“Gì?”
“Tao sang Đức cùng mẹ!”
“Sao? Mày đang điều trị mà?”
“Ừ, tao sang đấy có điều kiện chữa trị tốt hơn, với lại, mẹ cũng muốn như thế, bà có gia đình bên ấy, làm sao bỏ mà ở lại đây lâu được.”
“Mày nghĩ kỹ chưa?”
Tôi hỏi nó, nhưng biết câu hỏi quá thừa, với một người như Sâm Cầm, mọi quyết định đều được lật đi lật lại rất kỹ lưỡng. Tôi hỏi vậy, chẳng qua chỉ để cố tránh cảm giác hụt hẫng trong lòng mà thôi. Sâm Cầm gật đầu.
“Nghĩ kỹ lắm rồi, sang đó gặp bác sĩ tốt, cơ sở vật chất tốt thì nhanh hồi phục hơn, với lại... biết đâu lại lừa được một anh giai Tây, nhỉ?”
“Tao cấm! Mày cứ yêu giai Việt cho tao nhờ, yêu giai Tây rồi đắm đuối lấy nó thì đến bao giờ mày chịu về gặp tao.”
Sâm Cầm cười, trong mắt nó long lanh nước, mắt tôi cũng cay cay. Tôi không có ý định ngăn cản quyết định của nó, vì tôi hiểu đó là sự lựa chọn tốt nhất cho nó bây giờ, chỉ cảm thấy chông chênh trong lòng một chút mà thôi. Sâm Cầm vỗ vỗ vai tôi:
“Không có tao ở đây thì sống cho tốt nhé! Cố mà kiếm lấy một thằng để còn sai vặt nhá!”
Tôi gật gù, nó chưa đi mà lòng tôi đã thấy trống vắng lạ lùng. Sống cùng nhau bao nhiêu năm, chưa bao giờ có ý định sẽ xa nó mà không xác định ngày gặp lại cả.
“Này, mày đã nói cho Ria Mép biết việc này chưa?”
“Ria Mép hở? Chưa... tối tao sẽ gọi điện.”
“Ừ, anh ta tốt với mày lắm đấy, những ngày trong viện anh ta lo cho mày còn hơn cả tao ấy chứ.”
“Tao biết! Tao biết hết!”
Tôi hơi giật mình, nhíu mày nhìn Sâm Cầm.
“Mày biết gì cơ?”
“Tao biết hết, tao biết mọi thứ mọi người nói chuyện với nhau, về khả năng bị liệt nữa...”
“Sao? Có nghĩa là...”
“Tao chỉ giả vờ ngủ thôi, chuyện mọi người nói với nhau tao nghe thấy hết, lúc biết mình có nguy cơ bị liệt, tao đã quá sốc và hoảng loạn, tao không biết mình sẽ phải làm gì, đối mặt với nó như thế nào nên tao cứ nhắm mắt giả vờ ngủ.”
“Chắc lúc đó mày buồn lắm...”
“Ừ, lúc đó, tao cứ mong ngủ mãi, ngủ luôn để không bao giờ phải đối diện với sự thật đó nữa, nhưng rồi tao lại nghĩ, cứ ngủ mãi thế này đâu giải quyết được gì, hơn nữa lại gây thêm lo lắng, phiền phức cho mày, cho Ria Mép và Bắp Ngô, mọi người đã yêu thương tao thật lòng thì tao không thể phụ lòng mọi người được. Vì thế, tao quyết định tỉnh dậy và giả vờ coi như mọi thứ rất nhẹ nhàng.”
Tôi ôm lấy Sâm Cầm, ôi bạn tôi! Chắc nó đã phải trải qua những giây phút sợ hãi, hoang mang lắm, chắc đến bây giờ nó vẫn đang đấu tranh từng ngày để chiến thắng những cảm giác ấy. Thế mà tôi cứ lờ đi, cứ nghĩ rằng nó mạnh mẽ lắm, nó nhìn mọi thứ bình thản lắm, rồi sẽ không sao đâu. Tôi tự hào là mình hiểu nó, nhưng cuối cùng, những cơn sóng trong lòng nó tôi nào thấu?
Ngày hôm đó, chúng tôi đã cùng nằm dài trên sô pha, nhâm nhi nho khô, buôn đủ thứ chuyện từ đông tây kim cổ với tiếng cười không hề ngớt. Tôi không tin vào điều kỳ diệu, nhưng nếu điều kỳ diệu là có thật thì xin hãy để bạn tôi được trở lại với đôi chân ngạo nghễ của nó như ngày nào, vì Sâm Cầm xứng đáng có được điều đó hơn bất kỳ ai trên thế gian này.
