Nhất thời mồ hôi trên trán lão bản tửu lâu tuôn ra như mưa ,Tứ công chúa này tình tình không được tốt.
“Đúng vậy, là hai vị khách nhân từ nơi khác đến, ở bên kia,bên cạnh gian của công chúa ,bọn họ. . . . . .”
Tứ công chúa kia vừa nghe thấy thế, khẽ nghiêng đầu qua.
Lan can lầu hai bên kia vốn là trống không, lập tức bị người phòng bên nhìn thấy hết.
Chỉ thấy một nam nhân mặc áo dài màu trắng, mặt mày tuấn lãng như vẽ, khí chất thanh nhã, lúc này đang giơ chén rượu, tà tà tựa vào lan can nhìn xuống phía dưới xem náo nhiệt.
Mà ở bên cạnh hắn, nam tử kia một thân kiên cường, rất lãnh khốc, áo dài màu đen làm hắn càng trở nên vạm vỡ, hào phóng.
Hai cực phẩm mỹ nam.
Tứ công chúa vốn còn đang tức giận sắc mặt cũng giãn ra một chút, giơ tay : “Mời bọn họ sang uống rượu.”
Lại nhìn Minh Trần Dạ cười nói: “Ta mời họ tới cho ngươi.”
Minh Trần Dạ nghe vậy tà mị cười.
Già Diệp Tháp này ai mà không biết Tứ công chúa thích mỹ nam,
Không biết lại là hai người xui xẻo nào, bất quá, không liên quan đến hắn.
“Ồ, cũng có người biết rượu của ta ư?”
Sau một lúc yên lặng, giọng nói hơi kinh ngạc của một người truyền đến,sau đó màn cửa bị vén lên ,một nam nhân tuấn mỹ, một thô lỗ nam tử đi đến.
Minh Trần Dạ nghe thấy giọng nói như có như không liếc người mở miệng , ai biết rượu của hắn?
Mà vừa nhìn sang, Minh Trần Dạ lười biếng bỗng có một chút thay đổi cảm xúc ,không dám tìn nhìn nam tử áo trắng .
Mặt mày tuấn lãng mà ưu nhã, lạnh nhạt mang theo một chút lạnh lùng trời sinh, người này cùng sống với hắn ở Địa Hỏa Ma hơn nửa năm, không thể quen thuộc hơn nữa.
Quân Lạc Vũ, chết tiệt,sao nàng không cải trang một chút nào mà vẫn giữ khuôn mặt của Quân Lạc Vũ.
Ưu nhã lạnh nhạt đi tới, ánh mắt tĩnh lặng, tự nhiên hào phóng , giống như không nhận ra hắn là ai.
Minh Trần Dạ suy cho cùng cũng là Địa Ma Hỏa Đông Thiên Vương, mặc dù trong lòng rung động nhưng lại không lộ ra ngoài, ngay lập tức thu hồi vẻ mặt vừa nãy, lại một lần nữa tỏ ra lười biếng.
Giống như trước, Vô Hoa theo sau Minh Trần Dạ , vừa nhìn thấy là Lạc Vũ, trong nháy mắt quả thực là vừa mừng vừa sợ, tâm tình dao động cơ hồ không hề khống chế.
Bất quá, cũng may hắn ra ngoài học hỏi nhiều năm,tâm tình chyển biến cũng chỉ trong nháy mắt đã bị kiềm chế xuống,quy củ đứng như cũ .
Bất quá, tâm tình cũng thay đổi.
Lạc Vũ tới, Lạc Vũ rốt cục cũng tới.
“Không nhận ra, bất quá là muốn uống.” Minh Trần Dạ tà mị cười như cũ.
Lạc Vũ vừa nghe thấy thế nhất thời khẽ cau mày, dừng bước.
Tựa hồ tương đối bất mãn việc hắn không nhận ra rượu tốt của mình, lại dám nói dối là biết.
“Ha ha ha, uống đương nhiên sẽ biết, bất quá đây thật là rượu cao cấp, Già Diệp Tháp sợ rằng không rượu ngon như vậy.” Tứ công chúa thấy vậy chen vào nói.
