“Vậy... anh đã nói với nó điều đó chưa?”
“Nói để làm gì? Thích là cứ thích vậy thôi.”
“Tại sao? Anh thật kỳ quặc!”
“Ừ, tôi cũng thấy thế! Sâm Cầm cũng kỳ quặc giống tôi, còn cô thì có vẻ bí hiểm.”
“Tôi không bí hiểm...”
“Ừ, cô không bí hiểm nhưng lại là một thể loại khó định dạng, kiểu như vừa dịu dàng vừa đanh đá, vừa sâu sắc vừa nông cạn, vừa thông minh lại vừa ngu ngốc, vừa thuần tính nhưng vừa ngỗ ngược. Tóm lại, cô chẳng ra cái giống gì hết!...”
Tôi bật cười khanh khách, trời ơi, Ria Mép nói đúng quá, tôi chả ra cái giống gì cả, đôi khi muốn thu mình lại nhưng ngay sau đó lại thích được bùng nổ tự do. Có lúc tôi rất trầm tĩnh, nhưng có lúc lại ồn ào, đanh đá hơn cả Sâm Cầm. Hồi trước, có đôi lần tôi tự hỏi không biết mình có bị chứng đa nhân cách hay không mà sao cứ mâu thuẫn vậy. Nhưng rồi, tôi dần hiểu ra, tôi âm thầm cố giấu nanh vuốt, cố rụt cổ vào trong kén chỉ vì muốn tự bảo vệ mình khỏi gai nhọn cuộc đời nhưng bản tính ương ngạnh, đành hanh cố hữu trong tôi vẫn không thể mất đi, nó sẽ trỗi dậy mỗi khi tôi gặp đúng “đối thủ”. Và, ở chừng mực nào đó, tôi thích sự bướng bỉnh vốn có của mình hơn là vỏ bọc rụt rè tôi cố tạo ra.
“Nói thế thì anh cũng hiểu tôi đó chứ.”
“Tôi hiểu cô chứ! Tôi cũng thích cô mà.”
Tôi giật mình nhìn sang Ria Mép, anh ta cười rung rung hai hàng Ria Mép lơ thơ trên mặt. Dù chẳng biết lời anh ta nói là thật hay đùa, nhưng trái tim tôi như run lên từng đợt, anh ta quả là một kẻ tham lam, đểu giả y như hàng ria mép trên mặt ấy. Ria Mép đứng dậy, dùng hai tay phủi những hạt cát bám trên quần.
“Đừng hiểu nhầm! Tôi thích chơi với những người bạn như cô! Cô có cá tính và có cả trái tim.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ơn trời, anh ta không phải là kẻ lẳng lơ cứ tiện mồm là tán tỉnh con gái. Tôi cười to hơn, nhặt lấy một hòn đá nhỏ ném vào chân anh ta.
“Anh đần thế, tôi mà không có trái tim thì đã xuống mồ từ đời tám hoánh rồi chứ còn ở đây nữa à?”
Ria Mép nhặt hòn đá, ném về phía tôi.
“Tôi mà đần á? Nói cho cô biết, cô chỉ có trái tim thôi chứ không có não, tôi đây mới có não này.”
Cứ thế, viên đá nhỏ cứ ném đi ném lại trong câu chuyện của chúng tôi. Nó chỉ kết thúc khi tôi cao hứng làm rơi cái cốc uống café của mình xuống sân, tiếng rơi vỡ của cái cốc trong đêm thanh vắng khiến bà Vịt Bầu tỉnh giấc, bà lao ra lan can, ló đầu xuống hét lên.
“Đứa nào làm gì nhà bà đấy? Định đập vỡ cửa để ăn trộm phỏng?”
Tôi và Ria Mép nhìn nhau rồi lặng lẽ chuồn trước khi bà Vịt Bầu nhìn thấy. Bà Vịt Bầu tốt tính nhưng lại lắm mồm, nếu không muốn nghe ca “vọng cổ” suốt đêm thì tốt nhất là chuồn cho nhanh.
Đêm đó, là đêm đầu tiên sau chuỗi ngày mệt mỏi, tôi ngủ ngon mà không mộng mị, toan tính gì.
Chương 7.3
Tôi đến thăm Sâm Cầm vào ngày Chủ nhật và mang theo rất nhiều bánh rán vừng cho nó. Nó chẳng thèm hỏi tôi một lời đã vội giật túi bánh rán trên tay tôi ăn ngấu nghiến như người chết đói ba năm mới tỉnh lại vậy. Kể cũng thương, bánh rán vừng là món khoái khẩu của nó mà lâu lắm rồi có được ăn miếng nào đâu, chả trách nó “thô lỗ” với tôi như vậy.
