-Vợ! Em sao vậy? Em nói tên bệnh viện,anh tới ngay!-vừa nói,anh vừa vơ vội áo khoác, chìa khóa xe lao nhanh ra cửa:
-anh ở nhà đi!-cô nghẹn ngào nói-em về ngay đây,em vui quá nên khóc anh àC!húng ta sắp lên chức làm bố mẹ rồi!
Bàn tay đang cầm khóa của anh cứng đờ,vật dụng anh đang cầm đồng loạt rơi xuống đất,anh có con, thực sự có con rồi sao:.
-em nói gì?-anh hỏi như đễ chắc chắn rằng mình không nghe nhầm
-em nói-cô hít sâu một hơi-mình có con rồi anh à!
Tút…tút…tút…
Anh đã tắt máy,cô nhìn vào màn hình điện thoại,cười chua xót, vị bác sĩ vẫn đứng cạnh cô từ nãy đưa cho cô một chiếc khăn mặt:
-cô muốn giữ đứa bé lại thật sao? Nếu giữ nó lại cô sẽ khó mà chạy chữa!
Đúng vậy, cô sẽ giữ bé con này lại,nó là kết tinh tình yêu của anh và cô,cô vẫn sẽ giấu anh, cô muốn cùng anh sống hạnh phúc nốt quãng đời còn lại,ít ra, bé con sẽ là món quà vô giá, vực dậy tinh thần cho anh…khi cô rời xa anh…
Còn anh,anh nào biết được sóng gió đang ập đến gia đình hạnh phúc của mình, sau khi nghe cô xác định chính xác là mình sắp được làm bố,anh lập tức tắt máy chạy đi mua nào là thức ăn tẩm bổ cho cô,nào là sách dinh dưỡng, những bài tập cần thiết cho phụ nữ mang thai, khi đi ngang qua gian hàng quần áo cho trẻ sơ sinh,anh không kiềm chế được nụ cười thỏa mãn trên môi…có con? Hai từ thật “mới lạ” đối với anh, nó làm anh cảm thấy ấm áp, giống như một dòng nước âm ấm chảy nhẹ nhàng trong tâm hồn anh, len lỏi vào đại não anh hai từ “hạnh phúc”, không một từ ngữ nào có thể đặc tả hết tâm trạng của anh lúc này. Anh dùng hai tay nâng lên một đôi vớ be bé xinh xinh, hành động của anh vô cùng tỉ mỉ, vô cùng trân trọng như thể đang nắm giữ trong tay một báu vật mong manh, dễ vỡ, anh tưởng tượng thiên thần bé nhỏ mang một chút nét cương nghị của anh, một chút nét dịu dàng, bướng bỉnh của cô , bé sẽ ê a gọi anh là “ba”,đôi chân nõn nà của bé sẽ mang đôi vớ anh mua-đó quả thật là một điều kì diệu của cuộc sống!
Gần như quét hết gian hàng dành cho trẻ sơ sinh, anh mới hài lòng xách tất cả về nhà. Về đến nhà, nhìn thấy cô loay hoay trong bếp chuẩn bị bữa chiều mà lòng anh dâng lên một cảm xúc ngọt ngào, bỗng nhiên, anh thấy thương vợ một cách lạ lùng,anh yêu lắm cái gia đình nhỏ này, cần lắm cuộc sống bình yên,ấm áp mà cô đem đến cho anh,hôm nay, nhìn cái cây trước nhà anh cũng thấy thân thương biết bao.
Anh rón rén bước lại gần cô,bất ngờ ôm cô từ phía sau như mọi ngày, cô khẽ giật mình, rồi nhắm mắt, tận hưởng chiếc ôm của anh, ông trời ơi, xin đừng cho thời gian trôi mau quá, xin đừng để niềm vui mới chớm này mau chóng tới rồi mau chóng vụt bay, xin đừng đễ con phải rời xa anh quá sớm, thời gian ơi! Nếu nghe được tiếng khẩn cầu, van xin của cô thì hãy dừng lại ở giây phút này, để cô được mãi mãi ở trong vòm ngực anh, được anh thương yêu đến trọn đời trọn kiếp. Không biết từ lúc nào, cô lại thích khóc như thế, ngay trong lúc này đây, cô thực sự muốn khóc, khóc cho đã, cho mọi đau đớn bị đè nén vỡ òa ,ra rồi tan biến. Và sự thật là…cô đã khóc, nhưng còn đau thương, cô nguyện tự mình gánh chịu, cô sẽ không để anh chịu bất cứ nỗi thống khổ nào cho tới khi…cô đi…
Cảm nhận được bờ vai run run của cô,anh nới lỏng vòng tay,xoay người cô lại đối diện với mình:
-Vợ đừng khóc nữa, anh biết có con sẽ rất cực, sinh con cũng sẽ rất đau, nhưng mà anh hứa với vợ,anh sẽ luôn bên vợ, anh sẽ đi làm về sớm nhất có thể để làm việc nhà giúp vợ, ngày nghỉ sẽ dắt vợ đi chơi công viên…vì vậy vợ không cần phải lo gì cả, mọi thứ đã có anh!
