Dù vậy, tôi vẫn trừng mắt nhìn Bắp Ngô vẻ rất chi là... khó hiểu.
“Này, anh ăn ngô nướng kiểu công tử thế thì còn ngon cái nỗi gì nữa.”
Bắp Ngô cười có vẻ bối rối.
“Tôi cũng định gặm như cô, nhưng mà nóng quá! Bỏng cả môi! Sao cô có thể gặm được nhỉ?”
“À, chắc tại môi tôi dày hơn ấy mà, tôi chả thấy nóng gì cả, chỉ thấy ngon thôi.”
Bắp Ngô chuyển hướng nhìn chằm chằm lên miệng tôi khiến tự nhiên tôi trở nên mất cả tự tin.
“Ờ, trông môi cô mọng thật đấy!”
Bắp Ngô vừa nói vừa đưa tay chùi những vết đen đen của muội than dính trên môi tôi. Hành động quá bất ngờ và cũng quá... êm dịu khiến tôi không kịp có phản ứng gì, chỉ thấy trống ngực mình đập thình thịch như trống hội làng. Tôi tròn mắt nhìn hắn, Bắp Ngô bối rối thả tay xuống rồi vơ vội bắp ngô đang ăn dở trước mặt lên gặm. Tôi ngồi ngây người một lúc, lại âm thầm... gặm nốt nửa bắp ngô còn lại, không biết do ngồi gần bếp than hay do hành động lúc nãy của Bắp Ngô khiến tôi nóng bừng cả hai má.
Trời đêm, sương xuống càng lạnh hơn, Bắp Ngô đưa tôi về trước cổng, vội vã vẫy tay chào rồi phóng vút đi. Ôi cuộc đời, cách đây gần một tiếng đồng hồ, hắn ta vừa hết mực ga lăng với tôi thế mà bây giờ đã vội vàng... trở mặt, phóng vút đi không để tôi nói lời nào. Thế đấy! Phũ phàng quá, phũ phàng không chịu nổi!
Tôi nhẹ nhàng đi qua khoảng sân khu trọ, cả khu trọ tối om, tôi dùng điện thoại soi cho rõ để mở khóa cửa. Bất giác, nhìn sang phòng Ria Mép, phòng tối om, cửa khóa ngoài, biết ngay là anh ta lại đi qua đêm. Từ hồi Sâm Cầm không còn ở đây, Ria Mép ít về phòng hơn, thỉnh thoảng anh ta có tạt về rồi lại đi rất vội vã. Một đôi lần, tôi định hỏi thăm xem tại sao anh ta đi nhiều thế, nhưng ngẫm lại, mình đâu có tư cách gì mà hỏi nên đành thôi.
Nằm trong căn phòng có ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn ngủ, tự nhiên tôi nhớ Sâm Cầm quá! Không biết ở xứ sở xa xôi ấy, Sâm Cầm có nhớ những đêm chúng tôi nằm gác chân lên nhau buôn đủ thứ chuyện trên đời? Không biết, đôi chân của Sâm Cầm giờ đã hồi phục được mấy phần rồi, dẫu biết bạn tôi rất kiên cường nhưng sao cứ nghĩ đến là tôi thấy lòng chua xót quá!
Tôi lại nghĩ đến tôi, nghĩ đến cảm giác hôm nay khi tay Bắp Ngô chạm vào môi mình, có gì đó vừa run rẩy, vừa bối rối vừa bấn loạn trong lòng. Tôi cũng hoang mang nhớ lại cảm xúc của mình khi Ria Mép chạm vào vai cái ngày đi hái trộm dâu da xoan hồi nào, và cả khi ngồi cạnh dạy cách vào facebook cho Ria Mép nữa, bàn tay ấy, hơi thở ấy, cho tôi cảm giác rộn ràng và mãnh liệt hơn nhiều. Tôi thật sự không hiểu nổi mình, dù tôi biết rõ rằng Ria Mép và Sâm Cầm sẽ là một cặp rất đẹp đôi và tôi sẵn sàng ủng hộ họ. Vậy mà, đôi khi, những cơn sóng ngầm trỗi dậy, tôi lại không kiềm chế được nỗi buồn sâu kín trong lòng.
