80s toys - Atari. I still have
* Danh ngôn tình yêu: Trước mắt người yêu, không có người đàn bà nào xấu cả.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Đặc Công Hoàng Phi - Chương 71 - Hết

Đặc Công Hoàng Phi - Chương 71 - Hết

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 16196 bình chọn



Vì vậy phàn đất trung tâm của Băng Thánh Cung không thể chạm vào, thuộc hạ của các thế lực khác cũng chỉ quay xung quanh ở bên ngoài kiến trúc Băng Thánh Cung.

Hoạt Băng thành đóng tại bốn phương tám hướng của Băng Thánh cung, xa xa nhìn nhau.

Một ngày kia, trời rất đẹp, bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh trôi, tất cả chiếu rọi xuống mặt băng trong suốt.

Trên mặt băng, vô số thuyền bè đang đi lại, náo nhiệt vô cùng.

“Tìm kiếm tình yêu a như sóng xô bờ cát giữa khói lửa chiến tranh. Gặp nàng, như xuân thuỷ ánh lê hoa. Huy kiếm đoạn thiên nhai, tương tư để nhẹ buông. Giấc mộng này ta vương vấn si mê.” *(đây là lời bài hát Thiên Hạ của Trương Kiệt mà Sakura rất thích )

Trên mặt sông băng, thuần khiết vô ngần, một chiếc lâu thuyền hắc hồng sắc nhẹ nhàng đi tới, giống như chuồn chuồn lướt nước, phiêu phiêu mà qua.

Trên thuyền, tiếng ca thanh thúy vang vọng, không giống như một bài ca nào trên Vong Xuyên đại lục, khúc ca đơn giản thanh thoát mà không mất hào hùng, căng tràn sức sống.

Trên mặt nước đá xuyên qua vô số các loại thuyền bè, tất cả đều không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía chiếc lâu thuyền phát ra tiếng hát.

Lâu thuyền thuần khiết, nhìn qua không phải làm bằng vàng, bằng sắt, bằng đồng, lại càng không phải là chế ra từ gỗ, tài liệu tương đối đặc biệt.

Dưới ánh mặt trời, lâu thuyền tản ra kim quang, thâm trầm mà nội liễm.

Trên mũi thuyền, ở hai bên thân thuyền, đuôi thuyền đang ngồi năm người.

Không có cánh buồm, cũng không có thủy thủ.

Chỉ có hai mươi người đang huy động tay áo, gợi lên làn gió nhè nhẹ.

Một cái chớp mắt đã đi được ngàn dặm, phiêu như tiên trần.

Tốc độ kia, phần tự nhiên kia, khiến cho đám người đang ở xung quanh Băng Thánh cung cũng phải động dung.

Nhìn khí thế của đoàn thuyền này, không chừng là có một vị cao nhân nào đó đến bái phỏng.

“Cố không để ý tương vương hầu, quản bất kể muôn đời thiên thu. Chỉ cầu yêu hóa này vạn trượng hồng trần lung tung vĩnh viễn không nghỉ ngơi.

Yêu hơn thiên trường địa cửu, muốn hơn muốn như nước ôn nhu, người nào quan tâm người nào chủ xuân thu.”

(Chẳng cần vương hầu quyền quý, chẳng quản thiên thu vạn thế, chỉ mong ái tình này được hóa giải, Giữa vạn trượng hồng trần không hồi kết

Chỉ mong ái tình này thiên trường địa cửu, tựu như dòng lưu thủy hiền hòa, chả bận tâm ai bá chủ xuân thu.)

Trên lầu hai của lâu thuyền, có hai người đang ngồi bên cửa sổ.

Lúc này, tiếng ca ảo diệu đang theo gió mà tản ra khắp nơi, thanh thúy mà lay động lòng người

Khắp nơi ngẩng đầu, chỉ thấy trên lầu hai của lâu thuyền, bên cửa sổ có một thiếu nữ mi mục như họa, thần sắc du nhiên (tự nhiên), mười đầu ngón tay ưu nhã lướt trên cầm huyền.

