Với sếp Thành, mỗi khi ngồi đối diện với anh ta, tôi luôn cảm thấy con người trước mặt mình giống một sa mạc mênh mông, cứ tưởng chỉ có cát và gió phơi bày ra trước mặt, nhưng dường như, đâu đó thẳm sâu bên trong, anh ta đang cố gắng giấu giếm một ốc đảo nhỏ với biết bao hy vọng và toan tính. Cảm giác về những gì ở bên trong con người đó luôn khiến tôi tò mò muốn tìm hiểu xem điều gì đang thực sự diễn ra. Và hầu như, lần nào tôi cũng thất bại, tôi chẳng tìm được gì ngoài nụ cười nửa miệng chết người của sếp. Haiz, suy cho cùng, trai đẹp thật là lợi hại. May mà sếp Thành chỉ là trưởng phòng thôi đấy, nếu sếp là giám đốc giống sếp Kều thì chắc chắn con gái phải đổ rạp nhan nhản dưới chân rồi.
Một buổi sáng, tôi vừa chạy vừa nhìn đồng hồ, muộn giờ làm mất gần mười phút và chiếc thang máy trước mặt tôi đang từ từ đóng lại. Tôi ba chân bốn cẳng chạy vù đến đó, miệng không ngừng hét lớn “Đừng đóng, chờ tôi với!”. Cánh cửa thang máy dừng lại giữa chừng, chỉ đủ một khe nhỏ cho tôi lách qua. Tôi chui tọt vào bên trong và thở phào nhẹ nhõm, nhưng... khi quay mặt sang để cảm ơn người đứng bên cạnh vì đã chờ thì... ngay lập tức mặt tôi nặng hơn cả tảng đá. Mà không nặng sao được cơ chứ, người vừa mở cửa cho tôi chính là sếp Huân Kều! Trời ạ, sao hôm nay lại xui tận mạng như thế chứ, cả năm cả đời đi làm sớm nhất công ty, được hôm đi muộn thì gặp ngay sếp to! Thế là toi đời em rồi.
Tôi quay sang, nở một nụ cười nhẹ như gió thoảng mà trong đầu đang vận dụng hết mọi “nơ-ron” thần kinh để nghĩ ra một câu nào đó phù hợp hơn hai từ “cảm ơn” nhàm chán ấy. Sếp Huân Kều nhún vai, liếc sang tôi và nói bằng chất giọng nhỏ và nghiêm nghị:
“Đi làm muộn hả?”
“À... vâng... vâng...”
Tôi ấp úng liếc phản ứng của sếp, nhưng sếp chả nói gì, chỉ chun mũi sụt sịt vài lần. Tôi đoán là sếp bị xoang, nếu không thì chả ai bất lịch sự đến nỗi làm thế trước mặt một cô gái, dù cô ấy có là nhân viên đi chăng nữa. Tội nghiệp sếp, đã xấu, đã lùn, lại còn bị viêm xoang mãn tính nữa, thế này thì đi tán gái sao nổi chứ! Tôi xót thương cho một trí thông minh tuyệt đỉnh lại bị nhốt trong hình hài tầm thường kia quá! Nghe tiếng khịt mũi lần thứ ba, tôi chẳng nghĩ gì nhiều, ngay lập tức móc trong túi ra chiếc khăn tay nhỏ đặt vào tay sếp Huân Kều.
“Anh bị xoang ạ? Dùng tạm cái này đi!”
Huân Kều nhìn tôi ngỡ ngàng, rồi cầm lấy cái khăn đưa lên mũi.
“Cảm ơn em! Nhưng anh không bị xoang! Tại cái mùi trên người em... nó làm anh... khó chịu!”
Ối giời ơi, trời đất quỷ thần ơi! Sao lại phũ phàng với tôi thế chứ? Người tôi nào có mùi gì? Tôi không dùng nước hoa bao giờ, tôi tắm rửa bằng sữa tắm hằng ngày, tôi chăm chỉ thay giặt quần áo đều đặn, vậy tại sao tôi lại có mùi gì được? Tôi kinh ngạc nhìn sếp rồi bất giác nghiêng người ngửi ngửi vai áo mình. Sếp Huân Kều vẫn nhìn tôi một cách điềm tĩnh.
