Nhìn thấy anh, sắc mặt cô chợt tái mét, miệng cô lắp bắp mấy chữ…không nghe rõ…
-Anh….sao….sao anh lại về giờ này?
Hai bàn tay anh vo thành nắm đấm, tại sao cô không giải thích? Cô không nói là:
“mọi chuyện chỉ là hiểu lầm”? Cô hỏi như thế thì có khác gì gián tiếp thừa nhận cô và tên đó có chuyện mờ ám giấu anh!
-Nói cho anh biết, người đàn ông đó là ai? Là bạn em phải không?à, hay là anh trai họ hàng xa của em mà anh không biết?em thật ngốc,có bạn bè tới thì phải thông báo cho anh một tiếng để anh về tiếp khách chứ, sao lại im lặng như thế?-anh nói, giọng run rẩy như sắp khóc, cả anh và cô đều biết rõ,anh đang tự thôi miên, tự huyễn hoặc mình, bắt buộc mình phải suy nghĩ khác đi cái ” sự thật” mà bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng không thể nào chấp nhận nổi. Chỉ anh mới hiểu, giờ phút này, anh đau như thế nào, nước mắt người đàn ông chảy vì người phụ nữ họ yêu thương nhất, thật vậy, anh đã khóc vì cô-vì một người phụ nữ phản bội, trong ánh đèn lờ mờ,cô nhìn anh, anh vẫn đẹp trai như thế, ưu tú như thế nhưng trong đôi mắt anh hiên hữu rõ sự tuyệt vọng, thống khổ,hai dòng nước mắt của anh nổi bật trong màn đêm sao mà thê lương… từng giọt…từng giọt cứa mạnh vào trái tim đầy thương tổn của cô,cô rất…rất muốn…thậm chí khao khát được chạm vào khuôn mặt anh, lau đi nước mắt cho anh nhưng…chân cô bủn rủn,không đứng lên nổi…viên thuốc trong tay cô còn chưa kịp uống,cô chỉ biết ngồi đó, nhìn anh khóc, người cô yêu-cô đã làm anh thành ra dạng gì thế này:
-Em xin lỗi!- ba từ này bật ra khiến cả cô cũng bất ngờ, xin lỗi? Chẳng phải cô đang nhận những suy nghĩ của anh về mình là đúng sao? Thế nhưng, ngoài ba từ này ra cô không còn biết phải nói gì nữa, một người phụ nữ mạnh mẽ, luôn kiêu hãnh ngẩng cao đầu như cô lần đầu tiên thấy mình thật vô dụng, tình yêu có thể làm con người thay đổi, trước đây cô cứ nghĩ điều tin đó thật sến súa, nhưng bây giờ…cô tin rồi, thật sự tin rồi.
-Em đừng xin lỗi anh!-anh quát to lên-em có lỗi gì mà phải xin? Không lẽ em xin lỗi anh vì em rót lỡ ngoại tình với người đàn ông kia, hay em xin lỗi vì em đã không còn yêu anh nữa? anh không tốt, không mang lại hạnh phúc cho em phải không? Hay anh đã làm gì sai? Làm gì để em đối xử với anh như thế? Em nói đi, nói đi!!!-anh gần như gào thét, lay mạnh bả vai cô,cô biết anh đang hiểu lầm, nhưng cô không thể giải thích, chẳng lẽ nói người kia chỉ là bác sĩ trị liệu của cô? Không! Nếu anh biết được cô là người sắp chết, chắc chắn sẽ càng đau lòng hơn. Mắt cô ráo hoảnh, cô đã không còn khóc được nữa rồi!
-Xin lỗi!-giọng cô cực kì nhỏ,cực kì thanh thuần, chỉ như tiếng muỗi vo ve nhưng anh lại nghe, nghe rất rõ, bàn tay đang nắm bả vai cô lỏng dần…lỏng dần…và buông xuôi.
-Tôi ghét lời xin lỗi của cô, cực kì ghét-anh gằn từng tiếng như muốn khắc những lời nói của mình vào sâu trong tâm khảm cô-tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô!
Anh xoay người, bỏ đi, không chút chần chờ, không chút do dự,càng không ngoảnh mặt nhìn cô lấy một lần…anh dứt khoát thật rồi.
