“Xin lỗi, làm phiền hai người quá! Không biết hai người đang ở đây nên tôi...”
Sếp Kều đột ngột đứng dậy.
“Không sao! Chuyện công việc ấy mà! Mà giờ này em vẫn làm à?”
Sếp Thành từ từ tiến đến gần, không hề nhìn sếp Kều một lần, anh ta chỉ nhìn tôi.
“Không! Em định quay lại định nói chuyện với Trăng Thanh một chút!”
“Ồ! Vậy à? Thế thì cứ tự nhiên, anh về trước đây!”
Rõ ràng, trong cuộc đối thoại của hai người ấy, có gì đó thật gượng gạo và khách sáo. Không hiểu sao, khi đối mặt với cả hai người cùng một lúc, tôi đều thấy không khí trở nên nặng nề và ngột ngạt kinh khủng. Để chấm dứt sự khó chịu ấy, tôi quyết định mình nên rút lui trước.
Tôi đứng dậy, cố nở một nụ cười bình thản và lách qua người sếp Kều.
“Ôi, em xin lỗi! Em phải về rồi, nếu không có gì quan trọng thì để mai nói anh nhé!”
Không đợi hai vị sếp nói gì, tôi đi thẳng ra ngoài không một chút do dự. Tôi quyết định sẽ xuống tầng một bằng thang bộ, những lúc buồn, tôi thích tha thẩn một mình hơn là chạy về nhà leo lên giường và vật vã khóc lóc như một kẻ yếu đuối và nhu nhược.
Vừa bước xuống tầng sáu, tôi chợt nhớ điện thoại lẫn túi xách đều để quên trên phòng. Ôi, thật là hậu đậu quá chừng, cố tỏ ra bình thản để không làm bận lòng hai ông sếp, thế mà quýnh quáng thế nào lại bỏ quên các thứ quan trọng ở đấy chứ. Tôi lầm lũi quay lên, lòng thầm hy vọng hai ông sếp không còn ở đó nữa, nếu không thì tôi còn biết thanh minh nỗi gì?
Phòng làm việc vẫn sáng điện, có nghĩa là hai ông sếp, một đẹp, một xấu của tôi vẫn còn ở đó. Tôi ghé mắt qua khe cửa khép hờ, tò mò không biết câu chuyện giữa hai người đàn ông trái ngược nhau về cả tính cách lẫn ngoại hình ấy sẽ xoay quanh vấn đề gì. Thú thật, lúc ghé mắt vào cánh cửa, tôi hồi hộp chờ đợi xem hai sếp đang trao đổi những gì, vì theo quy luật của đám phụ nữ chúng tôi thì hai người sẽ ngay lập tức quay sang nói xấu người vừa rời đi. Và người đó, có ai khác ngoài tôi đâu!
Qua cái khe nhỏ như chiếc thước, tôi thấy sếp Kều ung dung xỏ hai tay vào túi quần, còn sếp Thành ngồi lên bàn làm việc đu đưa chân vẻ bất cần. Quái lạ! Bình thường sếp Thành đứng trước sếp Kều luôn có thái độ xa cách nhưng nhún nhường, không hiểu sao hôm nay nhìn sếp Thành có vẻ gì đó rất thách thức. Sếp Kều cúi xuống kéo ghế chỗ bàn làm việc của tôi rồi nhìn sếp Thành nói:
“Em không nên làm điều đó với cô ấy! Như thế thật quá quắt!”
Sếp Thành nhảy xuống, giọng đanh lại:
“Ý anh là gì? Cô ấy là cô nào cơ? Em chẳng hiểu.”
“Em đừng vờ vịt! Anh biết hết! Em đã sử dụng cô ấy như một quân cờ để thách thức và đánh lại anh!”
Ối giời! Những gì tôi nghe là thật chứ? Chẳng lẽ hai ông sếp của tôi cùng... yêu một người sao? Có chuyện hay rồi đây, chuyện ngàn năm có một sao mình lại không chịu nán lại một chút để nghe nhỉ? Dù sao cũng có mất gì đâu, tôi hứa là tôi chỉ nghe cho biết thôi, sẽ không bao giờ mang chuyện này đi “buôn” cho bất kỳ ai.
