“Thôi, đừng giận nữa, tôi sẽ mời hai người đi ăn đồ nướng, sau đó chúng ta sẽ đi hát ở một quán nào đó do Trăng Thanh chọn, okie?”
“Tuyệt vời ông mặt trời, dù sao tôi cũng đang muốn tìm chỗ nào đó để gào thét đây.”
Ria Mép hưởng ứng ngay tức thì, còn tôi gật đầu đồng ý kèm theo cái lườm sắc lẹm cho Bắp Ngô. Thú thật, được ăn, được hát ai chả vui, mỗi tội lúc nãy trót làm tình hình “ban căng” quá nên giờ tôi mà tỏ ra hớn hở như Ria Mép thì chẳng phải mất mặt lắm hay sao? Tốt nhất là cứ giả vờ đạo mạo như bây giờ cho lành.
Trong quán, tôi cắm cúi ăn, Ria Mép cắm cúi uống rượu, Bắp Ngô cắm cúi vừa ăn, vừa uống, vừa chúi mũi vào cái điện thoại. Ối dào, chắc hắn đang hoảng loạn tính toán xem bữa ăn này hết bao nhiêu tiền ấy mà. Mặc kệ, ai bảo tự nhiên sĩ diện lại mời nhau đi ăn chứ, cứ xót xa đi, tí nữa đi hát anh còn mất gấp mấy lần, tôi đã nhắm được một quán cực đắt để “trả thù” rồi.
Hết ăn rồi đến hát! Tôi không ngờ Bắp Ngô biết hát nhiều bài thế, cứ bài nào xuất hiện hắn cũng giành mic kêu là bài này hắn biết, được vài lần như thế, tôi điên tiết cũng cầm thêm một cái mic hát phụ họa. Cứ mỗi lần hắn hát thì tôi ghé miệng vào mic ê a, ề, à rồi đọc kinh, rồi hú hét loạn xạ trong đó, Bắp Ngô rốt cuộc chẳng hát được hết bài, cứ đến nửa chừng lại bị tôi chọc cho ôm bụng cười ngặt nghẽo. Ria Mép cũng bày đặt hát một bài, nhưng được một đoạn đã lăn ra ôm chai rượu ngủ. Tối nay, anh ta uống quá nhiều! Chúng tôi biết Ria Mép có tí tâm trạng nên mặc kệ, để anh ta uống, cùng lắm là lát nữa tôi và Bắp Ngô sẽ vác anh ta như vác một cái bao tải dứa về vứt ở nhà là được.
Chúng tôi đã có một đêm tơ tướp theo đúng nghĩa đen, tôi bị khản cả giọng vì hò hét, tóc tai rối bù, quần áo thì hứng trọn một bãi nôn của Ria Mép. Bắp Ngô còn thảm hại hơi, hắn đau rát cả họng, dính luôn hai phát nôn của Ria Mép lên ngực và cổ. Cả bọn lục tục kéo nhau lên xe ra về, may mà Bắp Ngô không say rượu chứ không thì chẳng biết ai lái chiếc xe đồng bóng ấy đây.
Ria Mép nằm còng queo ở ghế sau, miệng chóp chép hát bài gì chẳng rõ, thi thoảng nấc nấc vài cái rồi lảm nhảm gọi tên Sâm Cầm. Gọi gì nữa, Sâm Cầm đi rồi, giá mà đêm nay có nó thì vui biết bao nhiêu. Mà không, nếu có nó sẽ phiền phức biết bao nhiêu! Có khi nó còn say và lảm nhảm nhiều hơn Ria Mép ấy chứ. Sâm Cầm! Mạnh mẽ nhé! Tao ở đây cũng rất mạnh mẽ! Chúng ta là hai đứa ngất ngưởng nhất thế gian mà, nhớ không?
Chương 8: Cuộc sống này là của mình!
Chương 8.1
Sau cơn mưa, trời lại sáng, Sâm Cầm đã ổn định ở trời Tây, tôi cũng bắt đầu sắp xếp lại cuộc sống của mình. Ria Mép cũng vậy, chỉ có điều anh ta ít về nhà hơn, chúng tôi không có nhiều thời gian để chơi bời, trò chuyện như trước nữa. Chỉ có Bắp Ngô vẫn đều đặn gọi điện hỏi han, rủ tôi đi café, đi ăn, đi dạo... Tình bạn từ đó cũng trở nên khăng khít hơn lúc trước, nhưng cái vẻ lành lạnh của hắn đôi khi khiến tôi tức sôi máu.