Ngồi bên cửa sổ mà hát, dáng vẻ vô cùng tao nhã.

Mà đối diện với nàng là một bạch lão đầu, tinh thần nhìn qua tương đối tốt, một thân trường bào màu vàng nhạt.

Lúc này, lão giả đang khép hờ mắt, ngón tay đặt trên mặt bàn đang gõ nhẹ, giống như nghe vạn phần thoải mái

“Một đời hữu tình nào sợ bão táp phong ba, phiền não bạc đầu sao giữ được tinh hoa, vứt bỏ giang sơn như họa, đổi lấy nụ cười tựa như xuân hoa, để suốt đời này không vướng bận, lòng không hờn trách, ái hận cất bước theo nàng, thiên địa bao la đường tình vô biên, chỉ vì nàng không màng thiên hạ .”

Trong tiếng ca ngân nga, lâu thuyền vẫn lướt như bay, chỉ có khúc ca vô tận ảo diệu còn phảng phất lưu lại.

Lâu thuyền sớm đã đi xa, để lại cho mọi người một mạt ngẩn ngơ.

“Nàng viết?” lâu thuyền vẫn đang hướng phía Băng Thánh cung mà đi, lão giả tóc trắng mở mắt, ánh mắt sáng rực nhìn thiếu nữ, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

“Không phải, là người khác viết.” Thiếu nữ cười rộ lên, bàn tay vẫn lướt trên cầm huyền.

“Chả bận tâm ai bá chủ xuân thu, chỉ vì nàng không màng thiên hạ, hay, hay.” Giọng nói trầm thấp, trong lời nói lại mang theo cứng cáp mà người già không nên có.

“Ta hát cho chàng một khúc khác nghe hay hơn.”

Tiếng cười khẽ vang vọng, tiếng đàn vừa lên, tỏa ra khắp nơi.

Thuyền nhanh như điện, đi đến thiên sơn, phía trước là đỉnh núi nguy nga, mà Băng Thánh cung đang đứng sừng sững ở trên mặt sông băng vạn năm.

“Người tới là người phương nào?” Trên bến tàu của sông băng đang có thị vệ tuần tra.

Lâu thuyền màu đen lập tức đến bên bến tàu, ngừng lại ở trên mặt băng cứng.

“Thành chủ Song Diệp thành bái phỏng cung chủ Băng Thánh cung, xin chuyển lời.”

Trên mũi thuyền, một hân ảnh thon dài mà lãnh khốc, nam tử trên mặt có một vết sẹo dài bước ra cửa khoang thuyền, trầm giọng quát khẽ.

“Thành chủ Song Diệp thành?”

Hộ vệ chịu trách nhiệm tuần tra của Băng Thánh cung nghe thấy thế thì giật mình.

Thành chủ Song Diệp thành chính là một đại nhân vật, cùng một cấp bậc với cung chủ của bọn họ, trước kia chưa từng tới Băng Thánh cung, hôm nay sao tự dưng lại tự mình tới bái phỏng.

“Này.. này…”

“Lệnh bài.” Nam tử mặt lạnh đứng trên mũi thuyền thấy đám hộ vệ của Băng Thánh cung còn chưa lấy lại tinh thần, trong mắt lóe lên hàn quang, một tay giương lên, ném tới một khối lệnh bài.

Bọn thị vệ tuần tra vừa nhìn, đó là Phi Long lệnh của Song Diệp thành.

Còn cụ thể là thành chủ của Song Diệp thành dùng lệnh bài nào, cấp bậc thị vệ này của Băng Thánh cung đương nhiên là không biết.

Nhưng là Phi Long lệnh này nghe nói đúng là của Song Diệp thành.

Lập tức, đám thị vệ cũng không dám khinh thường nữa: “Xin, xin thành chủ đợi một chút, ta lập tức đi bẩm báo với cung chủ.”

Một tên vừa nói, một tên khác đã sớm chạy hướng Băng Thánh cung mà thông báo.

