài tôi đều xem."
"Thật vậy không? Ha ha vậy tôi phải ký tên cho cô rồi." Đạo diễn Trương cười hiền từ: "Thanh niên đừng quá câu nệ vậy. Nào ngồi đi, George cũng ngồi đi."
Bốn người lần lượt ổn định vị trí, Giáo sư Lưu nói với tôi: "Đạo diễn Trương nổi tiếng sành ăn, đồ ăn ngon trên thế giới có thứ nào thoát khỏi miệng ông, lần đầu tiên trò đến đây có thể ngồi ăn cùng ông ấy là rất may mắn đấy!" Đạo diễn Trương nghe vậy cũng không khiêm nhường, tự tay nhận lấy menu trong tay phục vụ: "Vậy tôi chọn món. Nếu chọn món nào không ngon, tôi sẽ đền tội, đền mười bữa!"
Bữa cơm rất đậm đà, đạo diễn Trương và Giáo sư Lưu đều rất dân dã, cũng rất tài hoa, vừa ăn vừa nói chuyện, đàm luận điển cố, cách làm, cách phối nguyên liệu, lại kể chuyện về danh nhân giới văn nghệ, học thuật, tôi chỉ muốn bữa cơm này kéo dài hơn nữa.
Nói chuyện rất ăn ý, bốn người uống hai chai rượu vang, bình thường tôi uống một ly là say nhưng hôm nay phá lệ uống bốn ly, chỉ cảm thấy hơi choáng.
Sau bữa cơm, đạo diễn Trương nói với George: "Ta và Giáo sư Lưu đi uống cà phê, nói chuyện, hai người không cần đi cùng, cảnh đêm ở Hồng Kông rất đẹp, cuộc sống về liêm lại phong phú, em dẫn Tiểu Ninh đi thăm thú!"
George gật đầu.
Đạo diễn Trương lại thêm một câu: "Đừng vội, còn có hai điều. Một là sáng mai đừng đến muộn nếu không ngôi sao kia sẽ nổi nóng. Thứ hai, người muốn gặp đã gặp, ngày mai quay không được lơ đãng, thời gian quay này rất gấp." George rụt rè gật đầu, khiến tôi cũng buồn cười.
Chào hai người xong, George lại với bộ dạng hớn hở, hỏi tôi: "Chúng ta đi đâu?"
"À, mình hứa mua một bộ váy bầu cho Văn Hinh, cậu đi mua cùng mình nhé!"
"Vội về thế hả? Mới đến đã mua quà. Vậy thì đi. Hồng Kông nhiều nhất là đồ hàng hiệu, nơi đây là thiên đường mua sắm mà!"
Hơn hai mươi năm đây là lần đầu phát hiện mình thực sự đánh giá thấp thiên tính phụ nữ của mình!
Nhưng sợ là bất kỳ một phụ nữ nào lần đầu đến Hồng Kông nhìn thấy vô số những vật phấm xa xỉ bày bán mà mình vẫn khao khát, giá lại chỉ bằng một nửa trong tưởng tượng thậm chí còn thấp hơn, đều sẽ thích mê.
vẫn chưa thấy váy bầu, tôi đến chuỗi cửa hàng mỹ phẩm, hàng hóa hoa cả mắt, cộng với rượu vang khi tối phát tác, tôi muốn lấy tất cả những gì nhìn thấy cho vào giỏ, khi thanh toán mới bừng tỉnh - tuy hàng hóa rẻ hơn bình thường nhưng cộng lại không phải con số nhỏ, tôi lên tiếng xin lỗi, bỏ lại phần lớn, chỉ lấy vài loại có tính thực dụng. George nhìn thấy cười thầm ở phía sau.
Sau đó tôi lại chọn cho Văn Hạo một đôi giầy thể thao và một chiếc ví, đều là thứ cần thiết dành cho anh.
Chọn cho Giáo sư Lưu một chiếc cà vạt Ý rất nghiêm trang để cảm ơn ngài đã cho tôi cơ hội đến Hồng Kông. Mua cho Văn Hinh váy bầu như trong thần thoại và dây chuyền thủy tinh cỏ ba lá Swarovski, hy vọng cô bạn hạnh phúc mãi mãi. Cuối cùng mua cho George một chiếc mũ bóng rổ rất bắt mắt, tuy không đắt.
Đợi tôi xách túi to túi nhỏ về phòng, thẻ tín dụng đã chi không ít - vừa xót xa nhưng lại rất vui.
Tặng mũ cho George, cậu ta hiển nhiên là thích mê mệt: "Cảm ơn cậu, Ninh Khả!’’