Thôi, chỉ là buồn một chút thôi, chỉ là vu vơ một chút thôi rồi tất cả sẽ lại trở về như cũ. Tôi vẫn là tôi điềm nhiên bước đi một mình trong cuộc sống này và Sâm Cầm, Ria Mép cả Bắp Ngô nữa đều là những người đồng hành tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi. Mong rằng, chúng tôi sẽ vẫn ở đây cùng nhau cho dù sóng gió cuộc đời xô đẩy về đâu chăng nữa.
Chương 9: Có duyên ắt hẳn có nợ!
Chương 9.1
Từ khi chuyển sang công việc mới, tôi thấy mình năng động và tự tin hơn hẳn. Tôi không quá bỡ ngỡ khi bắt tay vào viết kịch bản quảng cáo, vì trước đây tôi cũng đã “xắn tay” vào làm giúp Sâm Cầm mấy vụ tương tự như thế rồi, với lại tôi là đứa ham học hỏi nên chẳng có gì có thể làm khó tôi được. Không biết có phải vì thế không mà sếp dần dần tin tưởng và giao cho tôi khá nhiều việc. Tôi biết, chuyện này sẽ khiến cho mấy “bà tám” ở công ty tha hồ bàn ra tán vào, nhưng tôi kệ! Từ nhỏ tới lớn, tôi chưa bao giờ để tâm đến những lời xì xào của người khác, tôi nghĩ, đời mình mình lo chứ người khác đâu có lo được cho mình mà cứ để ý xem họ nghĩ gì?
Sếp của tôi là một người đàn ông ba lăm tuổi, xét về mặt “nhan sắc học” mà nói thì sếp không có được cái vẻ đẹp trai, phong độ và bệ vệ như bao người đàn ông thành đạt khác. Còn nhớ, lần đầu tiên gặp sếp, lòng tôi ngập tràn nỗi thất vọng, đến lần thứ hai họp với sếp, tôi cố gắng ngồi nhìn trân trân vào anh để tìm cho ra nét duyên chìm đang lẩn khuất đâu đó trên gương mặt cương nghị kia nhưng tôi lại thất bại thảm hại.
Sau này, khi tôi không còn thời gian để tâm đến việc sếp mình có đẹp trai hay không thì tôi lại nhận ra rằng thực ra sếp rất có duyên. Cái duyên ấy không ở trên gương mặt mà duyên ở sự thông minh, lời nói và khí phách của một người thành công luôn lan tỏa suốt những nơi mà sếp đến. Sếp hội tụ đúng phẩm chất của một người đàn ông theo kiểu “dù bạn không cao nhưng người khác phải ngước nhìn” và tất nhiên, sếp chưa có vợ. Tôi hiểu, với một người đàn ông như sếp mà chọn vợ thì quả thật là nan giải. Vì sao? Vì nếu chọn một cô chân dài như mốt hiện nay thì về cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng sếp tôi đều không thể với tới. Còn chân ngắn ư? Mơ à? Thứ nhất là nó không hợp thời, thứ hai là dù thế nào cũng phải cải thiện nòi giống chứ, ai lại hai người lùn lấy nhau để mà sinh ra một đứa con... siêu lùn à?
Nói chung, sếp tôi ngoài “nhan sắc” khiêm nhường và nguy cơ ế vợ cao ra thì chẳng có gì đáng phàn nàn cả. Sếp rất nghiêm túc trong công việc nhưng lại gần gũi ngoài cuộc sống khiến ai ở công ty cũng đều có cảm giác vừa nể vừa mến. Tôi cũng không ngoại lệ, vì thế tôi đặt cho sếp biệt danh thân thương là sếp Huân “Kều”, Huân là tên thật của sếp và “Kều” là đặc điểm nhận dạng do sếp quá... thấp. Đôi lúc, tôi cảm thấy tự hào về khả năng đặt nick name của mình. Nhưng, tôi chỉ dám gọi thầm thôi, nếu để sếp nghe được thì chắc tôi chả sống sót nổi ở đây được qua ba tháng thử việc đâu.