Khi đã no nê với ngót nghét chục cái bánh, nó mới chùi mép, ngẩng đầu lên nhìn tôi cười mãn nguyện. Đúng là đồ... con... lợn... chỉ biết ăn với ăn, hết ăn mới tỉnh ra được. Mẹ Sâm Cầm pha trà hoa cúc cho hai đứa nhâm nhi với bánh rán, nào ngờ bánh rán thì Sâm Cầm đã chén hết, còn lại mỗi trà hoa cúc để “súc miệng” thôi.
Mẹ Sâm Cầm sau vài câu hỏi loanh quanh về công việc của tôi, đã “tình nguyện” rút lui cho hai đứa tha hồ “dốc bầu tâm sự”. Khổ quá, không gặp nhau có nửa tuần mà cứ như nửa năm rồi ấy, đôi khi, tôi tự hỏi nếu hai đứa mà là một nam, một nữ thì có yêu nhau luôn không nhỉ?
Mẹ Sâm Cầm vừa đi khuất, nó đã vội ra hiệu cho tôi đẩy xe về phía cửa sổ. Tôi biết ngay, với một người như nó, một ngày mà không hít được khí trời thì khó lòng vui nổi. Tôi xoay xe ra phía cửa, không phải cửa sổ mà là cửa chính, tôi đẩy nó ngoài cổng, chọn một gốc cây có tán lá to nhất vỉa hè ấy rồi dừng lại. Sâm Cầm ngạc nhiên nhìn tôi.
“Sao mày đẩy tao ra đây, tao bảo ra phía cửa sổ cơ mà.”
“Úi giời! Tiện thể thì tao cho mày ra ngoài này cho mát, hơn nữa đoạn đường này nhiều giai đẹp đi qua lắm, tha hồ mà ngắm.”
Sâm Cầm cười ha hả.
“Mày đúng là bạn tốt! Mà tốt cái khỉ gì, lòng vả cũng như lòng sung nhỉ? Mày muốn ngắm lại đổ cho tao hả?”
“Tao chỉ là tiện thể, vừa giúp bạn vừa giúp mình thôi.”
Tôi cười lại với Sâm Cầm rồi với tay hái vài chiếc lá bàng xuống xếp lên vỉa hè để ngồi. Sâm Cầm bất chợt nhìn xuống, gõ vào đầu tôi.
“Này, tao vừa quyết định rồi...”
“Gì?”
“Tao sang Đức cùng mẹ!”
“Sao? Mày đang điều trị mà?”
“Ừ, tao sang đấy có điều kiện chữa trị tốt hơn, với lại, mẹ cũng muốn như thế, bà có gia đình bên ấy, làm sao bỏ mà ở lại đây lâu được.”
“Mày nghĩ kỹ chưa?”
Tôi hỏi nó, nhưng biết câu hỏi quá thừa, với một người như Sâm Cầm, mọi quyết định đều được lật đi lật lại rất kỹ lưỡng. Tôi hỏi vậy, chẳng qua chỉ để cố tránh cảm giác hụt hẫng trong lòng mà thôi. Sâm Cầm gật đầu.
“Nghĩ kỹ lắm rồi, sang đó gặp bác sĩ tốt, cơ sở vật chất tốt thì nhanh hồi phục hơn, với lại... biết đâu lại lừa được một anh giai Tây, nhỉ?”
“Tao cấm! Mày cứ yêu giai Việt cho tao nhờ, yêu giai Tây rồi đắm đuối lấy nó thì đến bao giờ mày chịu về gặp tao.”
Sâm Cầm cười, trong mắt nó long lanh nước, mắt tôi cũng cay cay. Tôi không có ý định ngăn cản quyết định của nó, vì tôi hiểu đó là sự lựa chọn tốt nhất cho nó bây giờ, chỉ cảm thấy chông chênh trong lòng một chút mà thôi. Sâm Cầm vỗ vỗ vai tôi:
“Không có tao ở đây thì sống cho tốt nhé! Cố mà kiếm lấy một thằng để còn sai vặt nhá!”
Tôi gật gù, nó chưa đi mà lòng tôi đã thấy trống vắng lạ lùng. Sống cùng nhau bao nhiêu năm, chưa bao giờ có ý định sẽ xa nó mà không xác định ngày gặp lại cả.