Nói là làm, anh tháo tạp dề của cô ra, đeo vào người mình,lấy những đồ ăn bổ dưỡng vừa mua được sắp vào tủ lạnh, bắt tay vào nấu nướng.
Cũng như bao người đàn ông khác,anh khá vụng về trong bếp núc, thế mà hôm nay anh lại xung phong vào bếp làm thức ăn cho vợ. Lại nhìn những thứ lặt vặt trong giỏ đồ anh mang về, con mới chỉ được một tháng rưỡi,còn chưa biết trai hay gái, thế mà anh đã mua cả quần áo cho con,có những bộ đầm lộng lẫy như công chúa, lại có những chiếc quần sooc cá tính của bé trai, thậm chín tã lót cũng được anh chuẩn bị chu đáo. Khỏi nói cũng biết,anh rất mong chờ sự xuất hiện của thiên thần nhỏ này, anh cũng đã vạch ra ý định cho tương lai của cả nhà,anh mua cả quần áo của cả bé trai lẫn bé gái vì anh nghĩ, nếu đứa trong bụng cô là gái thì quần áo nam sẽ dành cho đứa sau…thế nhưng…có lẽ, đứa sau của anh có thể không phải là do cô sinh cho anh nữa, nghĩ đến đây, nước mắt của cô lại trào ra mạnh mẽ hơn, cô dùng tay che miệng, bịt tiếng nấc xé lòng của mình lao thẳng lên lầu.
Anh đang nấu cơm thì bị hành động của cô dọa cho sợ, anh sững sờ nhìn bóng dáng bé nhỏ của cô chạy đi, thế nhưng, rất nhanh sau đó, anh lại mỉm cười…phụ nữ mang thai rất dễ xúc động,chắc cô bị hành động ân cần của anh làm cho hạnh phúc tới bật khóc rồi!
Cứ như thế, một ngày, lại một ngày trôi qua, cái thai trong bụng cô ngày một lớn lên cũng đồng nghĩa với việc mạng sống của cô ngày càng bị rút ngắn lại, anh vẫn như thế, mặc dù đã lên chức phó tổng nhưng anh vẫn cố về đúng giờ, thỉnh thoảng làm việc ở công ty chưa xong anh lại ôm về nhà, dỗ vợ ngủ xong anh lại lúi húi dậy làm nốt, cô thương anh thật nhiều, nhưng chẳng giúp gì được, cô đã bị anh bắt thôi việc ở nhà dưỡng thai, ngoài là cho anh vài bộ quần áo, sắp xếp tài liệu cho anh, cô chẳng được động tay làm gì, thời gian rảnh quá nhiều,cô chỉ còn biết đi chơi với mấy cô bạn học cũ, họp lớp, mua đồ cho con và viết nhật kí, làm tất cả những việc mà cô thích…nhỡ như sau này không kịp làm nữa.
Cô từng nghĩ rằng, cô sẽ yên ổn sống bên anh trong vài năm ngắn ngủi còn lại, thế nhưng trời nào thuận lòng người, dường như tai ươn rất có duyên với cô, không ngừng trút vào người cô.
-Phó tổng, vợ anh thường xuyên gọi một cậu trai trẻ vào nhà, anh biết không?
Đó là câu nói của Nguyệt- thư kí của anh tại công ty.
Anh vốn dĩ không tin lời Nguyệt nói, nhưng cũng vui miệng đáp lại:
-Thế sao, cô theo dõi vợ tôi à?