Tiếng động cơ xe gấm rú xé nát màn đêm tĩnh mịch,cô như người mất hồn, đưa tay sờ lên mặt mình, một dòng nước mặt đắng lại rơi, cứ ngỡ được sống trong sự yêu thương, che chở của anh trong quãng thời gian ngắn ngủi còn lại, nào ngờ…bi kịch đến thật sớm. Cô xoa xoa bụng mình-nơi kết tinh tình yêu của hai người đang lớn dần rồi xòe bàn tay còn lại ra-viên thuốc gần như nát bét vì bị cô bóp chặt, cô vẫn phải sống, vì con,cô vẫn phải sống cho dù đau thương có nhiều hơn đi nữa!
Cô nặng nề cho thuốc vào miệng,vị đắng của thuốc hòa với vị mặn của nước mắt tạo nên một mùi vị đặc biệt tang thương!
. . . . . . . .
Đã là ngày thứ ba anh không về nhà, kể từ đêm hôm đó tới nay,cô không nhìn thấy anh, cô nhớ anh, nhớ vô cùng, nhớ cái vẻ mặt kênh kênh của anh khi anh chọc ghẹo cô ở bar, nhớ nét cương nghị của anh khi phỏng vấn sinh viên,nhớ sự ngây thơ của anh khi làm theo câu nói đùa dai của cô lúc anh hỏi khi nào cô mới chịu làm người yêu anh…nỗi nhớ quay quắt, hiện hữu trong đầu cô khiến ruột gan cô như bị ai thiêu đốt. Cô nhớ anh da diết, nhưng chỉ biết nhớ thôi, không làm được gì cả, không thể gọi cho anh, cũng không thể đi tìm anh, gọi ư? Tìm ư? Với tư cách gì bây giờ khi trong mắt anh cô chỉ là một kẻ phản bội không hơn không kém? Nghĩ đến đây,cô không khỏi lắc đầu cười khổ.
Tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của cô…anh về…anh thực sự đã về rồi…cô vui mừng chạy ra mở cửa cho anh với nụ cười trên môi…
Thế nhưng…nụ cười của cô mau chóng đông cứng lại-anh không về một mình…
Trên người anh nồng nặc mùi rượu,thuốc lá…và cả mùi nước hoa của phụ nữ…bên cạnh anh là Nguyệt-cô thư kí kiêm thám tử của anh, anh quàng tay lên vai Nguyệt…động tác thân mật mà lúc yêu nhau anh thường làm với cô.
-Phó tổng mệt, chị tránh đường, tôi đưa anh ấy về phòng ngủ!
Cô ta đưa chồng cô vào phòng ngủ? Cô ta là cái gì của chồng cô mà có quyền ra lệnh với cô như thế?
Cô yên lặng, dò xét Nguyệt, tuy hiện tại cô là “kẻ phản bội”, nhưng không có nghĩa là cô sẽ để mặc người con gái khác tới nhà hạ thấp địa vị của cô,cô tiến lên trước một bước, đỡ lấy anh:
-Cô để tôi đưa anh ấy vào!
-chị à! Bụng chị đã to như thế…
-tôi là vợ anh ấy!-cô cắt ngang lời Nguyệt, một câu nói khẳng định rằng trong ngôi nhà này, ai mới người có quyền quyết định.
Rõ ràng, câu nói của cô làm Nguyệt hơi ngượng ,cô ta tháo tay anh ra đặt lên vai “vợ anh” rồi bỏ đi.
Còn lại một mình, cô chật vật dìu anh vào nhà, đặt anh nằm ngay ngắn trên sofa, cô cúi người, thở dốc, từ khi có em bé, sức lực của cô quả thật rất kém, nếu lúc nãy thực sự Nguyệt không giao anh cho cô, cô cũng không thể làm gì cô ta- cô không còn đủ sức giành lại chồng mình nữa…là con gái, điều khiến họ vừa nghe đã chảy nước mắt chính là câu “chồng mày yêu người khác rồi”, đúng thế, không cần biết câu nói đó đúng hay sai, họ vẫn nổi giận, vẫn buồn! Thực ra, khi đó chỉ cần người con trai tinh ý một chút, dịu dàng một chút họ sẽ lập tức hết giận, còn nếu không, dù là hiểu lầm cũng sẽ dẫn tới cuộc chia ly vĩnh viễn. Cô cũng thế, nhìn thấy anh ôm người khác, cô rất giận, rất muốn chất vấn anh, rất muốn được anh ôm vào lòng thủ thỉ “anh chỉ yêu mình em!”, nhưng cô biết, đó chỉ là ảo tưởng, cô không phản bội anh, nhưng cô lừa gạt anh, vì vậy, cô coi đó như một cái giá mà cô phải trả.
