Khi câu chuyện đi tìm Đinh Vĩ của tôi chưa kịp thực hiện thì màn kịch mà tôi dựng lên, tranh đóng vai chính rốt cuộc cũng đã hạ màn một cách tốt đẹp. Và điều bất gờ là người hạ màn vở kịch "kiếp trước – kiếp sau" này lại chính là em – Tiêu Khả.
Ở cạnh Tiểu Khả rất vui nhưng đôi khi cũng lắm mệt mỏi. Tôi lại không phải là thằng đàn ông tốt. Tôi mang ý định đi tìm Đinh Vĩ nhờ thu xếp mọi chuỵên nhưng rồi cũng.....không biết là nhu nhuợc hay can đảm từ bỏ ý định đi tìm Đinh Vĩ. Thế còn vợ con tôi?
Tôi loay hoay không biết tính sao đành vứt bỏ hay cất tạm cái ý nghĩ chẳng rõ là minh hay u của mình vào hẻm hóc tâm hồn.
Tiểu Khả vào phòng tìm tôi khi tôi đang miên man thả bổng mình. Cô bé không biết gọi cửa (dù tôi nhiều lần đã dạy). Tiểu Khả rất ngoan luôn nghe lời tôi dạy, luôn biết làm theo những thứ tôi dạy cho cô bé không sai một ly. Thế nhưng chỉ mỗi việc vào phòng phải gõ cửa là cô bé không biết làm. Nhiều lúc tôi không biết là cô bé không biết làm hay cố tình không làm vì chúng tôi là người một nhà nên không cần khách sáo (tôi từng dạy cô bé người một nhà nên không cần khách sáo). Có lẽ cô bé có phần hiểu nên áp dụng chăng.
- "Tiểu Khả phải đi"
- "Cô nhóc này, tối thế này còn muốn đi đâu"
- "Không biết. Tiểu Khả phải đi thật xa. Giống như mưa đi tìm mẹ. Bay xa, bay xa...."
Tôi phì cười, dỗ dành em bảo em ngủ sớm mai sẽ đưa em "mưa đi tìm mẹ". Em chỉ lúc lắc đầu nhìn tôi, giơ tay múa chân định phân bua gì đó nhưng không nói được chỉ biết mấp máy lập lại mấy ngôn từ đó rồi thở một cách mệt nhọc, đi về phòng.
Tiểu Khả, nếu em là mưa đi tìm mẹ thì ai sẽ là gió thổi mãi để mang em đi? Có phải tôi không?
Là Đinh Vĩ. Anh mang vai trò một người anh trai, kéo em gái mình khỏi sân khấu kịch mà tôi dựng lên, tự tại làm một cơn mưa.
Sáng nay, theo thói quen trước khi đi làm, tôi ngó vào phòng xem cô bé dậy chưa. Thấy cô bé còn ngủ, tôi cũng không tiện gọi dậy, giao em lại cho người giúp việc. Không hiểu sao hôm nay khi tôi ra khỏi cửa, cô bé cứ luyến tiêc níu áo tôi nói mãi mấy câu tối qua. Tôi dỗ dành em, vô tư hứa với em chiều về sẽ đưa em đi dạo, uống trà sữa như mọi lần mà không hề biết em mãi là cơn mưa bay xa, bay xa......
Người giúp vịêc gọi điện cho tôi bảo Tiểu Khả lại đi lạc. Tôi mắng cô giúp việc một hơi (dù biết lỗi này không ở cô). Tôi mệt mỏi, lo lắng chạy khắp các nẻo đường – nơi Tiểu Khả có thể đến. Tôi chạy tới tê chồn đôi chân không còn sức gượng dậy. Bất giác thấy mình thật có lỗi. Tiểu Khả, em ở đâu?
Nhà Đinh Vĩ? Phải, nhà Đinh Vĩ là nơi cuối cùng và duy nhất tôi có thể tìm.
Đến nhà Đinh Vĩ. Vắng tanh. Không một bóng người. Cậu bạn của tôi, dù có trách tôi cũng phải cho tôi biết cậu có mang Tiểu Khả đi không?
