XtGem Forum catalog
* Danh ngôn tình yêu: Chân lý cuối cùng trên cõi đời vẫn chỉ là tình yêu. Yêu là sống và còn sống là còn yêu.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Đặc Công Hoàng Phi - Chương 1 - 70

Đặc Công Hoàng Phi - Chương 1 - 70

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 19544 bình chọn


Chỉ nghe phía sau “ầm” một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó bụi đất bay lên, sương khói bao phủ.

Đại trụ bạch ngọc chống đỡ sảnh đường đã gãy, mất đi chống đỡ, nhất thời cả sảnh đường cũng ầm ầm đổ xuống.

Mà Lạc Vũ vừa mới bay ra 10 thước từ trong đống bụi đất, ngay cả một sợi tóc cũng không rối loạn.

Một khắc trước là một sảnh đường tinh xảo.

Chỉ trong nháy mắt đã biến thành gạch vỡ, đá vụn phế tích.

Sau một lát trầm mặc ngắn ngủi, lập tức nhảy ra không ít người từ một bên gạch đá vỡ vụn, bọn họ vốn là muốn xem Lạc Vũ bị xấu mặt, kết quả bây giờ bụi đất đầy người.

Đám người hoảng sợ nhìn sảnh đường suy sụp, khóe miệng co giật.

Mà Lạc Vũ thì ngay cả đầu cũng không có quay lại, vuốt ve Tiểu Ngân đang nằm trong lòng, vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm đi về hướng đại môn.

“Khụ… khụ…, Lạc Vũ tiểu thư, xin người không nên tự ý rời đi.”

Lập tức, có chấp sự đi tới ngăn cản.

Ngay cả đầu Lạc Vũ cũng chưa nâng, chỉ vung tay áo một cái, người chạy đến cản đường lập tức té ngã chổng vó lên trời.

“Lạc Vũ tiểu thư, người như vậy chúng ta rất khó ăn nói…”

Một người ngã trên mặt đất như con chó ăn cứt.

“Lạc Vũ tiểu thư, người…”

Một người té, cái mông ngồi xuống đất, lăn vài vòng, bị mắc kẹt giữa hai tảng đá.

“Lạc Vũ tiểu thư…”

Ven đường, một đám chấp sự nhào tới, muốn nắm được Lạc Vũ.

Nhưng lại không ngờ đến, trước mặt Lạc Vũ như có một bức tường vô hình, bọn họ còn chưa có xông đến, đã bị bắn ngược trở về.

Xa xa, không ít hạ nhân, tiểu thư, thiếu gia của Tử Diễn quốc công phủ đang có tâm tư muốn xem náo nhiệt, cả đám người thấy cảnh này không khỏi nhất tề mở to hai mắt nhìn.

Nhìn xấu nữ Lạc Vũ chỉ chăm chăm đi về phía trước, bước chân không nhanh không chậm, thậm chí đầu cũng không có ngẩng lên, chỉ nhìn chăm chú vào tiểu ma thú trong lòng.

Cứ như vậy, một đoạn đường đá ngã lăn vô số chấp sự, nhàn nhã giống như đang đạp thanh(đạp cỏ trong tiết thanh minh), không nhìn mọi người, đi về hướng đại môn.

“Lạc Vũ tiểu thư, Đại lão gia mời người đến chủ thính nghị sự.”

Ngay lúc cảnh gà bay chó sủa, một âm thanh hùng hậu truyền đến, một nam tử trung niên mặc trường bào thẳng tắp đi lại đây.

Đại quản gia của quốc công phủ đã ra mặt rồi.

Lạc Vũ vẫn đang đi trên đường, lúc này chậm rãi dừng chân, ngẩng đầu cười lạnh nói: “Ta còn tưởng rằng người của Tử Diễn quốc công phủ đã chết hết rồi chứ.”

Lời này vừa nói ra, toàn bộ chấp sự cắn chặt răng.

Ngụ ý nói trong mắt Lạc Vũ, bọn họ cũng không phải người.

Nhưng cũng rõ ràng nghe ra ngụ ý của Lạc Vũ, bọn họ còn chưa đủ tư cách nói chuyện với nàng.

