Mặc Viêm thấy vậy, lập tức sờ bên hông, đó là ngọc bội của hắn, đã bị rơi xuống nước.
Một thân ướt đẫm, Lạc Vũ khẽ nhíu mày nhìn ngọc bội nàng vừa nhặt lên từ trong nước. Ngọc bội có hình rồng, giá trị liên thành. (*vô giá)
Nàng lật xem mặt kia của ngọc bội, phía trên rõ ràng khắc chữ “tam ”
Lạc Vũ nhướng nhướng lông mày suy nghĩ, ngọc bội có hình rồng tức là chủ nhân ngọc bội trong hoàng tộc, chữ “tam” là chỉ người con thứ mấy. Cho nên, đây là ngọc bội của tam vương tử Phi Vũ quốc, là hắn, người có hôn ước với nàng, vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền xuất hiện.
Thật là trùng hợp.
Khóe miệng Lạc Vũ nhếch lên, sớm biết sẽ gặp phải hắn, nàng nên đổi nơi trốn lão nương mới đúng.
“Tặng cho nàng.“
Một giọng nói hùng hậu của nam nhân đột nhiên vang lên cắt đứt nụ cười của nàng.
Lạc Vũ ngẩng đầu, tam vương tử đã bình tĩnh đứng trong nước trước mặt nàng, trong mắt mang kinh diễm, hai mắt sáng lên nhìn nàng.
Dung mạo tuấn mỹ cường ngạnh, người như vậy rất hiếm gặp.
Lạc Vũ nhướng mày, lúc nàng 5 tuổi mới đi đến trấn nhỏ này định cư.
Nếu là nàng nhớ không lầm, lúc 3 tuổi nàng đã gặp qua tam vương từ, là một hài tử phấn trang ngọc mài tựa như búp bê, so với nữ tử lại càng xinh đẹp hơn. Nàng vẫn còn nhớ rõ, tam vương tử từng ném vào mặt nàng một câu “người quái dị”. (*đẹp như trang sức bằng ngọc được mài dũa cẩn thận)
Mà nay, bộ dạng lớn lên của hắn lại cường tráng và tuấn mỹ như thê. (*ý nói hồi nhỏ đẹp mềm mại như con gái, lớn lên đẹp trai)
Lạc Vũ chơi đùa ngọc bội trong tay, không lên tiếng.
Ngọc bội hình rồng tượng trưng cho thân phận của hắn, không phải ai cũng có tư cách để cầm như vậy.
Tam Vương từ thấy vậy, bàn tay đưa ra nắm lấy cằm nàng, trong mắt hiện lên một tia vui sướng, tươi cười nhưng lại cực kỳ bá đạo nói: “Theo ta đi, ta lấy nàng làm vợ.”
Lạc Vũ nghe vậy, nhìn thẳng vào tam vương tử Giá Hiên Mặc Viêm, trong mắt phảng phất như có ngọn lửa đang thiêu đốt, mang theo bá đạo, kiên quyết, càng nhiều là nhìn trúng ai sẽ ngay thẳng trực tiếp xuống tay.
Cái tên Giá Hiên Mặc Viêm này cũng quá tự tin với cảm giác của mình. Lạc Vũ nghĩ vậy, thản nhiên nở nụ cười.
“Mặc Viêm, ngươi đừng nói lung tung, ta nhớ rõ ngươi đã có hôn ước rồi mà, nghe nói vốn là một xấu nữ vô dụng nha.” Từ trong kinh diễm tỉnh lại, nam tử tà khí, một thân áo đen, hai tay ôm ngực nhìn Mặc Viêm khẽ cười nói.
Giá Hiên Mặc Viêm nghe vậy nhướng mày, không chớp mắt nhìn Lạc Vũ, khá là tự phụ và cuồng ngạo nói: “Ta sẽ không lấy nàng ta, ta không có hứng thú với người quái dị.”
Dứt lời, vươn tay về phía Lạc Vũ: “Theo ta đi.”
Lạc Vũ nhìn bàn tay vươn về phía nàng, lông mi hơi động đậy, trong măt chợt lóe ra sắc bén cùng ý tứ muốn đánh cuộc.
Nàng chậm rãi vươn tay, trong ánh nhìn chăm chú của ba người, chậm rãi vén mái tóc đen ướt nước dán lên nửa bên mặt, lộ ra toàn bộ dung nhan.