“Anh nghĩ, mùi này là từ tóc em!”
Tôi kéo tóc ra ngửi! Làm gì có mùi gì khó chịu nhỉ? Sáng nay tôi mới gội đầu, mọi thứ đều thơm tho sạch sẽ mà.
“Chắc anh nhầm rồi, em vừa gội đầu sáng nay, vẫn còn thơm mùi hương nhu đây này!”
“Oa, đúng rồi! Mùi hương nhu! Anh rất sợ mùi đó!”
Ặc! Hóa ra là thế! Thế mà tôi hoảng hết cả hồn, cứ nghĩ mình có mùi mồ hôi khó chịu cơ đấy! Tôi mỉm cười, kéo sợi chun buộc tóc đang đeo ở tay lên buộc túm tóc lại.
“Em xin lỗi! Anh cố bịt khăn vào mũi đi, sắp lên đến nơi rồi.”
Sếp Huân Kều gật gù, bịt chiếc khăn lên mũi, tôi cố gắng để không cử động, vì tôi sợ nếu cử động nhiều thì cái mùi hương nhu trên tóc tôi sẽ bay tới tấp vào mũi sếp, và nhỡ đâu, nó khiến sếp ngạt thở mà xỉu đi thì e rằng hình ảnh của tôi trong sếp sẽ chẳng còn cách nào cứu vãn nổi.
Sếp Huân Kều liếc sang, có vẻ thấy tôi bất động nên sếp cố gắng an ủi để làm dịu tình hình. Sếp hỏi nhỏ:
“Làm việc với Thành thích chứ?”
“Cũng tốt ạ!”
“Nghe nói em rất thân với Thành?”
Oa, một người như sếp mà cũng đi nghe ngóng chuyện thị phi trong công sở kia đấy! Việc tôi hay đi ăn trưa với sếp Thành đã đến tai sếp Huân Kều, chứng tỏ ở công ty này không thiếu những chuyên gia “chim lợn” có khả năng buôn chuyện vượt cấp, thật đáng khâm phục. Tôi lắc đầu rất bình thản:
“Cũng bình thường thôi ạ!”
“Ừm! Bình thường là tốt! Khăng khít quá thì không nên.”
Sếp vừa dứt câu, cửa thang máy mở, sếp Kều đi thẳng ra ngoài mà không nói thêm gì nữa. Tôi lật đật bước ra, mặt có phần hơi bị... đơ vì chưa hiểu ý của sếp là gì? Một lời khuyên nhủ hay một sự cảnh báo? Hay đơn giản chỉ là một câu nói vu vơ thôi? Trời ạ! Chỉ có trời mới biết được điều này!
Cả buổi hôm ấy, mỗi khi liếc nhìn sếp Thành, tôi lại nhớ đến câu nói của sếp Huân Kều! Dù có vắt kiệt óc trên trán tôi cũng chả suy được ra ngụ ý của câu ấy nghĩa là gì. Cuối cùng, sau rất nhiều phân tích, tôi đưa ra một kết luận rằng, mọi ông sếp đều luôn thích tỏ vẻ nguy hiểm với nhân viên cấp dưới để tăng thêm sự oai vệ của bản thân. Và có lẽ, sếp Huân Kều cũng vậy thôi! Nghĩ nhiều làm gì cho mệt!
Chương 9.2
Buổi tối, khi tôi đang nằm dài ra đọc truyện cười thì có điện thoại của Bắp Ngô, vừa kịp “alo” một cái thì Bắp Ngô đã te tởn “Này, đi gặm ngô không?”. Tôi ngớ người mất mấy giây, chẳng lẽ dạo này hắn thích ăn ngô đến độ ngày nào cũng rủ tôi đi thế này? Tôi ngáp ngắn, ngáp dài nói “Lạnh lắm!”. Bên kia gào lên “Lạnh gì mà lạnh! Tôi còn đang cóng hết cả người trước cửa nhà cô đây, ra nhanh lên, đừng câu tiền điện thoại của tôi nữa!”. Bắp Ngô cúp máy. Giời ạ, hắn học cái kiểu xấc xược bất cần ấy ở đâu ra nhỉ? Hay từ hồi chơi với Ria Mép nên bị lây rồi? Tôi uể oải đứng dậy khoác thêm chiếc áo khoác ra ngoài bộ quần áo ở nhà rồi lững thững đi ra.