Đồng thời chỉ một cái nháy mắt,trong đám hộ vệ xung quanh lập tức có người tiến lên nói là dẫn đường ,thực chất là uy hiếp Lạc Vũ và Quân Phi ngồi xuống.
Bất quá, Lạc Vũ giống như không cảm giác đến sự uy hiếp này.
Chỉ nghe thấy Tứ công chúa nói xong , trên mặt rất thoải mái cười cười, tự nói: “Rượu của ta ,đệ nhất thiên hạ.”
Nói xong , trực tiếp ngồi xuống cùng Minh Trần Dạ một bàn.
“Có ngon hay không, uống mới biết được.”
Minh Trần Dạ mừng rỡ giả bộ hồ đồ ngươi tới ta đi với Lạc Vũ, trên mặt lại có vẻ xem thường.
Lạc Vũ thấy vậy hừ một tiếng: “Phi, mở một lọ.”
“Được.” Quân Phi móc ra một bình rượu từ trong ngực, mở ra rồi đưa cho Lạc Vũ.
Lạc Vũ chắt một chén cho mình, mùi rượu thuần túy bay ra ngoài, so với vừa rồi còn thơm hơn.
Nhẹ nhàng lượn lờ, chỉ một lát mùi thơm đã tràn ngập gian phòng,khiến cho người ta ngửi thấy chỉ muốn say.
“Rượu ngon.” Lần này ngay cả Tứ công chúa cũng khen ngợi.
Vẻ mặt Lạc Vũ kiêu ngạo, chậm rãi thưởng thức chén thứ nhất, sau khi hít sâu một hơi, phối hợp nói câu: “Ngon.”
Sau đó mới đưa tay chắt vào cái chén trước mặt Minh Trần Dạ nửa chén.
Tựa hồ cảm thấy nhiều, lại chần chờ một chút, mới không tình nguyện chắt rượu cho Tứ công chúa.
“Rượu của ta được cất từ những lá của Vân Gian Hoa, các ngươi uống được một ngụm đã là phúc khí.” Lạc Vũ ngạo nghễ .
“Thật ư?” Tứ công chúa vừa nghe thấy thế nổi lên chút hứng thú, lập tức nâng chén tựu uống xuống.
Rượu là Lạc Vũ uống trước, lại dùng chén của nàng, không có chuyện gì .
Lúc Tứ công chúa ngẩng đầu uống rượu, Minh Trần Dạ liếc nhìn Lạc Vũ một cái.
Ánh mắt Lạc Vũ dao động, không có bất kì một tín hiệu nào,chỉ có một chữ, uống.
Minh Trần Dạ cũng phối hợp ăn ý với Lạc Vũ, lập tức cười tà đưa tay bưng chén, uống một hơi cạn sạch.
Một ngụm uống vào, Minh Trần Dạ còn chưa nếm được vị rượu ngon ,chỉ cảm thấy một luồng nhiệt từ ngực xuống bụng rồi chạy xuống đan điền, luồng nhiệt kia phá vỡ sự khống chế của Cự Cô độc, nhanh chóng khôi phục thân thể của hắn .
Giải dược, Lạc Vũ biết hắn trúng độc?
Thật giỏi, hắn biết Lạc Vũ là giỏi nhất.
Sau đó, Minh Trần Dạ không nói chuyện, khẽ nhắm mắt, dùng toàn lực tiêu hóa giải dược.
“Ngửi không tệ, bất quá uống vào cũng như vậy.” Tứ công chúa uống một hơi cạn sạch, trên mặt còn có vẻ thất vọng.
Rượu này không thơm như ngửi.
“Trần Dạ, ngươi nói có phải. . .” Quay đầu hỏi Minh Trần Dạ, lại thấy hắn nhắm mắt lại, thật giống như đang say rượu.
Tứ công chúa sửng sốt, nàng cảm thấy không ổn.
“Một loại rượu, hai mùi vị, Tứ công chúa uống không thấy ngon, sao hắn uống lại không ra.”
Trong lúc Tứ công chúa sửng sốt, đầu ngón tay Lạc Vũ đang vuốt vuốt chai rượu, đột nhiên chậm rãi lên tiếng.