Một vết bớt màu đỏ chằng chịt như thiểm điện xỏ xuyên qua gò má.
Nếu nói một bên mặt không có vết bớt là đại biểu cho thiên sứ, thì nửa bên kia lại chính là ác ma.
Dung nhan lộ ra trong bóng đêm, tóc đen bay bay, cơ hồ như quỷ my.
Giá Hiên Mặc Viêm bất ngờ không phòng bị, lại càng hoảng sợ, theo tiềm thức lui về phía sau vài bước. Trong nháy mắt sắc mặt của hắn xanh mét.
Gió đêm bay qua, bốn phía tĩnh lặng không tiếng động.
Nam từ áo đen và nam tử áo trắng đứng cách đó không xa, dường như cũng bị kinh hách, không hề lên tiếng.
Ngẩng đầu nhìn gương mặt khó coi của Giá Hiên Mặc Viêm, chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa cuồng nhiệt trong mắt khi nhìn nàng đã tắt ngấm, mà thay vào đó là ánh mắt khinh thị như nhìn một con ruồi, con bọ. Lạc Vũ không chớp mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Bộ dạng như thế này, ngài còn muốn ta đi theo ngài sao?”
Âm thanh rất lãnh đạm, phảng phất như gió mát mang theo ánh sáng.
Giá Hiên Mặc Viêm xanh mét mặt mày, sắc mặt rất khó xem.
Lạc Vũ thì lại nhìn hắn không chớp mắt.
Nhìn thấy khuôn mặt hắn biến sắc, nhìn Giá Hiên Mặc Viêm ẩn nhẫn, nhìn hắn bởi vì được giáo dục tốt đẹp mà vẫn không văng ra khỏi miệng những lời thô tục, Lạc Vũ chậm rãi cười.
Hắn chần chừ và ẩn nhẫn như vậy, kết quả không cần nói cũng biết. Hắn còn quá trẻ, lại quá chú ý đến dung mạo bên ngoài mà không chú trọng đến tính cách bên trong một con người. Nàng nói: “Quên đi, ngài…”
“Ha..ha! Mặc Viêm, đây là người mà ngươi thích sao? Đây là một người, ngươi chỉ liếc mắt một cái đã muốn kết hôn với nàng ta? Ha…ha! Quả nhiên, Mặc Viêm ngươi rất có duyên với phụ nữ xấu xí nha! Người có hôn ước với ngươi cũng xấu kinh người, hôm nay nhìn trúng nữ nhân này lại “xinh đẹp” như ác quỷ, ha…ha! Đây là thẩm mỹ của ngươi sao? Xem ra kiếp này tam vương từ của chúng ta nhất định phải lấy xấu nữ về làm vợ rồi, ha ha ha…”
Chương 3: Xuyên không (3)
Tiếng cười suồng sã cắt ngang lời nói của Lạc Vũ, nam nhân áo đen điên cuồng cười ha hả, thoạt nhìn hết sức vui thích.
Giá Hiên Mặc Viêm nghe vậy sắc mặt trầm xuống.
Đôi mắt vốn mang ngọn lửa căm tức, lại tràn ngập bão táp, đôi mắt hắn híp lại hung ác nhìn Lạc Vũ, nghiến răng nghiến lợi phun ra âm thanh từ giữa kẽ răng, nói: “Ta ghét nhất bị người khác lừa gạt. Ngươi có khuôn mặt như vậy, quả thực khiến cho người khác phải buồn nôn.”
Dứt lời, vung tay lên đánh về phía nửa khuôn mặt thiên sứ của Lạc Vũ.
Nàng ta có một nửa bên mặt vốn là thiên tiên, nửa kia là gương mặt ma quỷ, lại che khuất nửa bên mặt xấu xí, căn bản là muốn dối gạt người khác, xấu chính là xấu, đẹp chính là đẹp.
Nửa đẹp nửa xấu không phải là nàng sai, nhưng mà… nàng ta lại cố ý che khuất nửa bên mặt, thì chính là nàng ta làm sai.
Hôm nay, hắn sẽ phá hủy luôn một nửa bên mặt thiên sứ, tránh cho nàng ta lại mang khuôn mặt này đi lừa gạt tình cảm của người khác.
