3. Cuộc sống cứ thế tiếp diễn; tôi vẫn là tôi, gia đình vẫn là gia đình, và Tiểu Khả vẫn là Tiểu Khả. Vâng, tôi chưa hề hé răng với vợ của mình bất cứ điều gì về em. Tôi vẫn sống sung túc trong gia đình mình, vẫn vui vẻ ấm êm bên vợ hiền con thơ. Suy cho cùng, tôi vẫn là thằng đàn ông ích kỷ, nhu nhược. Nhưng tôi cũng không tệ hại đến nổi lôi em ra trong cái ký ức yên bình rồi bỏ mặc em tự sinh tự diệt trong mớ hỗn độn của lòng người, lòng xã hội. Tôi thuê cho Tiểu Khả một căn nhà nhỏ cũng khá tiện nghi, gần chốn cũ. Tôi cũng thuê một người giúp việc để tiện chăm sóc cho em khi không có tôi bên cạnh. Tôi bắt đầu sống cuộc sống hai quê hương: ban ngày đi làm, tiện đường ghé thăm, kẹo bánh cho em. Đến chiều thì về nhà sung túc bên gia đình. Thứ bảy là ngày "đi công tác" cùng em tung tăng khắp con đường, nghe em mè nheo "anh Hạo". Chủ nhật, tôi trở lại cuộc sống bình yên với gia đình. Cuộc sống của tôi cứ thế tiếp diễn chẳng rõ là bình yên hay bão tố, nhưng cứ hưởng thụ cuộc sống như thế này mãi, dần dà tôi cũng quen dần. Cái ý định trả nợ hết kiếp mà tôi đã từng mang giờ không biết bị tôi vứt xuống tận xó xỉnh nào.
Tôi là một thằng đàn ông xấu.
Nếu Tiểu Khả không phải là cô bé ngờ nghệch cứ thích mân mê cái ký ức nhỏ bé đó thì mém chút xíu nữa tôi đã tưởng mình là một đại gia chính hiệu: sáng cơm chiều phở mất rồi.
Đã có lần tôi từng nghĩ sẽ chấm dứt cuộc sống thế này (nếu Tiểu Khả không bị bệnh). Cuối cùng tôi cũng chỉ là một gã đàn ông bình thường: không vượt qua cái ý nghĩ trốn chạy nhưng vẫn không chịu buông tay ấy. Tôi đành phó mặc mọi chuyện cho định mệnh vậy, muốn ra sao thì ra. Tôi tin định mệnh rồi cũng sẽ tìm cho tôi một cách giải quyết thỏa đáng (nếu định mệnh đã mang Tiểu Khả đến cuộc đời tôi).
Im lặng đôi khi là một cách hay khi bạn không còn cách nào. Nhưng cách hay nào cũng phải được mua bằng một cái giá đắt, và tất nhiên tôi cũng không ngoại lệ. Chỉ có điều, tôi không ngờ nó lại đến quá sớm.
Dạo gần đây, vợ tôi cứ có vẻ khang khác, hay nhìn tôi nghi hoặc, còn hay hỏi tôi có gì muốn nói với cô ấy không. Điều tệ hại hơn là đã lâu rồi tôi chưa đụng được vào người cô ấy. Ngủ bên vợ mà chẳng được làm gì ngoài việc ngủ thì chẳng thằng đàn ông nào chịu (đặc biệt là thằng đàn ông "thực sắn tính dã" như tôi). Ấy thế mà tôi nhịn được cô ấy suốt gần cả năm trời (mém chút nữa tôi đã tưởng mình là thánh nhân). Cũng bởi "có tật giật mình" với mặc cảm tội lỗi, nên dù lòng nóng hơn lửa tôi vẫn phải nhịn. Cô vợ tôi ngày càng cau có hơn, luôn thích nhìn ngang liếc dọc chồng mình, có khi thì bóng gió đông tây: hết nói chuyện cô bạn thân lấy chồng không hạnh phúc lại kể chuyện báo chí đưa tin hai hậu một vua này nọ...những lúc như thế, tôi chỉ biết im lặng thầm nhủ cô ấy tiền mãn kinh (mặc dù bây giờ việc đó đối với cô ấy là còn quá sớm). Phụ nữ thời đại chẳng biết là tốt hay xấu, chỉ biết là rất phiền. Tôi khẳng định rồi tự mỉm, cười khà khà tự an ủi chính mình.
Cái giá mà tôi phải trả thật sự đến sớm.