Tôi quyết định nghỉ việc ở nhà xuất bản sau khi Sâm Cầm đi. Rốt cuộc, mất bao năm lưỡng lự tôi cũng dứt khoát được với công việc nhàm chán đó. Đã từ lâu, tôi làm việc với bản thảo chi chít chữ như một thói quen chứ không phải vì sở thích. Hơn ai hết, tôi biết đó không phải là nghề thích hợp với mình, nhưng vì bản tính ngại thay đổi nên tôi cứ để mặc mọi thứ đã an bài. Sau khi Sâm Cầm gặp nạn và nhất là khi chứng kiến thái độ của thím với bà nội, tôi mới nhận ra rằng, mình phải thay đổi. Cuộc sống này là của mình, vậy thì hãy làm những gì mình thấy thích, hãy yêu người mà mình yêu, hãy làm những việc mà mình cần phải làm còn hơn là ngồi một chỗ để mất thời gian đong đếm và lựa chọn.
Mất một tháng thất nghiệp, cuối cùng tôi cũng xin được việc làm ở một công ty quảng cáo, lại tiếp tục con đường mà Sâm Cầm đã đi qua. Hồi trước, Sâm Cầm có giục tôi chuyển sang làm ý tưởng quảng cáo đến mòn cả mép mà tôi vẫn cứ trơ ra không đếm xỉa, không phải vì không thích mà tôi sợ, sợ áp lực công việc khiến mình mệt mỏi, tôi nghĩ mình thích thong thả hưởng thụ hơn là xoắn lên vì việc ngập đầu. Giờ thì khác, tôi nhận ra, mình cũng là người thích thử thách, chỉ cần có niềm tin thì không gì là không thể.
Công việc mới bận bịu vô cùng, không những thế, tôi còn nhận thêm việc ở nhà xuất bản cũ về làm nên hầu như chẳng còn thời gian để lêu lổng như trước nữa. Sắp xếp mãi, tôi mới có thời gian đến thăm bà nội, vẫn như những lần trước, tôi cho tiền vào phong bì và xách theo cân hoa quả sang nhà thím. Căn nhà khóa trái cổng, tôi phải ấn chuông và gọi cửa mãi thím tôi mới lếch thếch ra mở. Vừa nhác thấy tôi, thím lên tiếng:
“Sao hôm nay mới đến, thím chuyển bà mày vào trại dưỡng lão rồi!”
“Cái gì? Sao thím làm thế?”
Tôi quá sốc trước câu nói thản nhiên của thím, thím dừng lại, không mở cổng, chỉ chống một tay vào cánh cổng thở dài.
“Biết làm thế nào được, chú mày ở trong kia làm ăn thất bát, gửi về ít tiền lắm, tao phải đuổi osin đi, rồi chuyển bà vào trại dưỡng lão luôn.”
“Sao thím không cho cháu biết, sao thím có thể làm thế được chứ?”
“Không làm thế thì làm thế nào? Cho mày biết thì mày làm được gì? Quanh năm chỉ có vài triệu bạc, mày nuôi nổi bà không mà cho mày biết?”
Tôi lặng người, ừ, tất cả chỉ vì tiền. Thím vì tiền mà không muốn chăm sóc bà tôi. Tôi vì thiếu tiền mà không thể ở cạnh bà. Ai nói tiền không là gì cả chứ? Tiền là thứ vũ khí lợi hại nhất, nó có thể giúp ta có được nhiều thứ, nhưng cũng có thể giết chết mọi mạch nguồn tình cảm mà con người từng có. Tôi nhìn thím một cách khinh miệt, rồi nói bằng giọng lạnh băng giống như bà ấy đã nói với tôi trước đó:
“Giờ bà ở trại nào?”
“Sơn Tây! Ở đó được lắm, một tháng mất ngót nghét vài triệu đấy! Ối giời, chả ai già cả, lú lẫn mà sướng như bà mày đâu.”
Tôi nghẹn lời, dẫu biết cái miệng ngoa ngoắt kia chưa bao giờ nói được lời nào tử tế nhưng nghe sao vẫn thấy chua xót trong lòng. Tôi quay xe, nhếch mép với bà ta:
“Vài triệu cũng là tiền của chú tôi làm ra chứ có phải của thím đâu mà thím tiếc!”
“Con này láo, mày có học có hành mà ăn nói với thím thế hả?”
