“Anh làm gì có ô tô đâu, anh mượn của ai đấy?”
Bắp Ngô có vẻ hơi lưỡng lự rồi gật đầu:
“Ờ, của một người bạn! Trông được không?”
“Trông đồng bóng chết đi được! Chắc là xe của con gái hả?”
Bắp Ngô phì cười, Ria Mép chẳng hiểu đã ngồi dậy hóng chuyện từ bao giờ nhưng cũng cười theo. Bắp Ngô liếc sang tôi:
“Trông hơi lòe loẹt nhỉ? Nhưng chủ nhân của nó là đàn ông đấy!”
“Thế á! Nếu thế thì giới tính của anh ta chắc chẳng bình thường đâu, nhìn này, còn có gấu bông trên xe nữa, có khi anh ta đồng tính cũng nên đấy.”
Bắp Ngô có vẻ bị sốc, trừng mắt liếc sang tôi rồi bặm miệng lại. Ria Mép ôm bụng cười khùng khục ở hàng ghế sau. Tôi chả thấy có gì buồn cười ở đây cả, rõ ràng cái xe trông rất nữ tính mà chủ nhân lại là đàn ông thì rất có vấn đề còn gì.
Ria Mép vẫn ngồi cười khùng khục, còn tôi lúc này cảm giác thấy xấu hổ thế nào ấy, mặc dù chẳng biết mình vừa làm gì khiến anh ta cười như điên dại thế. Được một lúc, tự nhiên Ria Mép nhổm dậy hỏi một cách ngơ ngác:
“Giờ này máy bay đang ở đâu rồi nhỉ?”
Ối giời, câu hỏi ngây thơ nhất mà tôi từng nghe, tôi bình thản trả lời:
“Ở trên trời chứ ở đâu nữa!”
Lần này đến lượt Bắp Ngô cười:
“Mấy người thật thú vị đấy!”
Ria Mép gác hai chân lên ghế, lầm bầm trong miệng:
“Thú vị cái con khỉ! Cô ta giả vờ ngơ ngơ thế thôi chứ không vừa đâu.”
Tôi hắng giọng, quay lại lừ mắt với Ria Mép. Bắp Ngô, hỏi lại bằng giọng rất bí hiểm:
“Ý cậu là cô nào?”
“Còn cô nào nữa, cô Trăng Sáng ngồi cạnh anh ấy.”
“Trăng Thanh!”
Tự nhiên tôi gào lên nhắc Ria Mép nói cho đúng tên của mình. Ria Mép lại xoay người dựa vào cửa xe, bĩu môi:
“Ối giời, Trăng Thanh với Trăng Sáng thì khác gì nhau! Đáng lẽ bố mẹ cô phải đặt cô là Mặt Trời mới phải, cứ ngấm ngầm thế thôi nhưng lúc nào cũng như sắp tóe lửa, bốc hỏa khi có ai đến gần ấy.”
Cái gì? Anh ta dám ví tôi với mặt trời sao? Ý anh ta là tôi lúc nào cũng bốc hỏa và khó chịu như thế sao? Ôi, thế mà tôi cứ tưởng anh ta hiểu tôi, biết nhìn nhận con người trong sáng, hiền dịu của tôi cơ đấy, thật sai lầm. Đúng lúc tôi đang băn khoăn không biết nên “vặc” lại anh ta thế nào thì Bắp Ngô lên tiếng:
“Nếu thế thì tên là Mặt Trời không hợp với cô ấy đâu!”
Đấy, có thế chứ, cuối cùng thì Bắp Ngô cũng lên tiếng bênh vực tôi. Bắp Ngô có vẻ lạnh lùng thế nhưng lại rất biết cách làm vừa lòng người khác, tôi liếc sang nhìn Bắp Ngô cảm kích. Bắp Ngô thong thả nói tiếp:
“Tên cô ấy phải là Bếp Ga mới đúng! Sẵn sàng tóe lửa và phát nổ khi cần.”
Ha ha ha! Hàng ghế sau phát ra tiếng cười dị hợm. Ria Mép bị sặc, vừa ho vừa cố nói:
“Anh nói chuẩn đấy! Nhưng mà có khi gọi là Bình Xăng thì đúng hơn.”