“Này, mày đã nói cho Ria Mép biết việc này chưa?”
“Ria Mép hở? Chưa... tối tao sẽ gọi điện.”
“Ừ, anh ta tốt với mày lắm đấy, những ngày trong viện anh ta lo cho mày còn hơn cả tao ấy chứ.”
“Tao biết! Tao biết hết!”
Tôi hơi giật mình, nhíu mày nhìn Sâm Cầm.
“Mày biết gì cơ?”
“Tao biết hết, tao biết mọi thứ mọi người nói chuyện với nhau, về khả năng bị liệt nữa...”
“Sao? Có nghĩa là...”
“Tao chỉ giả vờ ngủ thôi, chuyện mọi người nói với nhau tao nghe thấy hết, lúc biết mình có nguy cơ bị liệt, tao đã quá sốc và hoảng loạn, tao không biết mình sẽ phải làm gì, đối mặt với nó như thế nào nên tao cứ nhắm mắt giả vờ ngủ.”
“Chắc lúc đó mày buồn lắm...”
“Ừ, lúc đó, tao cứ mong ngủ mãi, ngủ luôn để không bao giờ phải đối diện với sự thật đó nữa, nhưng rồi tao lại nghĩ, cứ ngủ mãi thế này đâu giải quyết được gì, hơn nữa lại gây thêm lo lắng, phiền phức cho mày, cho Ria Mép và Bắp Ngô, mọi người đã yêu thương tao thật lòng thì tao không thể phụ lòng mọi người được. Vì thế, tao quyết định tỉnh dậy và giả vờ coi như mọi thứ rất nhẹ nhàng.”
Tôi ôm lấy Sâm Cầm, ôi bạn tôi! Chắc nó đã phải trải qua những giây phút sợ hãi, hoang mang lắm, chắc đến bây giờ nó vẫn đang đấu tranh từng ngày để chiến thắng những cảm giác ấy. Thế mà tôi cứ lờ đi, cứ nghĩ rằng nó mạnh mẽ lắm, nó nhìn mọi thứ bình thản lắm, rồi sẽ không sao đâu. Tôi tự hào là mình hiểu nó, nhưng cuối cùng, những cơn sóng trong lòng nó tôi nào thấu?
Ngày hôm đó, chúng tôi đã cùng nằm dài trên sô pha, nhâm nhi nho khô, buôn đủ thứ chuyện từ đông tây kim cổ với tiếng cười không hề ngớt. Tôi không tin vào điều kỳ diệu, nhưng nếu điều kỳ diệu là có thật thì xin hãy để bạn tôi được trở lại với đôi chân ngạo nghễ của nó như ngày nào, vì Sâm Cầm xứng đáng có được điều đó hơn bất kỳ ai trên thế gian này.
Ria Mép đón nhận tin Sâm Cầm sẽ sang Đức bằng một cái nhếch mép rất bình thản, phải mất một lúc tôi mới nghe thấy tiếng lầm bầm phát ra từ miệng anh ta: “Biết ngay mà, nói đi là đi luôn, cô ta đúng là loài gia cầm ngốc nghếch”. Tôi mỉm cười, anh ta lại khịt khịt mũi, liếc tôi “Như thế sẽ tốt cho Gia Cầm hơn, đúng không?”. Tôi lặng lẽ gật đầu. Ria Mép vươn vai đứng dậy, vặn mình mấy cái cho dãn gân cốt rồi vừa nói vừa ngáp “Chắc tôi sẽ nhớ cô ấy đấy, đồ Gia Cầm chết tiệt”. Trời ạ, làm gì có ai đi thổ lộ tình cảm bằng cái kiểu ngáp ngắn ngáp dài thô lỗ ấy chứ, tôi cười trừ. Tôi không hiểu nổi tại sao Ria Mép thích Sâm Cầm mà không nói cho nó biết, rõ ràng anh ta không hề nhút nhát đến mức chẳng thể mở lời. Hay anh ta sợ Sâm Cầm từ chối? Cũng có thể, nhưng chưa chắc đã đúng, vì anh ta vốn ngoan cố, từ chối vài lần đối với anh ta đã bõ bèn gì? Tôi nghĩ, trong chuyện này chắc phải có một nguyên nhân sâu xa nào đó mà Ria Mép cố tình che giấu. ...
Quét Virus: An toàn