Không biết là vợ tôi đến tìm Tiểu Khả hay Tiểu Khả đến tìm vợ tôi mà ngay sau khi tôi đi công tác về, vừa bước vào nhà đã thấy một cảnh tượng đủ để gia đình tôi nát vụn: Tiểu Khả miệng vẫn bi bô mấy câu xưa cũ, tay còn cầm kẹo ngồi cạnh vợ tôi. Khỏi phải nói nhiều, nhìn cảnh này cũng đủ tiên đoán trước việc gì sẽ xảy ra tiếp theo. Vợ tôi sẽ nổi điên lên bắt tôi chọn lựa gia đình hay Tiểu Khả, rồi khi ấy cũng như ba năm trước tôi sẽ phải buông tay Tiểu Khả để bắt đầu một cuộc sống con người cũ – tâm tư mới. Và rồi tôii cũng phải hẹn em một kiếp sau khác hay lại bắt em mòn mỏi thêm ba năm nữa? Nếu cứ ba năm rồi ba năm như thế, tôi cũng không chịu nổi nói chi là em, là vợ tôi, con tôi.
-"Em đã định im lặng chừa cho anh đường lui, đợi anh nói sự thật cho em biết. Nhưng em đã đợi anh một năm rồi. Em mất dần kiên nhẫn rồi".
-"Và em đã đến tìm cô bé?".
-"Không. Sáng nay người giúp việc bên nhà đó gọi tìm anh nhưng không gặp. Con bé đần độn này đi tìm anh và bị lạc.....em mới tìm về".
-"Tôi không đần độn. Tôi chỉ ngốc chút thôi".
Tiểu Khả xen vào câu chuyện của vợ chồng tôi với vai trò của một nhân vật chính.
-"Anh xin lỗi".
-"Anh không còn từ nào khác sao? Tôi đã từng hỏi anh rất nhiều lần có gì muốn nói với tôi không. Anh luôn im lặng. Anh có biết tôi ghét bộ mặt tội lỗi đó của anh tới chừng nào không? Anh...."
Như một sự kìm nén tích tụ lâu ngày đến khi được dịp vỡ òa thi nó cứ thế tuôn ra mỗi ngày một nhiều hơn, nặng nhọc hơn và....đau đớn hơn. Tất cả sự đau đớn đó được vợ tôi tích tụ và thả xuống bằng một cái tát tai như trời giáng trên mặt tôi.
-"Hôm anh đưa cô ta đến khách sạn, tôi đã biết sẽ có ngày này. Bốn năm trước, tôi đã dùng gia đình trói buộc anh. Nhưng rồi bốn năm sau....Tôi mệt mỏi quá rồi. Anh muốn làm gì, tùy anh. Tôi không muốn níu kéo anh để rồi phải chịu thêm mấy lần bốn năm nữa. Cái tát lúc này coi như anh trả cho tôi chút lòng tự trọng cuối cùng vậy".
Mọi chuyện diễn ra một cách nhanh chóng, gọn lẹ hơn tôi tưởng. Vợ tôi bây giờ đã khác bốn năm về trước, không khóc lóc, không níu kéo, không trói buộc....cứ thế lặng lẽ dắt đứa con gái của tôi đi khỏi nhà. Tôi cũng không buồn níu kéo, vì tôi biết đó là định mệnh.
Tôi không thể cưới Tiểu Khả. Tôi biết và...vợ tôi cũng biết. Thế nhưng, Tiểu Khả đã vì tôi mà ra thế này. Tôi không thể bỏ mặc em. Tôi biết và vợ tôi cũng biết. Vậy thì níu kéo nhau làm gì? Đôi khi cách giải quyết thế này cũng tốt.
Tôi sa sầm mặt, ngồi phịch xuống ghế, cố lấy lại hơi thở. Vợ con tôi đi rồi, để lại một mình tôi trong căn nhà trống trải với một màn đêm tịch mịch, không thấy chân trời. Tôi tự nhủ lòng mình, mọi choáng ngộp rồi sẽ qua đi, tất cả rồi sẽ trở lại đúng vị trí của nó (dù có sứt mẻ).
Tiểu Khả ngồi cạnh tôi, đầu lúc lắc, mái tóc xõa che gần hết gương mặt không thể nói là đẹp hay xấu, đôi mắt đờ đẫn, miệng mấp máy những ngôn từ xưa cũ cùng tôi đón nhận một đêm dài......