Quái! Hắn nói đang ở ngoài cổng mà tôi ngoái đi ngoái lại chả thấy bóng nào là sao? Hay lại định lừa tôi nhỉ? Nếu hắn mà lừa tôi thật thì tôi thề sẽ xông thẳng đến bệnh viện mà tẩn cho hắn một trận ra trò luôn. Ai đời, trong cái thời tiết lạnh cắt da, cắt thịt thế này lại đi lừa một cô gái mong manh như tôi chứ! Hận không biết để đâu cho hết!
Vừa lúc định quay vào, đột nhiên Bắp Ngô bước xuống từ một chiếc xe hơi màu đen cạnh đó và vẫy tay gọi tôi.
“Ây! Ở đây!”
Ôi chao, hôm nay còn ngồi chễm chệ trên xe hơi cơ đấy, thế mà rên rỉ trong điện thoại là lạnh cóng người cơ mà, thật là điêu hết chỗ nói. Tôi tiến đến gần, săm soi chiếc ô tô rồi nhíu mày:
“Anh lại đi mượn xe à?”
“À, ừ... Lạnh quá nên mượn đi cho đỡ lạnh.”
“Lần trước mượn xe màu đỏ đồng bóng cơ mà?”
“Thì cô chê đồng bóng nên tôi mượn xe này.”
“Gớm, đã là đồ đi mượn mà anh còn kén cá chọn canh được, tôi công nhận bạn anh thảo tính thật đấy! Nếu là tôi á, chê một lần thì lần sau đừng hòng mượn mõ gì!”
Bắp Ngô mở cửa xe, dúi đầu tôi vào bên trong rồi phủi tay nói:
“Cô nghĩ trên đời này ai cũng nhỏ nhen như cô sao?”
Tôi mà nhỏ nhen á? Thế thì cả thế giới này sẽ nhỏ nhen gấp bội lần đấy! Tôi lườm Bắp Ngô một cái dài thượt rồi lẳng lặng bắt chéo hai chân trên ghế.
Bắp Ngô nổ máy, liếc sang tôi.
“Này, sao càng ngày tôi càng thấy cô lôi thôi thế nhỉ?”
“Lôi thôi gì mà lôi thôi! Vớ vẩn” - Tôi cắm cảu.
“Cô nhìn lại cô đi, đi ăn với một người đàn ông lịch lãm như tôi mà bên trong cô mặc bộ đồ ở nhà rồi còn khoác thêm chiếc áo chả liên quan bên ngoài nữa! Cô muốn tôi xấu hổ mà chết à?”
Ừ nhỉ! Giờ mới nhìn lại mình, mặc bộ quần áo thể thao màu hồng, khoác chiếc áo vest màu xanh cô ban và tệ hơn nữa là chân đi đôi tất len to sụ nhưng lại xỏ vào đôi dép đi trong nhà. Nhìn bộ dạng của tôi bây giờ đúng là sư phụ của sự nhếch nhác ấy chứ! Mặc dù có hơi kinh ngạc về độ lôi thôi của mình, nhưng tôi vẫn cố “nặn” ra một bộ mặt “cứng cỏi” để không bị Bắp Ngô “khinh thường”.
“Mặc thế này thì đã sao? Anh cảm thấy xấu hổ thì mở cửa ra, tôi về!”
Quả không ngoài dự đoán, Bắp Ngô vội vã kéo tay tôi lại.
“Ấy, lòng tự trọng của cô còn cao hơn núi Phú Sĩ ấy nhỉ? Tôi nói thế thôi, ai đời mời cô đi mà giờ để cô bỏ về thế chứ!”
“Chuẩn! Lần sau đừng có săm soi thế nữa, tôi mặc thế nào thì liên quan gì đến anh mà anh xấu hổ chứ.”
Bắp Ngô gật gù, không hề liếc mắt về phía tôi, nhưng cất giọng đều đều: ...
Quét Virus: An toàn