Ngoài sếp Huân Kều là giám đốc ra, tôi còn phải ngày ngày làm việc với một sếp khác, ấy là sếp Thành trưởng phòng. Ôi trời, giá như hai người này đổi vị trí cho nhau thì hợp hơn nhiều. Sếp Thành người dong dỏng cao, đẹp trai, luôn luôn chỉn chu trong mấy bộ đồ công sở được là phẳng lỳ. Sếp Thành ăn nói nhỏ nhẹ, khéo léo và luôn biết cách làm hài lòng người khác. Từ hồi tôi vào làm, sếp Thành cư xử bình thường với tôi như những nhân viên khác, nhưng sau khi tôi viết thử kịch bản cho một hãng bánh và được sếp Huân Kều đánh giá cao thì sếp Thành có vẻ quan tâm và ưu ái tôi hơn. Tôi vừa vui vừa rất ái ngại, vì quả thực, tôi rất sợ nảy sinh những lời đồn đoán không đâu làm ảnh hưởng đến công việc của cả hai. Vì thế, tôi cố tình né tránh.
Nhưng sếp Thành dường như không để ý đến điều đó, sếp giao cho tôi phụ trách nhiều dự án hơn, mặc dù là những dự án nho nhỏ nhưng tôi có cảm giác anh tin vào năng lực của tôi nhiều hơn những gì tôi tự kỳ vọng về bản thân. Thi thoảng, sếp Thành rủ tôi đi ăn trưa và chủ đề câu chuyện chưa bao giờ vượt ra ngoài công việc. Ở người đàn ông này có một điều gì đó thật khó tả, anh ấy khéo léo đến mức, đôi khi tôi không hiểu nổi cảm xúc thật sự ẩn chứa đằng sau nụ cười hút hồn kia là gì. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy một cử chỉ biểu lộ sự khó chịu nào trên gương mặt điển trai ấy. Thật kỳ lạ, chẳng lẽ trên đời này lại có người sống bình thản đến mức không điều gì, không có bất kỳ ai có thể khiến anh ta nhíu mày khó chịu sao? Tôi tin là không có, mà nếu có thì vị đó ắt hẳn là Bồ Tát chứ không phải con người. Vì phàm là con người, không ai có thể vượt qua những hỷ, nộ, ái, ố đơn thuần của cuộc sống phàm trần mà không có lấy một lần bực bội như vậy.
Việc tôi thường được sếp trưởng phòng rủ đi ăn, rủ làm các dự án này nọ cuối cùng cũng trở thành chủ đề bàn tán xôn xao trong phòng. Người nói bóng gió là tôi sướng kiểu “mèo mù vớ cá rán”, người thì thậm thụt phán tôi phải là siêu nhân mới có thể dụ được sếp Thành vào tròng một cách ngoạn mục như thế. Nói chung, ai cũng đoán già đoán non tại sao chúng tôi lại thân nhau nhanh đến vậy. Bởi, một người như sếp Thành, dù khéo léo, chan hòa nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ có ý định ngồi uống với đồng nghiệp một cốc café chứ chưa nói đến việc đi ăn trưa hằng ngày cùng nhau như chúng tôi bây giờ. Thú thật, người ngoài thắc mắc nhiều thế nào thì bản thân tôi còn băn khoăn nhiều hơn nữa, rõ ràng với một cô gái như tôi thì có cái vẹo gì hay ho mà khiến sếp phải “tiếp cận” như thế chứ?
Dù nhiều lúc, tôi muốn né tránh sự thân thiết bất đắc dĩ ấy, nhưng sếp Thành dường như không chịu hiểu, thi thoảng đi qua bàn tôi, sếp gõ gõ tay vào mặt bàn và nói nhỏ “Trưa chờ anh đi ăn cơm nhé!”, và dù lần nào cũng chuẩn bị tinh thần để từ chối, nhưng cứ nghe thấy tiếng gõ nhè nhẹ ấy là tôi... lại gật đầu. Khổ quá! Tôi chỉ hổ báo với những người quen thân thôi, chứ với sếp thì... lúc nào tôi cũng nhũn như con chi chi. Đôi khi, tôi tự an ủi mình rằng, chẳng qua mình làm thế là vì phép lịch sự, vì không muốn “gây thù, chuốc oán” ở chốn công sở. Nhưng, kỳ thực là tôi hèn! Tôi chả bao giờ dám từ chối lời mời của bất kỳ giai đẹp nào, dù tự biết rằng tôi không hề thích anh ta và nếu có tám mươi kiếp nữa thì anh ta cũng chẳng thèm để ý đến tôi. ...
Quét Virus: An toàn