Tôi ngồi bên giường xoa xoa chân kêu: "Cậu vui là được rồi! Hôm nay thẻ tín dụng và chân của mình bị thương nặng rồi!"
George lập tức quỳ xuống, nắm chân tôi: "Mình giúp cậu xoa chân."
Tôi giật mình: "Không cần, không cần, không phiền cậu. Không còn sớm nữa, cậu mau về nghỉ ngơi đi! Sáng sớm mai còn phải quay phim!''
Mặt cậu ấy không vui: "Đừng đuổi mình! Đêm nay mình ngủ ở đây."
"Ngủ... ở... đây?"
"Phải, ở đây, mình ngủ trên nền nhà!"
"Nói bừa! Mau đi đi, đâu phải ngày mai mình rời Hồng Kông, bọn mình còn có cơ hội gặp mặt nhiều mà. Đừng như vậy!" Nói xong đẩy cậu ta đi ra, đóng cửa phòng.
Cậu ta đứng ở ngoài gõ cửa liên hồi, tôi quyết tâm không quan tâm đến cậu ta. Một lát sau cuối cùng bên cũng đã yên tĩnh trở lại.
Tắm xong, quấn khăn tắm bật máy tính, thông qua webcam nói chuyện với Văn Hạo và Văn Hinh, khoe với họ quà mình đã mua.
Hôm nay thật Nice!
Tư Mã Chiêu, tên tự là Tử Thượng, là con trai thứ hai của nhà chiến lược quân sự, Thừa tướng Tư Mã Ý nước Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Hoa. Trong sự nghiệp của mình Tư Mã Chiêu đã để lại dấu ấn trong lịch sử Tam Quốc với chiến công diệt nước Thục và thu phục Chung Hội. Việc Tư Mã Chiêu dẹp yên cuộc phản loạn cùa Chung và Đặng Ngãi được đánh giá đây là minh chứng cho sự kết hợp hài hòa giữa dự đoán chính trị với thao tác thực tế và Tư Mã Chiêu có con mắt nhìn người rất sắc sảo, cũng là tài năng chính trị lỗi lạc.
Chương 5: Một giấc mộng tươi sáng
Cái lạnh dường như không làm giảm bớt dung mạo xinh đẹp kia
Trang điểm dù có đậm cũng k che nổi vẻ đẹp tự nhiên trời xinh của cô ấy
Thật khiến con tim bối rối
1.
Trong hai ngày tiếp theo, George đều không đến tìm tôi, có thể là bận chạy tiến độ quay.
Tôi cũng bận đến nỗi không còn thời gian để nghĩ đến cậu ta.
Hội thảo chính thức bắt đầu. Sáng dậy ăn cơm ở nhà ăn, sau đó thầy trò vội vàng đến phòng hội nghị nghe báo cáo. Trên đường giáo sư Lưu dặn dò tôi nhất định phải ghi âm lại cẩn thận, khi rảnh rỗi chỉnh lý thành bản thảo, sau khi mang về trường có thể chia sẻ với bạn học, đây cũng là tài liệu cực tốt đối với luận văn trong tương lai. Nên tôi vừa ghi âm, vừa cố gắng căng tai để không bỏ sót từng từ, chỗ quan trọng ghi lại.
Hai tiếng rưỡi nghỉ buổi trưa, nửa tiếng trong nhà ăn, còn lại hai tiếng nghỉ trưa. Chiều lại là báo cáo học thuật dài ba tiếng rưỡi, những người phát biểu đều là những người ưu tú trong học thuật, một chữ đáng ngàn vàng, tôi không dám lơ là.
Sau bữa tối, về đến phòng bắt đầu vừa nghe ghi âm vừa chỉnh lý thành bản thảo, ngay cả lên mạng chào hỏi Văn Hinh và Văn Hạo đều không có thời gian. Cho đến đêm khuya mới lên giường, nhắm mắt ngủ đến khi trời sáng.
Chiều ngày thứ tư đến Hồng Kông.
Hội thảo đã gần kết thúc, chỉ còn vài học giả sẽ phát biểu, trong đó có Giáo sư Lưu. Đạo diễn Trương hôm nay mang theo một biên kịch và George trong đoàn phim đến tham dự hội thảo, ba người ngồi kín đáo ở hàng cuối cùng, chỉ khi hội thảo kết thúc, tôi mới nhìn thấy chiếc mũ bóng rổ của George và cặp kính đen to của đạo diễn Trương....
Quét Virus: An toàn