“Tôi chỉ tử tế với những người tử tế thôi. Từ nay thím không phải bỏ tiền ra gửi cho bà tôi đâu, tôi sẽ tự làm việc đó.”
“Ô, thế thì tốt quá! Rảnh nợ!”
Cái câu cảm thán lạnh tanh của bà ta khiến tôi sôi máu, giá mà có thể lao đến, cho người đàn bà luống tuổi ấy một cái tát nhỉ? Nhưng, sức chịu đựng của tôi đã đạt đến một cảnh giới khác, ai đó đã từng nói rằng, tận cùng của sự khinh bỉ là không thèm đếm xỉa đến. Tôi cũng vậy, trước khi nổ máy cho xe chạy, tôi ngoái lại, nói to:
“Tôi sẽ gọi điện cho chú và nói rõ mọi chuyện từ trước đến giờ! Từ nay coi như bà và tôi không còn quan hệ gì nữa.”
Mặt bà ta có vẻ biến sắc khi nghe tôi nhắc đến chú, nhưng tôi chẳng cần quan tâm. Tôi nghĩ, đã đến lúc phải cho chú biết sự thật để chú thôi huyễn hoặc mình về một gia đình hạnh phúc, một người vợ hiền thảo như bà ấy nữa. Suy cho cùng, chú tôi không thể sống mãi trong sự lừa dối ấy, lúc đầu tôi sợ chú buồn nên không nói, nhưng tôi đã nhầm, đáng lẽ phải cho chú biết sớm hơn, thà thất vọng thật nhiều còn hơn sống trong sự ảo tưởng dối lừa suốt đời.
Tôi vào trại dưỡng lão thăm bà, ở đây không khí rất trong lành, nhiều cây xanh. Ơn trời, thím ta chắc sợ chú tôi nên đã gửi bà vào trại dưỡng lão không đến nỗi nào! Nơi đây bà có rất nhiều bạn, toàn những ông bà sàn sàn tuổi nhau, người bị lẫn giống bà, người bị liệt chân... cũng có người hoàn toàn khỏe mạnh nhưng con cái mải làm ăn không quan tâm đến nên họ xin vào đây sống cho có bạn có bè.
Tôi ngồi cạnh bà, nghe bà kể chuyện với hai bà bạn cùng phòng, những câu chuyện rối rắm chẳng đâu vào đâu cả nhưng hai bà bạn cùng phòng rất kiên nhẫn lắng nghe và bình luận nhiệt tình. Bà nội rất vui cứ luyên thuyên đủ thứ chuyện, thi thoảng quay sang vuốt tay tôi trìu mến hoặc lại giật mình nhìn tôi một cách xa lạ “Cô là ai thế?”. Tôi mỉm cười giải thích. Có khi, tôi chưa kịp giải thích gì thì hai bà bạn của bà đã nói hộ. Hai bà ở cùng phòng bà nội, một người bị mờ một mắt, người kia lại bị khớp nên đi lại khó khăn, nhưng họ vẫn còn tỉnh táo. Hai bà mừng rỡ khi biết tôi là cháu của bà, cứ nắm tay tôi nhắc đi nhắc lại là nhớ vào thăm lần nữa nhé. Tôi gật đầu, xoa xoa tay hai bà như chính họ là bà nội tôi vậy. Ôi, những người già cô đơn, họ tội nghiệp mà dễ thương vô cùng.
Trở về nhà, tôi chợt nghĩ, có khi bà nội vào đó lại vui, bà có bạn để chia sẻ, bà được hưởng không khí trong lành, được tha hồ sống trong những câu chuyện không đầu, không cuối, không rõ mặt người của mình. Khi những người cô đơn tìm đến với nhau, họ mang theo rất nhiều yêu thương, rất nhiều bao dung và rất nhiều cảm thông để chia cho nhau, mỗi người chia một ít, vì thế mà mọi thứ trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều. Tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn, giờ nhiệm vụ chính là kiếm thật nhiều tiền để lo cho bà thôi. Tôi vẫn nung nấu ý định đón bà về sống cùng mình, tôi sẽ thuê một người trông nom bà những lúc tôi bận đi làm, và mỗi tối, vứt bỏ hết mọi mệt mỏi mưu sinh, tôi lại được ôm bà, xoa xoa đôi bàn tay nhăn nheo và kiên nhẫn lắng nghe những câu chuyện chưa từng có kết thúc của bà. ...
Quét Virus: An toàn