Anh đang ngủ say, ba ngày không nhìn thấy khuôn mặt anh, quả thật khuôn mặt ấy đã khác đi rất nhiều, gầy gò hơn, xương mặt từng cái lồi lõm có thể nhìn rõ mổn một, râu ria lúng phúng và người anh cực kỳ dơ dáy-anh không tắm.
Cô lặng lẽ nhìn anh, lặng lẽ xót xa, chồng à, em đáng sao? Một người sắp chết như em đáng để anh suy sụp đến thế sao? Không! Quên em đi, đẩy em ra khỏi cuộc sống của anh,anh sẽ hạnh phúc…cô khẽ vuốt mớ tóc mái lòa xòa trước mặt anh rồi khẽ nhíu mày-mấy ngày nay,anh không rửa mặt sao?
Cô đứng dậy, xoay người đi lấy cho khăn lau mặt cho anh, nhưng cô còn chưa cất bước thì một bàn tay quen thuộc đã giữ cô lại.
-An,sao lại làm thế với anh?
Tim cô nhói lên, như bị một chiếc búa to gõ mạnh vào, đau điếng, phải chi mà anh hiểu cô yêu anh nhiều như thế nào, nếu có thể, cô chỉ muốn nói, suốt đời này khiếp này, cô chỉ yêu mình anh, chỉ muốn ở bên anh, sống vì anh, nhưng…cô không thể bên anh. Bàn tay anh vẫn ươn ngạnh nắm lấy tay cô, cho dù cô có gỡ thế nào, anh cũng không buông…tưởng chừng như anh sẽ nắm như thế…đến hết đời!
Cô cúi đầu nhìn anh,rồi ngồi xuống bên cạnh anh, mí mắt cô nặng dần…nặng dần…cô chìm vào giấc ngủ. Sau những ngày không có anh bên cạnh, đối với cô, giây phút được ở bên anh là những giây phút hiếm hoi quý giá nhất đời….thật yên bình biết mấy!
Ngoài cửa kính trong suốt, mây đen ùn ùn kéo đến, từng tiếng chớp lóe sáng rồi tắt ngúm, rồi lại lóe sáng, rồi lại tắt tạo cho căn phòng một hiệu ứng vừa âm u, vừa lạnh giá. Cơn đau đầu sau cơn say bí tỉ khiến anh thức giấc, cổ họng đau rát, anh muốn vươn tay xoa mi tâm nhưng lại cảm nhận được từ lòng bàn tay mình, một thứ ấm ấm, mềm mịn đang níu chặt. Anh bất giác nhìn sang-là cô- người con gái anh vừa yêu lại vừa giận,cô áp mặt vào tay anh, ngủ say như một chú mèo nhỏ. Nhìn cô lúc này, một dòng cảm xúc đăng đắng từ trái tim anh theo từng mạch máu lan khắp cơ thể, vị đắng ấy cứ đậm dần làm anh khó chịu, gần như mất lí trí, căn phòng này làm anh nhớ tới đêm hôm đó-cái đêm anh nhìn thấy cô…
Ánh mắt anh tối dần đi, nở một nụ cười chế giễu, anh lạnh lùng giật mạnh tay mình lại, cô bị bất ngờ, khuôn mặt nhỏ nhắn va chạm với mép ghế khiến cô tỉnh ngủ hẳn:
-Anh đã tỉnh? Em đi pha nước cho anh tắm!
-Khỏi cần!-anh rút trong túi ra một tờ giấy, đẩy nó đến trước mặt cô-Kí đi!
Cô ngỡ ngàng, hết nhìn tờ đơn ly hôn trên bàn rồi lại nhìn anh, gương mặt anh thật thản nhiên, giống như đó chỉ là một tờ hợp đồng mà anh vẫn thường kí với đối tác, anh không nhìn cô, lấy một điếu thuốc ra, châm lửa rồi kéo một hơi dài, làn khói trắng trôi bồng bềnh trong không gian, loại khói độc hại khiến cô khó cảm thấy khó chịu, từ khi quen cô, anh đã cai thuốc...
Quét Virus: An toàn