“Đây là đồ mà thành chủ chúng ta mang đến cho cung chủ các ngươi, trước mau dẫn đường, những thứ này không thể để lâu trên thuyền được, mau.” Nam nhân trên mặt có vết sẹo lạnh giọng nói, âm thanh rất gấp.

Mà hai mươi tên đứng trên thuyền đã sớm khiêng từ trên thuyền ra một cái hòm bằng hắc tinh thạch.

“Tốt, tốt…”

Nhìn thấy cái hòm được làm từ hắc tinh thạch, cho dù không có nhãn lực cũng biết đây là thứ tốt, cái hòm được làm từ tinh thạch, vậy bên trong đó nhất định là thứ quý giá.

Lập tức, đám binh lính tuần tra của Băng Thánh cung đã đi trước dẫn đường cho bọn họ.bên ngoài đồn rằng Già Diệp tháp và gia tộc Lăng Nam đang đối chọi với nhau.

Lúc này, thành chủ Song Diệp thành lại tự mình đến đây gặp cung chủ của bọn họ, nhất định là có chuyện trọng yếu, tuyệt đối không thể để chậm trễ.

Vì thế, đám hộ vệ kia nào dám có chút chậm trễ.

Phi thân lên cao, nam tử mặt sẹo thấy hai mươi người khiêng cái hòm tử tinh thạch đang đi theo hướng Băng Thánh cung.

Mà trên lâu thuyền màu đen, tiếng đàn vẫn nhàn nhạt vang vọng, hai người ở bên trong thuyền cũng không xuống phía dưới.

Bọn hộ vệ của Băng Thánh cung ở trên sông băng đang một mực cung kính mà đứng thẳng.

Thành chủ Song Diệp thành, hẳn là phải do cung chủ của bọn họ đến tiếp đón mới đúng lễ.

Gió lạnh thổi tới, lướt qua mặt sông băng.

Rõ ràng đang là mùa hè, nhưng là ở cái vùng đất cực bắc này, trong sông băng vạn năm. Một cơn gió thổi qua như vậy cũng đủ để rùng mình lạnh thấu xương.

Nhanh chóng chạy theo đoàn người, nam tử mặt sẹo cùng hai mươi nam nhân khiêng chiếc hòm hắc tinh thạch nhanh chóng đi vào bên trong Băng Thánh cung.

Ánh sáng ngọc tản mát khắp nơi, băng vì da thịt, ngọc vì thần.

Băng Thánh cung nguy nga tráng lệ, quả thực chính là nơi xinh đẹp nhất trên đại lục này.

Lúc này, thị vệ vào bẩm báo đã sớm đi đến sâu bên trong tẩm cung của cung chủ Băng Thánh cung.

“Thành chủ của Song Diệp thành tới đây?” Cung chủ của Băng Thánh cung đã qua tuổi trung niên, mặc một thân trường sam thuần trắng hiện lên dáng vẻ tiên phong đạo cốt, nghe tên thị vệ bẩn báo thì cực kỳ kinh ngạc.

Sao chưa báo một tiếng nào mà đã đến rồi?

Sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì rồi sao?

“Đúng vậy, đây là lệnh bài của thành chủ Song Diệp thành.” Thị vệ truyền tin thở hổn hển bẩm báo lại.

Bọn họ tuần tra lần đầu tiên liền đã gặp thành chủ của Song Diệp thành tới, thật sự là có chút kích động, nếu cư xử đúng mực, sau này nhất định có thể thăng quan.

Đây cũng là nguyên nhân mà bọn họ tự đi thông báo mà không có nhờ tới người khác.

“Thành chủ Song Diệp thành tới còn cần có lệnh bài?” Cung chủ Băng Thánh cung mi sắc nhíu lại.

Tay vừa nâng lên, hút tấm lệnh bài kia đến, cúi đầu nhìn, vừa nhìn, nhất thời sắc mặt trầm xuống: “Đồ thùng cơm, Phi Long lệnh này là giả.” (đồ thùng cơm= đồ ăn hại)

Dứt lời, trở tay, hung hăng ném khối lệnh bài kia xuống đất....
<<1...171172173174175...239>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.001138s | View: 16196 (+18)

On C-STAT