Trong phòng, tiếng sếp Thành có vẻ rành rọt và cứng rắn khác hẳn với phong cách mềm mỏng và dịu dàng ngày thường của sếp.
“Anh nhầm rồi, em chưa bao giờ lợi dụng người khác, chắc anh quen làm việc đó nên nghĩ ai cũng giống mình đấy thôi.”
Cái gì? Sếp Thành mà cũng mắng sếp Kều... thẳng mặt thế ư? Quả thật, tình yêu luôn có sức mạnh khó lường quá. Sếp Kều cười nhẹ.
“Em vẫn vậy, tại sao em không tự làm bằng năng lực của mình? Chúng ta cạnh tranh lành mạnh có phải hơn không?”
“Cạnh tranh lành mạnh à? Anh nghĩ tôi có cửa chắc? Dù sao, tôi chỉ là đứa con vô thừa nhận của bố anh, tôi làm gì có cơ sở gì để cạnh tranh với anh?”
Tôi choáng váng, mối quan hệ của hai người này tôi vẫn luôn nghĩ có gì đó thật mờ ám, nhưng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy. Sếp Kều đứng dậy, tiến tới gần hơn với sếp Thành.
“Bố đã nhận em, đã đưa em vào đây làm việc rồi, tại sao em vẫn luôn nhìn nhận mọi thứ hằn học như thế? Nếu em chịu tu chí, anh em mình sẽ cùng thành công.”
“Thành công á? Tôi thì có gì để thành công? Bố luôn tin tưởng anh hơn tôi, bố coi tôi như một thằng đẹp mã mà vô dụng giống mẹ tôi vậy.”
“Không được nói thế! Chẳng qua em chưa tạo cho bố sự tin tưởng.”
“Tôi nỗ lực bao nhiêu năm mà ông ấy không thừa nhận! Giờ thì tôi không cần nữa rồi! Tôi sẽ đi khỏi đây!”
Sếp Thành đứng dậy, nhấc chiếc túi đang để trên bàn, định bước đi. Sếp Kều kéo lại.
“Em làm gì với bố và anh cũng được, nhưng tại sao em lại lợi dụng cô ấy như vậy?”
“Em không lợi dụng ai cả, anh đừng suy diễn vớ vẩn.”
“Anh không suy diễn, anh có đủ chứng cớ! Anh biết em thành lập công ty Song Hà cách đây một năm!”
Cái gì? Công ty Song Hà, đối thủ của chúng tôi là do sếp Thành thành lập sao? Như vậy, chuyện hợp đồng với New style là thế nào? Chẳng lẽ, ý tưởng của tôi đã bị đánh cắp? Tôi choáng váng đến mức nghẹt thở khi nghe sếp Kều nói, định bụng sẽ đẩy cửa bước vào để làm cho rõ trắng đen, nhưng chẳng hiểu sao chân tôi không thể cất nổi. Tôi ngồi sụp xuống, vẫn nghe văng vẳng tiếng nói chuyện trong đó.
“Sao anh biết được? Anh theo dõi tôi?”
“Nếu không muốn người khác biết thì đừng làm.”
Sếp Thành cười lớn mấy tiếng rồi hạ giọng xuống.
“Nói vậy thì anh cũng chẳng hơn gì tôi, anh biết tôi sử dụng Trăng Thanh như một quân bài, thế mà anh vẫn im lặng để cô ấy làm đấy thôi.”
“Đó là một chuyện khác...”
“Chẳng khác gì cả! Anh rao giảng đạo đức nhưng anh cũng đê tiện giống tôi thôi! Anh nói tôi lợi dụng cô ta, nhưng anh cũng lợi dụng Trăng Thanh để bóc mẽ tôi còn gì? Nói đi nói lại, chúng ta chẳng hơn gì nhau đâu!”
“Chí ít anh cũng không chơi bẩn giống em!”
“Anh nghĩ thế nào cũng được, tôi không quan tâm!”