“Hay là Bình Cứu Hỏa nhỉ? Hễ gặp là gọi, ê Bình Cứu Hỏa, cô đi đâu đấy?”
Lần này thì cả Bắp Ngô lẫn Ria Mép cười ha ha, tuy điệu cười không đến mức ghê người như Ria Mép lúc trước, nhưng nó cũng khiến tôi cảm thấy... tổn thương ghê gớm. Tôi xị mặt xuống, hướng tay về phía cửa xe hét lớn:
“Dừng lại, tôi xuống!”
Bắp Ngô thôi cười, quay sang nói bằng giọng nhẹ nhàng hết mức:
“Ấy, xin lỗi! Chỉ đùa tí cho vui thôi mà.”
“Không đùa điếc gì cả! Cho tôi xuống!”
Ria Mép đập đập vai tôi, ghé miệng vào tai tôi, giọng anh ta kéo dài ra:
“Đùa đấy! Mọi lần cô biết đùa lắm mà, lần này lại khó chịu thế!”
Ừ nhỉ, sao bình thường ai nói gì tôi cũng cho qua, chả mấy khi bận tâm đến thế mà khi trở thành tâm điểm chuyện đùa của hai anh chàng này lại khiến tôi khó chịu đến thế chứ. Tôi cũng có hơi ngạc nhiên về phản ứng của mình, ôi, không dưng tự nhiên lại “manh động” thế nhỉ? Dù gì cũng là những lời đùa thôi mà, có ai có ác ý gì với mình đâu. Bắp Ngô liếc qua kính, dường như thấy được vẻ bối rối của tôi, hắn trấn an:
“Thôi, đừng giận nữa, tôi sẽ mời hai người đi ăn đồ nướng, sau đó chúng ta sẽ đi hát ở một quán nào đó do Trăng Thanh chọn, okie?”
“Tuyệt vời ông mặt trời, dù sao tôi cũng đang muốn tìm chỗ nào đó để gào thét đây.”
Ria Mép hưởng ứng ngay tức thì, còn tôi gật đầu đồng ý kèm theo cái lườm sắc lẹm cho Bắp Ngô. Thú thật, được ăn, được hát ai chả vui, mỗi tội lúc nãy trót làm tình hình “ban căng” quá nên giờ tôi mà tỏ ra hớn hở như Ria Mép thì chẳng phải mất mặt lắm hay sao? Tốt nhất là cứ giả vờ đạo mạo như bây giờ cho lành.
Trong quán, tôi cắm cúi ăn, Ria Mép cắm cúi uống rượu, Bắp Ngô cắm cúi vừa ăn, vừa uống, vừa chúi mũi vào cái điện thoại. Ối dào, chắc hắn đang hoảng loạn tính toán xem bữa ăn này hết bao nhiêu tiền ấy mà. Mặc kệ, ai bảo tự nhiên sĩ diện lại mời nhau đi ăn chứ, cứ xót xa đi, tí nữa đi hát anh còn mất gấp mấy lần, tôi đã nhắm được một quán cực đắt để “trả thù” rồi.
Hết ăn rồi đến hát! Tôi không ngờ Bắp Ngô biết hát nhiều bài thế, cứ bài nào xuất hiện hắn cũng giành mic kêu là bài này hắn biết, được vài lần như thế, tôi điên tiết cũng cầm thêm một cái mic hát phụ họa. Cứ mỗi lần hắn hát thì tôi ghé miệng vào mic ê a, ề, à rồi đọc kinh, rồi hú hét loạn xạ trong đó, Bắp Ngô rốt cuộc chẳng hát được hết bài, cứ đến nửa chừng lại bị tôi chọc cho ôm bụng cười ngặt nghẽo. Ria Mép cũng bày đặt hát một bài, nhưng được một đoạn đã lăn ra ôm chai rượu ngủ. Tối nay, anh ta uống quá nhiều! Chúng tôi biết Ria Mép có tí tâm trạng nên mặc kệ, để anh ta uống, cùng lắm là lát nữa tôi và Bắp Ngô sẽ vác anh ta như vác một cái bao tải dứa về vứt ở nhà là được.