Số điện thoại Đinh Vĩ không liên lạc được. Đinh Vĩ, cậu giở trò gì vậy?
Tôi tìm kiếm em liên tục một tuần lễ dài trong vô vọng. Đôi lúc mệt mỏi, tôi thấy mình thật tệ hại. Từng có rất nhiều nhưng cũng buông bỏ rất nhiều.....
Nhiều tháng sau đó, tôi không nhận được tin tức gì từ em. Mệt mỏi, tôi nhiều lần tìm về chốn cũ. Không gặp em. Có lẽ em đã bay thật xa.....
Tôi cầu may lần nữa, gọi vào số Đinh Vĩ. Tiếng nhấc máy khô khốc đủ khiến tôi vừa vui vừa chột dạ, sốt sắng hỏi:
- "Đinh Vĩ, là cậu phải không? Tiểu Khả....."
(Tôi nghẹn lời)
- "Đừng tìm nó nữa. Tôi đã định không nói gì với cậu nhưng tôi không độc ác như cậu nên mới mở lại số điện thoại này để nói cậu biết đừng phiền Tiểu Khả. Chào cậu"
- "Đinh Vĩ! Tôi......"
Tiếng gác máy khô khốc. Đinh Vĩ nói đúng. Tôi là thằng đàn ông vừa xấu vừa ác độc. Nếu Tiểu Khả không gặp tôi hoặc dã tôi không lôi em trở lại sau ba năm cách biệt có phải tốt hơn không. Cũng may là Đinh Vĩ không đấm vỡ sọ tôi, không moi tim gan tôi ra xem, không giải quyết rắc rối này theo cách của một thằng đàn ông; chứ nếu không tôi đã chết tươi rồi. Mà nếu như Đinh Vĩ có dùng nắm đấm để gải quyết thì có lẽ tôi cũng chấp nhận bởi lẽ đàn ông xấu cuối cùng cũng phải lộ diện.
Nhiều năm sau đó, dù con gái tôi cũng đã mười tuổi tròn, dù tôi cũng đã có lại một gia đình như cũ (dù có sứt mẻ) thì tôi vẫn không sao hiểu được tại sao Đinh Vĩ lại tìm được đến chỗ tôi và Tiểu Khả, Đinh Vĩ vội vàng đưa em đi đâu? Thật mơ hồ. Có khi nào vợ tôi cũng biết chuyện này hay chính cô ấy là người đạo diễn đọan hạ màn này? Khó hiểu.....
Tôi nghe được một vài lời đồn: có người nói Tiểu khả giờ đang sống rất tốt, được chăm sóc rất chu đáo. Cuộc sống của em dần trờ lại bình thường – có lẽ là hạnh phúc (đương nhiên đối với một bệnh nhân như em), cũng có người nói Tiểu Khả đã chết. Em bệnh bẩm sinh thế nên việc ra đi của em là điều tất yếu.
Mưa.....
Hôm nay gió quá lớn, tôi ngồi trong nhà, ấm cúng bên cô vợ hiền và đứa con gái nhỏ nhưng vẫn còn thấy lạnh. Trời rét câm. Mưa xối xả trút xuống mái nhà vang tiếng rất lớn tựa hồ như tiếng kêu bi thống của ai đó ai óan giữa đêm tịch liêu. Mưa hôm nay nặng hạt và lớn như trận mưa năm đó. Chỉ có điều khác là trận mưa này không có cô gái mình ướt sũng đứng trước nhà tôi, miệng run cầm cập "em đến tìm anh Hạo" như năm nào.
Tiểu Khả không phải là người của thế giới này. Em là tiên nữ, là ma nữ, là thiên thần, là ác quỷ.....nói chung là cái gì đó ở thế giới khác. Thế giới này không thuộc về em. Em phải đến nơi thuộc về em.
Tiểu Khả, nếu em là mưa đi tìm mẹ thì ai sẽ là gió thổi mãi để mang em đi? Có phải tôi không?
Quét Virus: An toàn