4. Sống thì vẫn sống
Vợ con tôi đi rồi, còn tôi thì vẫn phải tiếp tục sống. Chỉ khác biệt là lần này tôi ở cùng Tiểu Khả. Tiểu Khả vẫn như thế; vẫn luôn thỏa mãn với một ly trà sữa khi khát, một cái quảy khi đói; vẫn thích nói mấy câu ngốc nghếch nhưng ra vẻ đầy triết lý như "Gió cứ thổi mãi là muốn giúp mưa tìm thấy mẹ"; vẫn thích mấp máy mấy câu xưa cũ.
Tiểu Khả vốn ngoan theo cách của một đứa trẻ và trong sáng theo cách của một linh hồn trắng trong không bụi bặm. Bốn năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vây – em luôn khiến người ta yêu thích một cách kỳ lạ. Nếu Tiểu Khả không phải một cô bé đần độn thì mém chút nữa tôi đã lầm tưởng Tiểu Khả là người sẽ đi theo mình suốt cuộc đời, mém chút nữa tôi đã quên mình đã có vợ và một cô con gái.
Bệnh tình của Tiểu Khả ngày một nặng. Trước đây, dù Tiểu Khả bị bệnh những vẫn có thể nhận ra tôi là anh Hạo. Còn bây giờ, khi tôi âu yếm vuốt lại mái tóc bị rối của em hay giúp em sửa sang lại gương mặt lấm lem thì em lập tức hoảng sợ hét toáng lên "tôi muốn tìm anh Hạo, anh Hạo". Cô bé không biết tôi là ai, chỉ xem tôi xa lạ như những con người khác. Còn anh Hạo của em thì mãi chìm trong ký ức sâu vô tận hoặc dã anh Hạo đó đã chết, linh hồn của "anh Hạo" đã được em chôn vào tận huỵệt sâu của linh hồn mình, lấy chút ký ức vụn vặt của mình phúng viếng cho huyệt sâu không lạnh.
Tôi của bây giờ? Không phải là thằng đàn ông "thực sắc tính dã", cũng không còn là kẻ tham lam thích sống hai bờ hạnh phúc. Đối với Tiểu Khả – tôi yêu. Nhưng đồng thời cũng không cho phép mình yêu. Đối với vợ con, tôi nhớ như một phần trách nhiêm. Nhưng đồng thời cũng không cho phép mình quên. Khoảng thời gian này, tôi phải khó nhọc lắm mới khiến cho Tiểu Khả bớt sợ tôi và ngoan ngõan nghe lời tôi. Thế nhưng, bẵng đi một khỏang thời gian; em lại quên mất tôi là ai; khiến tôi mỗi khi dỗ dành em đều phải kèm trong miệng mình mấy từ "nghe lời anh Hạo". Chẹp, nhiều lần như thế riết rồi tôi cũng mụ mị không biết cái tên Hạo có phải là tên của mình không hay là tôi đã mượn nhầm của ai rồi.
Đàn ông xấu thể nào cũng phải lộ diện.
Tôi gắng gượng một thời gian bên cạnh Tiểu Khả, lại thấy mình không đủ sức "ban phước lành" cho em như tôi từng nghĩ. Thế mới biết nỗi khổ của bác sĩ và cái gọi là y đức. Bác sĩ luôn có lòng kiên nhẫn với bệnh nhân của mình. Nhưng tôi thì không phải bác sĩ. Tôi thừa nhận mình không phải đàn ông tốt nhưng cũng không tồi tới nỗi thấy chán ghét Tiểu Khả hay hối hận cho việc làm của mình. Bỏi suy cho cùng, Tiểu Khả cũng vì tôi mới ra nông nỗi. Thế nhưng, bạn biết không khi ngọn lửa u minh trong lòng bạn bùng phát mạnh mẽ thì dù bạn có chấp nhận nó hay không ít nhiều nó cũng làm phỏng bạn. Tôi bây giờ chính là như thế – tôi đang bị lửa u minh làm phỏng không có đường ra. Hay là đi tìm Đinh Vĩ? Phải, chỉ có tìm Đinh Vĩ thì mọi chuyện mới kết thúc. Nghĩ tới đây tôi lại bắt đầu lo lắng. Trước kia, Đinh Vĩ nhiều lần đến tìm tôi vì cô em gái của mình. Tôi tìm cách trốn chạy. Giờ tôi lại tìm Đinh Vĩ vì chuyện này. Liệu có được không....
Quét Virus: An toàn