Chúng tôi đã có một đêm tơ tướp theo đúng nghĩa đen, tôi bị khản cả giọng vì hò hét, tóc tai rối bù, quần áo thì hứng trọn một bãi nôn của Ria Mép. Bắp Ngô còn thảm hại hơi, hắn đau rát cả họng, dính luôn hai phát nôn của Ria Mép lên ngực và cổ. Cả bọn lục tục kéo nhau lên xe ra về, may mà Bắp Ngô không say rượu chứ không thì chẳng biết ai lái chiếc xe đồng bóng ấy đây.
Ria Mép nằm còng queo ở ghế sau, miệng chóp chép hát bài gì chẳng rõ, thi thoảng nấc nấc vài cái rồi lảm nhảm gọi tên Sâm Cầm. Gọi gì nữa, Sâm Cầm đi rồi, giá mà đêm nay có nó thì vui biết bao nhiêu. Mà không, nếu có nó sẽ phiền phức biết bao nhiêu! Có khi nó còn say và lảm nhảm nhiều hơn Ria Mép ấy chứ. Sâm Cầm! Mạnh mẽ nhé! Tao ở đây cũng rất mạnh mẽ! Chúng ta là hai đứa ngất ngưởng nhất thế gian mà, nhớ không?
Chương 8: Cuộc sống này là của mình!
Chương 8.1
Sau cơn mưa, trời lại sáng, Sâm Cầm đã ổn định ở trời Tây, tôi cũng bắt đầu sắp xếp lại cuộc sống của mình. Ria Mép cũng vậy, chỉ có điều anh ta ít về nhà hơn, chúng tôi không có nhiều thời gian để chơi bời, trò chuyện như trước nữa. Chỉ có Bắp Ngô vẫn đều đặn gọi điện hỏi han, rủ tôi đi café, đi ăn, đi dạo... Tình bạn từ đó cũng trở nên khăng khít hơn lúc trước, nhưng cái vẻ lành lạnh của hắn đôi khi khiến tôi tức sôi máu.
Tôi quyết định nghỉ việc ở nhà xuất bản sau khi Sâm Cầm đi. Rốt cuộc, mất bao năm lưỡng lự tôi cũng dứt khoát được với công việc nhàm chán đó. Đã từ lâu, tôi làm việc với bản thảo chi chít chữ như một thói quen chứ không phải vì sở thích. Hơn ai hết, tôi biết đó không phải là nghề thích hợp với mình, nhưng vì bản tính ngại thay đổi nên tôi cứ để mặc mọi thứ đã an bài. Sau khi Sâm Cầm gặp nạn và nhất là khi chứng kiến thái độ của thím với bà nội, tôi mới nhận ra rằng, mình phải thay đổi. Cuộc sống này là của mình, vậy thì hãy làm những gì mình thấy thích, hãy yêu người mà mình yêu, hãy làm những việc mà mình cần phải làm còn hơn là ngồi một chỗ để mất thời gian đong đếm và lựa chọn.
Mất một tháng thất nghiệp, cuối cùng tôi cũng xin được việc làm ở một công ty quảng cáo, lại tiếp tục con đường mà Sâm Cầm đã đi qua. Hồi trước, Sâm Cầm có giục tôi chuyển sang làm ý tưởng quảng cáo đến mòn cả mép mà tôi vẫn cứ trơ ra không đếm xỉa, không phải vì không thích mà tôi sợ, sợ áp lực công việc khiến mình mệt mỏi, tôi nghĩ mình thích thong thả hưởng thụ hơn là xoắn lên vì việc ngập đầu. Giờ thì khác, tôi nhận ra, mình cũng là người thích thử thách, chỉ cần có niềm tin thì không gì là không thể.
Công việc mới bận bịu vô cùng, không những thế, tôi còn nhận thêm việc ở nhà xuất bản cũ về làm nên hầu như chẳng còn thời gian để lêu lổng như trước nữa. Sắp xếp mãi, tôi mới có thời gian đến thăm bà nội, vẫn như những lần trước, tôi cho tiền vào phong bì và xách theo cân hoa quả sang nhà thím. Căn nhà khóa trái cổng, tôi phải ấn chuông và gọi cửa mãi thím tôi mới lếch thếch ra mở. Vừa nhác thấy tôi, thím lên tiếng:
“Sao hôm nay mới đến, thím chuyển bà mày vào trại dưỡng lão rồi!”
“Cái gì? Sao thím làm thế?”
...
Quét Virus: An toàn