Không khỏi tức giận trong lòng, hay cho một nữ tử kiêu ngạo.

“Lạc Vũ tiểu thư, xin mời.”

Nam nhân trung niên không phản bác cũng không tức giận, trên gương mặt lãnh khốc của hắn thậm chí cũng không có một tia biến hóa nào.

Chỉ khom người làm tư thế mời với Lạc Vũ, sau đó đi trước dẫn đường.

Băng lãnh, dửng dưng ẩn chứa ngạo mạn thuộc về người của Tử Diễn quốc công phủ a.

Lạc Vũ xem tại trong mắt, giễu cợt trong lòng.

Trong chủ thính của Tử Diễn quốc công phủ.

Mặc dù so ra kém với trạm long khắc phượng của hoàng gia tôn quý, nhưng cũng uy nghiêm túc mục làm cho người ta không thể bỏ qua.

Người bình thường căn bản vào không được chủ thính nghị sự.

Mà trong đám hậu bối bị xa lánh tới nơi hẻo lánh, thì Lạc Vũ là người duy nhất vào trong chủ thính này nghị sự.

Trong chủ thính hoa lệ, chính giữa sắp xếp 2 ghế chủ vị, hai bên là 8 chỗ ngồi, trên sáu cây đại trụ bạch ngọc có khắc phi hổ màu đen ôm lấy cây cột, cộng thêm cái bàn bằng gỗ đàn hương phụ trợ, làm tăng thêm vẻ uy nghiêm.

Mà lúc này, đã có một người ngồi trên chủ vị.

Thân ảnh cao lớn, uy vũ khó tả, có ba phần giống phụ thân nàng, hắn vốn là đại bá của nàng.

Là hầu tước của Tử Diễn quốc công phủ, chỉ thấp hơn quốc công gia Quân Nhiêu Thiên, hắn gọi Quân Lệ.

Không nhìn tôn ti trực tiếp ngồi xuống.

Lạc Vũ vuốt vẻ Tiểu Ngân đang híp mắt thoải mái nằm trong lòng nàng, lạnh lùng mở miệng nói: “Ta đã tới, giao đệ đệ của ta ra đây.”

Nhìn nàng một chút sợ hãi cũng không có, một khắc trước đã hủy tiền thính của bọn hắn, sau một khắc lại bình khởi bình tọa nói chuyện với hắn, Quân Lệ nhíu chặt chân mày lại. (*với tư cách ngang hàng)

Trầm giọng nói: “Quân Lạc Vũ, tốt nhất ngươi nên nhận rõ thân phận của ngươi, chú ý khẩu khí (*cách nói chuyện) của ngươi.”

Âm thanh trầm thấp, không giận mà uy.

Hắn không ngờ đến Lạc Vũ không hề bị áp bách bởi xu thế của hắn, nghe hắn nói vậy, ngược lại lạnh lùng giương mi lên, cười lạnh một tiếng nói: “Thân phận của ta, ta biết rất rõ, không cần ngươi phải nhắc nhở. Quân hầu gia, tốt nhất ngươi cũng nhận rõ thân phận của ngươi đi.”

Trong nháy mắt, nét mặt Quân Lệ nổi lên một tia giận tái đi.

Trong đám tiểu bối của Tử Diễn quốc công phủ, chưa từng có người nào dám nói với hắn như vậy.

Trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống, nheo mắt lại: “Quân Lạc Vũ, đừng tưởng rằng ngươi bừa bãi học xong cái gì đó, là tưởng rằng đã vô địch thiên hạ rồi, tưởng rằng trên đời này không có bất luận kẻ nào chế ngự được ngươi. Chỉ là một thủ đoạn nho nhỏ của ngươi mà thôi, Tử Diễn quốc công phủ chúng ta cũng không để vào mắt.”

Không giống uy hiếp, nhưng lại là uy hiếp càng sâu.

Chương 13: Đối chọi cân bằng (2)
Lạc Vũ nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại làm động tác dựa lưng vào ghế, lạnh lùng cười nói: “Tử Diễn quốc công phủ, là một trong 3 đại quốc công phủ ở Phi Vũ quốc. Thế lực ngấm sâu vào từng nơi của đế quốc.