Bàn tay sắc bén nhanh như thiểm điện, đánh thẳng vào khuôn mặt Lạc Vũ, hắn thẹn quá thành giận muốn dùng hành động này để dập tắt lửa giận trong lòng.
Lạc Vũ thấy vậy sắc mặt trầm xuống, hai ngón tay búng ra, ngọc bội hình rồng lập tức giống như một thanh kiếm sắc bén, lao thẳng công kích về phía mặt Giá Hiên Mặc Viêm.
Kình phong đập vào mặt, bay tới rất nhanh, trong mắt Mặc Viêm chợt lóe qua kinh ngạc, bàn tay sắc bén lập tức chuyển hướng chụp lấy ngọc bội. (*gió lớn)
Cùng lúc đó, đột nhiên “đùng” một tiếng, chỉ thấy trong nháy mắt Lạc Vũ đã xoay người nhảy vào trong nước.
Mặc Viêm vẫn đứng yên không đuổi theo, chậm rãi mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy ngọc bội hình rồng tượng trưng cho thân phận của hắn, lấy tốc độ hắn có thể thấy được từ từ vỡ vụn thành bột phấn.
Hai mắt Mặc Viêm híp lại, trong nháy mắt năm ngón tay nắm chặt thành quyền.
Nàng ta lại có dũng khí làm nát ngọc bội hoàng gia, lại có dũng khí…
“Ầm!” Ngay lúc hắn tức giận định thốt ra tiếng, đột nhiên hồ nước vang lên một tiếng nổ, thủy kiếm bắn ra bốn phía, bọt nước che phủ mọi vật. (*những tia nước)
Kim Vân Sư bị Giá Hiên Mặc Viêm buộc chặt vào thác nước, đột nhiên làm đứt dây xích, gầm lên giận dữ, ngay lập tức, chạy nhanh như thiểm điện vào trong rừng rậm, không còn thấy bóng dáng tăm hơi nó đâu nữa.
Kim Vân Sư, ma thú có tốc độ cực kỳ nhanh, một khi nó dùng toàn lực tăng tốc độ, không một ai có thể bắt được nó.
“Kim Vân Sư, chính nàng ta thả Kim Vân Sư…”
Nam tử áo trắng la to, nhưng muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp. Lần này ra ngoài rèn luyện thực chiến, kết quả lại như vậy, khi trở về trường, khẳng định sẽ bị…
Ngay lúc Kim Vân Sư chạy thoát, trong nháy mắt, vị trí nó bị trói dưới hồ nước có một bóng người phá thủy mà ra, chỉ phi thân mấy cái đã tới phía trên thác nước.
Tóc đen bay lên, sừng sững đứng tại trên đỉnh thác nước.
Lạc Vũ lạnh lùng híp hai mắt nhìn phía dưới, một thân sát khí nhìn Giá Hiên Mặc Viêm, giọng nói băng lãnh bay vút lên trong trời đêm, “Ngươi cho rằng ngươi là ai vậy, lừa ngươi, ta còn khinh thường.”
Giọng nói băng lãnh, cuồng ngạo không kém tam vương tử, quanh quẩn bay trong bóng đêm.
Lạc Vũ xoay người không hề liếc nhìn bất cứ thứ gì, vận khởi khinh công, phi thân bay đi.
Trong bóng đêm, chỉ nghe thấy phía sau lưng nàng, tiếng rống to nổi trận lôi đình xé gió kinh trời, “Nữ nhân xấu xí, ngươi đứng lại đó cho ta…”
Bóng đêm nồng nặc, gió di chuyển tứ phương.
Tâm tình Lạc Vũ vốn đang tốt, lại bị lần gặp ngẫu nhiên này quét sạch hết hưng trí, cũng càng kiên định quyết tâm không lấy tam vương tử làm chồng.
Mặc dù, tên Giá Hiên Mặc Viêm kia cũng không muốn lấy nàng.
Trong bóng đêm, một thân ảnh chạy gấp, nhanh như hoa rơi liễu rủ.
Đúng vậy, nàng không biết đấu khí, nhưng nàng biết cổ võ, một môn võ công mà người của thế giới này không một ai biết, phóng hoa vẫn có thể đả thương người, đạp tuyết vô ngân....
Quét Virus: An toàn