Nguyệt rất bình thản trước câu chất vấn của anh, cô rút trong túi xách ra một xấp ảnh, đặt lên bàn làm việc của anh:
-Phó tỗng tự xem đi, đây là bạn em vô tình chụp được, em cũng chỉ vì muốn tốt cho phó tổng nên mới làm người nhiều chuyện một lần, không muốn sếp của em bị cắm sừng thôi!
Đến lúc này, anh không thể không nghi ngờ về sự chung thủy của vợ mình, đưa mắt nhìn xấp ảnh trên bàn,anh mở ra xem, đó đều là ảnh chụp trước cửa nhà anh, có tấm chụp vợ anh đứng ngoài cửa đợi ai đó, có tấm chụp người đàn ông xa lạ tới thản nhiên khoát vai vợ anh,một tay ân cần đặt dưới bụng cô.
Dưới mỗi tấm ảnh đều có ghi chú ngày tháng rất rõ ràng, sắp lại các tấm ảnh, anh thấy rằng cứ thứ ba và thứ sáu, người đàn ông kia lại đến nhà mình, quan trọng hơn, thứ ba và thứ sáu là hai ngày anh bắt buộc phải tăng ca trong tuần. Người đàn ông đó là ai? Tại sao cô không cho anh biết, lại cứ phải hẹn gặp vào hai ngày anh về trễ nhất?
Những câu hỏi ấy cứ luẩn quẩn trong đầu anh khiến anh không thể nào tập trung làm việc,cuối cùng, anh liếc nhìn đồng hồ, hôm nay là thứ sáu…anh cầm chìa khóa, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc, vợ à! Em đang giâu anh chuyện gì vậy?
Anh trầm lặng đỗ xe ở gần cửa nhà, anh về lúc 6h tối và thầy người đàn ông trong hình ? Anh không nghi ngờ vợ mình, hay nói đúng hơn anh không dám tin cô sẽ lừa gạt anh, thế nhưng anh vẫn không dám vào nhà…anh sợ…sợ mình sẽ nhìn thấy điều khiến mình đau lòng. Anh cứ ngồi trầm tư như thế, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa khép chặt,anh tin cô, chỉ cần cô giải thích, anh nhất đinh sẽ tin cô,anh vẫn sẽ yêu thương cô như trước, anh cứ lặp đi lặp lại câu nói này trong đầu như đang tự thôi miên chính mình.
Anh cứ ngồi như thế, thời gian đối với anh chẳng còn quang trọng nữa, chỉ biết rằng, một lúc lâu sau, người đàn ông kia cũng bước ra, vẻ mặt mệt mỏi, anh ta đi ngược lại với hướng anh đang đứng, đến lúc này,anh mới lên xe, nổ máy vào nhà…8h45, còn cách giờ về thông thường của anh 15 phút.
Anh đỗ xe, nhẹ nhàng bước vào như sợ bị ai phát hiện,bỗng nhiên, anh lại cười tự giễu, đây nhà của anh, anh cần gì phải lén lút như ăn trộm thế?
Anh vươn tay, cầm nắm đấm cửa nhưng lại không mở ra ngay, trong lòng anh có một trực giác rằng, chỉ cần mở cánh cửa này ra, cuộc sống tốt đẹp của anh và cô trước đây sẽ chấm dứt, lần đầu tiên, anh thấy mình sao lại nhút nhát như thế,yếu hèn như thế… Hít một hơi dài…anh nhẹ nhàng xoay nắm đấm cửa, bước vào phòng khách thì..hỡi ôi!…một cảnh tượng mà có lẽ suốt đời anh cũng không bao giờ quên….cô ngồi bệt dưới đất, quần áo xốc xếch,đầu tóc rối bời, tay cô còn đang lần mò cài lại cúc áo, khung cảnh trong phòng khách cũng không khá hơn, bộ sofa bị lệch khỏi vị trí ban đầu, ly uống trà trên bàn cũng rơi xuống đất, vỡ mấy cái? Cô và người đàn ông kia đã làm gì mà thân thể cô lại ra thế kia? Căn phòng vốn tươm tất, gọn gàng lại lộn xộn thế ấy?
Anh ngỡ ngàng nhìn cô, anh rất muốn tin cô,rất muốn tin, nhưng như thế này, liệu anh có thể tin được không?...
Quét Virus: An toàn