Những cái khác không nói, 4 đại cao thủ lam tôn trong vương quốc thì một người trong số đó lại là người của Tử Diễn quốc công phủ.

Thế lực quả nhiên cường thịnh, năng lực này ta cũng thừa nhận. Trước mắt ta không đánh lại cao thủ lam tôn, cũng không cường thịnh bằng Tử Diễn quốc công phủ của các ngươi.

Nhưng… như vậy thì như thế nào chứ?”

Trong lòng Lạc Vũ tự biết rõ.

Người, có thể điên cuồng, có thể ngạo.

Nhưng nếu đứng trước mặt một thế lực tuyệt đối mạnh hơn, có cuồng ngạo cỡ nào cũng không có tác dụng, chỉ như trứng chọi với đá mà thôi, như vậy không phải cuồng ngạo mà là thùng cơm(người vô dụng).

Mà Lạc Vũ, tự nhận chưa bao giờ là thùng cơm.

“Như vậy thì như thế nào.” Quân Lệ cười lạnh: “Như vậy đại biểu chính là, ngươi không có tư cách cùng bản hầu gia đàm điều kiện ở đây. Lạc Lê đi hay ở, không tới phiên ngươi lên tiếng.”

Âm thanh cười lạnh vang lên, mang theo cuồng vọng phát ra từ trong xương.

Lạc Vũ nghe vậy, khóe mắt khẽ nhúc nhích nhìn Quân Lệ.

Trên gương mặt nàng hoàn toàn không có phẫn nộ, không có vội vàng xao động, không có kính sợ, ngược lại khóe miệng lại giương lên vẻ tươi cười, một nụ cười mỉa như nói rằng “ngươi thật đáng thương” vậy.

Làm cho gương mặt nửa bên thiên sứ, nửa bên ác ma, hoàn toàn đem đẹp và xấu đối lập nhau chan chát.

Trong nháy mắt, sắc mặt Quân Lệ có điểm trầm xuống, Lạc Vũ lại thấy hắn đáng thương.

Ngay lúc này, Lạc Vũ lại chậm rãi mở miệng nói: “Tử Diễn quốc công phủ, không tính bàng hệ, chỉ tính trực hệ con cháu tổng cộng có 348 người. (*bà con không tính, chỉ tính máu mủ ruột trực hệ trong nhà)

Cấp bậc cao nhất chính là hầu tước đại nhân con của ngươi Quân Lạc Phi, cao thủ cấp sáu. (*lam tôn)

Mà cấp bậc thanh tôn trong Tử Diễn quốc công phủ chỉ có mấy người. (*cấp 5)

Quân hầu gia, ta tin tưởng rằng sau khi trở về, 2 vị đệ đệ của ngươi đã nói cho các ngươi biết về thực lực của ta.

Bây giờ, cho dù ta không đối phó nổi với thanh tôn cao thủ, nhưng còn cấp bậc dưới thanh tôn thì sao nào?”

Nói đến đây, Lạc Vũ đột nhiên dừng lại một chút, nhìn sắc mặt có chút cứng lại của Quân Lệ, ngón tay chậm rãi vuốt ve thân thể của Tiểu Ngân.

“Ta tin chắc rằng, nếu ta muốn giết bọn họ, cũng dễ như trở bàn tay.”

Ánh mắt dịu dàng, nhưng lời nói lại lạnh thấu xương, giống như những tia băng nhọn mạnh mẽ đâm thẳng ra.

“Ngươi dám!” Trong nháy mắt, hai mắt Quân Lệ híp lại, một cỗ sát khí toát ra từ trong cơ thể hắn.

Cùng lúc, Lạc Vũ cũng thu lại nét mặt dịu dàng, giương đầu lên, trực diện đối kháng hắn, lạnh lùng nói: “Không tin chúng ta cứ thử xem. Chỉ cần ngươi dám động đến đệ đệ của ta dù chỉ một sợi tóc, ta cũng sẽ cho Tử Diễn quốc công phủ của các ngươi tuyệt tôn.”

Một con mèo nhỏ uể oải thường thường vươn móng vuốt, lại đột nhiên biến ảo thành một con báo muốn ăn thịt người....
<<1...1213141516...136>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.002481s | View: 19544 (+13)

On C-STAT