Tôi vẫn ngồi trơ trước cửa với sự uất giận lên đến cổ, hóa ra, lâu nay các người lợi dụng tôi cho mục đích của các người. Tôi đã từng tin một cách ngu muội rằng nếu mình cư xử chân thành và nồng nhiệt thì người khác cũng sẽ đáp lại mình như thế. Nhưng, tôi nhầm, sự cư xử tử tế mà cả hai vị sếp kia dành cho tôi hóa ra đã được tẩm bằng sự toan tính chất chồng bên trong.
Sếp Thành đẩy cửa bước ra, tôi từ từ đứng dậy, anh ta hoảng hốt thật sự khi nhìn thấy tôi, anh ta lùi lại và thốt lên:
“Trăng Thanh!”
Tôi nhếch mép, vuốt nhẹ lại mái tóc của mình và lại một lần nữa cố giữ lấy vẻ kiêu hãnh của mình.
“Vâng! Tôi đây!”
Sếp Kều cũng vội vàng lao tới, cũng lúng túng không kém sếp Thành. Ôi, hai con người này quả là giỏi đóng kịch quá, các người đã coi tôi là một quân bài thì cần gì phải hốt hoảng đến thế khi biết tôi phát hiện ra chứ. Sếp Kều lách qua người Thành, định đến gần tôi hơn, nhưng tôi lùi lại.
“Em chưa về à?”
“May mà tôi chưa về nên đã nghe hết câu chuyện của hai người!”
Sếp Thành và sếp Kều nhìn nhau, tôi lách qua hai người, đi thẳng vào phòng.
“Cảm ơn vì đã sử dụng tôi, điều đó chứng tỏ cả hai người đều đánh giá tôi quá cao.”
Sếp Kều đi theo sau, kéo tay tôi.
“Chuyện không hẳn vậy đâu, nghe anh nói này...”
Tôi đẩy tay sếp Kều ra, đi thẳng đến bàn mình, thu dọn túi xách và nhanh chóng rời đi mà không nói thêm điều gì. Lúc đi ngang qua sếp Thành, tôi thấy anh ta mấp máy môi như định nói điều gì đó rồi thôi. Ngay cả ánh mắt anh ta nhìn tôi lúc này, tôi cũng có cảm giác gai người như những lần trước, dù rằng, ánh nhìn bây giờ có phần dịu lại.
Tôi treo túi xách lên móc xe rồi phóng ra khỏi công ty. Tôi cứ phóng xe trên đường một cách vô định, tôi hầu như không đau khổ mà chỉ cảm thấy chua chát nhiều hơn. Tôi chua chát vì niềm tin đặt nhầm chỗ, chua chát vì bản thân luôn đơn giản hóa mọi việc mà không chịu nhìn nhận sâu hơn, chua chát vì nghĩ rằng sự tử tế có mặt ở khắp mọi nơi, ở trong mọi con người.
Tôi cứ thế đi, trong tiếng còi xe hỗn độn, trong mớ xúc cảm loằng ngoằng, trong sự cô độc không thể nào tả xiết. Tôi dừng lại bên đường, dựng xe và ngồi xuống vỉa hè để mặc gió mùa đông tạt vào mặt, vừa lạnh nhưng lại vừa rát bỏng.
Chương 11.4
Phải rất lâu sau, tôi mới có cảm giác cần phải gặp ai đó, cần phải được nói chuyện và hò hét với một ai đó. Người đầu tiên tôi nghĩ đến là Sâm Cầm, nhưng Sâm Cầm đang ở quá xa, nếu tôi gọi cho nó và gào thét trong điện thoại thì chỉ làm cho nó càng lo lắng hơn mà thôi. Tôi lảo đảo đứng dậy, định sẽ lên xe về nhà nhưng rồi lại mở điện thoại ra và gọi.
Ria Mép xuất hiện sau chừng ba mươi phút, anh ta lải nhải mắng tôi tội dở hơi, trời lạnh mà ngồi trơ mép ngoài đường. Tôi nhếch mép cười, chẳng buồn cãi lại. Ria Mép biết tôi có chuyện nên chẳng nói gì nhiều, anh ta chở tôi đi đến quán Karaoke mà bình thường tôi, Ria Mép, Bắp Ngô thường đến đó hát. ...
Quét Virus: An toàn