Ria Mép đón nhận tin Sâm Cầm sẽ sang Đức bằng một cái nhếch mép rất bình thản, phải mất một lúc tôi mới nghe thấy tiếng lầm bầm phát ra từ miệng anh ta: “Biết ngay mà, nói đi là đi luôn, cô ta đúng là loài gia cầm ngốc nghếch”. Tôi mỉm cười, anh ta lại khịt khịt mũi, liếc tôi “Như thế sẽ tốt cho Gia Cầm hơn, đúng không?”. Tôi lặng lẽ gật đầu. Ria Mép vươn vai đứng dậy, vặn mình mấy cái cho dãn gân cốt rồi vừa nói vừa ngáp “Chắc tôi sẽ nhớ cô ấy đấy, đồ Gia Cầm chết tiệt”. Trời ạ, làm gì có ai đi thổ lộ tình cảm bằng cái kiểu ngáp ngắn ngáp dài thô lỗ ấy chứ, tôi cười trừ. Tôi không hiểu nổi tại sao Ria Mép thích Sâm Cầm mà không nói cho nó biết, rõ ràng anh ta không hề nhút nhát đến mức chẳng thể mở lời. Hay anh ta sợ Sâm Cầm từ chối? Cũng có thể, nhưng chưa chắc đã đúng, vì anh ta vốn ngoan cố, từ chối vài lần đối với anh ta đã bõ bèn gì? Tôi nghĩ, trong chuyện này chắc phải có một nguyên nhân sâu xa nào đó mà Ria Mép cố tình che giấu.
Ngày Sâm Cầm lên đường rồi cũng đến, tôi tất bật chuẩn bị hành lý cho nó từ hôm trước, mới sáng sớm đã đến cùng hai mẹ con Sâm Cầm ra sân bay, dọc đường nó cứ càu nhàu tôi là cái đồ “chu đáo như bà già”. Khổ quá, bình thường tôi và nó đoảng như nhau, nhưng giờ vì nó đi sang tận bên Đức nên tôi không thể làm ngơ được, tôi bắt nó mang theo từ lọ dầu gió đến cuộn... chỉ khâu! Nó cười vào mũi tôi, nhưng biết đâu đấy, có lúc lại cần đến.
Chúng tôi vừa bước vào thì đã thấy Ria Mép và Bắp Ngô đứng đợi ở sảnh rồi. Gớm, hai anh chàng này không biết sốt sắng kiểu gì mà người đi chưa đến, người tiễn đã đứng chờ sẵn từ bao giờ. Trông thấy tôi đẩy xe lăn cho Sâm Cầm, Ria Mép vội vã chạy tới, đẩy tôi sang một bên và thản nhiên đẩy Sâm Cầm đi, không quên hỏi han mẹ Sâm Cầm mấy câu kiểu rất chi là lấy lòng. Chả biết mọc đâu ra cái thể loại đàn ông kiểu này nhỉ, vừa thô bạo xô một đứa con gái “liễu yếu đào tơ” như tôi suýt ngã lăn ra sàn nhưng lại ngay lập tức coi như không có chuyện gì, nhả ra thứ giọng ngọt nhạt, hỏi han bậc phụ huynh bên cạnh. Ria Mép quả xứng danh với biệt danh “đệ nhất mặt dày” ở Hà Nội này ấy chứ.
Khác với vẻ hăng hái, lăng xăng của Ria Mép, Bắp Ngô lại rất nhẹ nhàng và điềm tĩnh khi đi bên cạnh chúng tôi. Mọi người ai nấy đều có vẻ hớn hở, vui vẻ, chỉ riêng tôi có cảm giác gì đó chênh chao trong lòng. Mấy lần nhìn Sâm Cầm mà tôi suýt khóc, may sao kìm lại được nếu không thì Ria Mép và Bắp Ngô cười thối mũi mất. Trời ạ, mới tiễn bạn thân đi nước ngoài đã ủy mị thế này rồi, không biết mai sau mà tiễn người mình yêu đi đâu đó thì tôi sẽ bù lu bù loa đến mức nào nữa.
Các thủ tục đều được thực hiện rất nhanh chóng, khi mọi thứ đã hoàn tất, hai mẹ con Sâm Cầm quay sang đẩy hành lý về nơi gửi đồ. Tôi vội vàng mở túi xách, chạy đến chỗ Sâm Cầm và dúi vào tay nó túi bánh rán vừng nóng hổi. Nó tròn mắt nhìn tôi.