“Ngươi là ai?” Tứ công chúa nhất thời trầm mặt, đáp lại sự hời hợt của Lạc Vũ.
Biết nàng là Tứ công chúa, hơn nữa lại có giọng điệu lạnh lùng như vậy . Người này rất đáng ngờ.
Cùng lúc này,mười hộ vệ phía sau nàng cùng động tác, chuẩn bị vây lên.
Song, lúc họ cùng chuẩn bị động thủ , mười người sắc mặt đột nhiên biến đổi, không dám tin nhìn Lạc Vũ một cái.
Sau đó, phịch một tiếng đều ngã trên mặt đắt.
“Công chúa. . . . . . Cẩn. . . . . . thận. . . . . . Là Cự. . . . . . Cô. . . . . .”
Lời nói đứt quãng miễn cưỡng phát ra từ trong miệng người ngã xuống ,nói chưa hết đã ngất đi, mùi rượu cổ quái.
Một bên Quân Phi lạnh lùng lập tức xòe năm ngón tay ra vẽ một cái ,một đường kiếm xé không bay ra ,nhắm thẳng vào đám thị vệ đâm xuống.
“Cự Cô ư?”
Tứ công chúa vừa nghe thủ hạ nói câu trước khi ngất xuống, sắc mặt bỗng thay đổi, không kịp quay đầu, vung tay chộp tới Minh Trần Dạ ở bên cạnh.
Trong nháy mắt lúc nàng động thủ, Minh Trần Dạ đang nhắm mắt đột nhiên nhấc cổ tay đánh ra một quyền.
“Bịch.” Một quyền đụng nhau, Tứ công chúa không bắt người thành công, bị Minh Trần Dạ đánh thân hình vụt qua né tránh.
“Độc của ngươi. . . . . .” Tứ công chúa sắc mặt xanh mét.
Nàng cảm thấy, nàng không khống chế được Minh Trần Dạ.
Cự Cô độc trên người Minh Trần Dạ đã được giải, được giải.
“Dám đụng đến bằng hữu của ta, ngươi cũng nên nghĩ tới ngày này.” Lạc Vũ nắm chai rượu, trên người sớm mất vẻ nho nhã, chỉ còn lạnh như băng.
Vừa nói xong, Tứ công chúa đứng đối diện không kịp nói chuyện, đột nhiên há miệng phun một ngụm máu tươi ra.
Cùng lúc này, một dòng máu phun ra từ đầu vai của nàng, một lỗ máu xuất hiện.
“Cự Cô độc, hì hì, không tệ, không tệ.” Minh Trần Dạ thấy vậy chậm rãi đứng lên, nụ cười tà mị trên khuôn mặt chỉ còn lại một mảnh ác độc.
Giải dược của Cự Cô độc cũng chính là độc dược.
Đây là một loại lấy độc trị độc.
Mà mùi thơm kia có thể xông người, đối với Lạc Vũ, thủ đoạn như vậy thật sự là một bữa ăn sáng.
“Giao cho ngươi.” Lạc Vũ nhìn Đông Thiên Vương đứng lên, lập tức nhướng mày nói.
Nàng tin tưởng Đông Thiên Vương càng muốn tự mình báo thù.
Đông Thiên Vương nghe vậy không nói thêm câu nào, nhìn Lạc Vũ vung tay một cái , trực tiếp khom lưng nhìn thẳng vào khuôn mặt xanh mét của Tứ công chúa.
Đầu ngón tay lạnh như băng vẽ trên mặt Tứ công chúa, Minh Trần Dạ cười xinh đẹp mà đanh thép.
“Da thịt tốt như vậy, đáng tiếc, đáng tiếc. . . . . .”
Tiếng nói tà khí hạ xuống, đột nhiên Minh Trần Dạ duỗi ngón tay bắn lên mặt Tứ công chúa.
Tứ công chúa vốn bị Cự cô độc khống chế, thân thể đột nhiên chấn động, ngay sau đó khuôn mặt trong nháy mắt vặn vẹo, giống như thân thể bị hàng vạn con kiến cắn xé.
Cả người nháy mắt chỉ còn lại vẻ mặt trút giận....
Quét Virus: An toàn