“Nhìn gì mà nhìn, tao mua cho mày đấy.”
“Mày điên à? Đã bõ công mua thì sao không mua kim cương, vàng bạc gì mà mua bánh rán hả?”
“Mua kim cương cho mày, mày nuốt vào bụng mà chết à?! Lên máy bay ăn từ từ không nghẹn đấy!”
“May mà tao xa mày sớm, chứ cái kiểu nhét bánh rán vào mồm suốt ngày thế này chắc chẳng mấy chốc mà thành con lợn mất.”
“Thôi, nói nhiều thế! Đi đi! Đồ con lợn!”
Tôi đẩy vai nó, miệng nói mà mắt cay xè. Mẹ Sâm Cầm quay sang nắm tay tôi, Ria Mép và Bắp Ngô lần lượt cảm ơn, bà nói bà biết ơn chúng tôi bằng cả trái tim. Bắp Ngô lắc đầu cười rất lịch thiệp, Ria Mép cũng đột nhiên nhã nhặn đến không ngờ, chả nhẽ còn mình tôi, tôi lại gào lên là “Bác khách sáo quá, đừng sến như vậy được không bác!”, thế thì vô duyên quá. Tôi cũng bắt chước hai anh chàng kia, mỉm cười gật đầu và chúc bà thượng lộ bình an.
Sâm Cầm giơ hai tay ra ôm lấy tôi, ôm Bắp Ngô và một cái ôm rất dài với Ria Mép. Tôi thấy tay Ria Mép nhè nhẹ vỗ vào lưng Sâm Cầm, như một sự khích lệ, động viên với nó. Ria Mép cũng thì thầm điều gì đó với Sâm Cầm, tôi không nghe rõ, chỉ thấy Sâm Cầm như khựng lại vài giây rồi gật đầu rất nhẹ.
Khi bóng Sâm Cầm và mẹ vừa khuất sau cánh cửa, tôi mới phát hiện ra nước mắt đã rơi ướt má từ lúc nào. Bắp Ngô nhè nhẹ vỗ lên vai tôi động viên, tôi vội vàng lau nước mắt. Hóa ra, trong cuộc chia ly này, tôi lại là người yếu đuối nhất, bởi làm gì có ai khóc ngoài tôi đâu, đến như Sâm Cầm nó cũng chả thèm nhỏ lấy một giọt nước mắt nào cơ mà.
Thế là Sâm Cầm đã đi rồi, phải rất lâu nữa chúng tôi mới có dịp gặp lại nhau, cầu mong cho đôi chân của Sâm Cầm sớm bình phục, cầu cho những khát khao và nghị lực của bạn tôi được đáp đền xứng đáng. Tôi đứng lặng nhìn máy bay cất cánh bên ngoài khung cửa kính, lại khóc! Sao hôm nay lắm nước mắt thế nhỉ?
Bắp Ngô kéo tay tôi giục về, cả hai chậm rãi bước ra ngoài sảnh đã thấy Ria Mép đứng xỏ hai tay vào túi quần ngửa cổ nhìn bóng máy bay vừa lướt qua trên bầu trời. Ừ nhỉ, có khi, có người còn chênh chao hơn tôi gấp mấy lần ấy chứ, tôi mỉm cười quay sang nhìn Bắp Ngô. Bắp Ngô vẫy tay, gọi Ria Mép:
“Về thôi!”
Ria Mép ngoái lại, đưa tay lên vuốt mũi rồi thong thả tiến về phía chúng tôi. Tôi bước xuống, giơ tay vẫy chiếc taxi đang quay đầu cạnh đó. Bắp Ngô ngăn lại, chỉ về bãi đỗ xe:
“Đường này cơ!”
Tôi chưa hết ngạc nhiên thì Bắp Ngô đã kéo tay tôi đi đến chỗ đỗ xe. Hắn mở cửa chiếc xe màu đỏ ra hiệu cho tôi vào. Tôi có hơi sốc một chút nhưng vẫn ngoan ngoãn leo lên ngồi cạnh ghế lái, Ria Mép cũng chủ động mở cửa ghế sau. Trong lúc Bắp Ngô đang lùi xe ra khỏi bãi, tôi ngắm nghía cái xe với vẻ ngạc nhiên không hề giấu giếm.
“Anh mượn cái xe này ở đâu đấy?”
“Hả?”
Bắp Ngô đang lái xe, chợt quay sang tôi hỏi lại. Tôi liếc nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Ria Mép ngồi bí xị như một đống nấm vừa bị mưa xối ướt. Tôi mím môi, quay sang Bắp Ngô: ...
Quét Virus: An toàn