* Danh ngôn tình yêu: Sống chậm lại, nghĩ khác đi và yêu thương nhiều hơn
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Hoàng Tử Mồ Côi Và Cô Nàng Băng Giá

Hoàng Tử Mồ Côi Và Cô Nàng Băng Giá

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 5988 bình chọn

- Tác Giả: tuyetroimuahe

Tóm tắt truyện:
Giới thiệu một số nhân vật:


- Nguyễn Lâm Phong (hắn): là một người vui vẻ, hòa đồng, học giỏi. Nhưng cuộc đời ai biết trước được chuyện gì, một ngày "định mệnh" đã đến và bước đường gồ ghề của hắn bắt đầu từ đây.


- Nguyễn Lam Băng: Trước kia là một người rất vui vẻ, hoạt bát, học giỏi nhưng từ khi bị Trung ruồng bỏ tính cách cô đã có sự đổi khác rất lớn.


- Nguyễn Hà Phương (chị hai của trường): bạn thân của Băng, và khá thân với hắn. Cô có khuôn mặt xinh xắn, tốt tính, học giỏi, cách xử sự mang dáng vẻ người lớn, nhưng đôi lúc lại bộc lộ tính trẻ con.


- Lâm Vân Anh: Là bạn thân của hắn khi mới chuyển vô Sài Gòn.

- Hoàng Đại Nam: Người bạn thân đầu tiên của hắn.

- Hoàng Mai Thy: Mang trong mình thù hận tình yêu, và là kẻ đã đạp đổ biết bao ngôi nhà hạnh phúc của người khác.

- Và một số nhân vật khác: Phạm Tuyết Như, Đỗ Minh Trung, Đặng Nhật Duy,…


Cảnh báo: Đến đây nếu các bạn muốn đọc tiếp thì hãy đọc với tên truyện "Còn lại gì sau cơn mưa?". Như vậy bạn sẽ dễ dàng cảm nhận được điều tác giả muốn nói tới.

Lời mở đầu:

Sẽ không có những pha hành động gay cấn như phim Mỹ, cũng chẳng có những cảnh sướt mướt như phim Hàn, và cũng không có nhiều tình huống hài hước như những tác phẩm kinh điển khác, bởi lẽ “ còn lại gì sau cơn mưa?” là một thước phim tái hiện lại khoảng thời gian đầy khó khăn, thử thách trong cuộc đời của “hắn” nói riêng và cho tất cả các nhân vật khác nói chung. Sâu trong tiềm thức, dường như mưa là hiện thân cho cuộc đời của hắn khi mà những biến cố hắn gặp phải đều gắn liền với “trang nhật ký mưa”- lúc thì nhẹ nhàng, êm ái, lãng mạn; khi thì mãnh liệt, giằng xé, thét gào.


“Gạt bỏ hết quá khứ không vui.
Đi tìm những hạnh phúc chôn vùi.
Nỗi buồn riêng thôi thì cố giấu.
Đau khổ chi bằng cố gắng vui.”


Mưa! Mưa! Mưa! Sài Gòn vẫn thế. Vẫn cái thoái quen ào ào bất chợt tự thuở nào.

Mới trưa còn nắng hừng hực, cái nắng như thiêu đốt, như lò bát quái của Thái Thượng Lão Quân vậy mà thoáng cái đã rả rích. Giai điệu Sài Gòn là thế, bao năm vẫn giữ cho mình nét riêng, không giống nơi nào cả.
Sài Gòn là thế!- Tất cả đứng im! Cấm nhúc nhích! Giơ hai tay lên!- Tiếng hét to phát ra từ phía cửa chính.

Không hẹn hàng loạt cái đầu quay vội sang nơi phát ra tiếng nói.

- Cướp!- Một vài người hốt hoảng thốt lên khi vừa thoáng nhìn thấy hai tên mặc áo mưa trùm đầu kín mít, chỉ chừa mắt và miệng. Còn tay thì lăm lăm khẩu súng ngắn đã lên đạn.

- Pằng!- Tên cướp bắn phát đạn cảnh cáo.

- Ngậm miệng! Giơ hai tay lên! Tất cả bước qua bên kia nhanh!- Vừa nói gã vừa hất đầu sang phía góc phải của tiệm.

- Cốp!- Nhân lúc đám đông còn lộn xộn, ông Huy giả vờ ngã gần chỗ tên cướp rồi nhanh chóng xoay người tung cú đá thật lực vào tay cầm súng của gã.

- Pằng! Phằng! Hai dòng máu đỏ tươi túa ra xối xả, hai viên đạn đã ghim thẳng vào đầu ông.

Ban đầu, ông Huy chỉ thấy một tên cầm súng nên ông lập kế hoạch ra tay với gã nhưng không ngờ tên cướp thứ hai giấu một khẩu khác vào lưng quần và khi ông Huy chưa kịp khống chế tên cướp 1 thì đã bị tên cướp 2 ra tay không thương tiếc.

Bà Vi thất kinh không kịp suy nghĩ chạy lại đỡ chồng thì lại bị một viên đạn vàng lườm ghim thẳng vào đầu. Giọt nước mắt vì cái chết của chồng chưa kịp tuôn thì bà đã không còn biết nói nữa.

Chưa đầy mười giây, hai mạng người đã ngã xuống. Sự việc diễn ra quá nhanh khiến ai nấy đều hoảng hồn kinh sợ.

- Đứa nào còn dám chống cự thì sẽ có kết cục như bọn nó.- Tên cướp thứ 2 gằng giọng nói to.

Bên ngoài, còn có một tên vừa làm nhiệm vụ cảnh giới vừa chuẩn bị cho đồng bọn tẩu thoát khi lấy hàng xong.

Trước cái chết quá đỗi kinh hoàng của vợ chồng ông Huy, không một ai dám làm gì sau đó, chỉ nhắm mắt làm theo sự sai bảo của bọn chúng. Cuối cùng, chúng cũng quét sạch vàng bạc, đá quý trong tủ vào trong hai túi xách lớn. Trước khi bỏ đi, chúng còn đe dọa sẽ giết bất cứ kẻ nào nếu dám hé răng với công an.

Rầm! Rầm! Rầm!- Một loạt tiếng sét xóa tan cái tĩnh mịch, yên ắng của đêm khuya.

- Không! Không! K...h...ô…n...g! Mặt mày tái méc, mồ hôi nhễ nhại. Hắn sợ! Hắn sợ lắm! Hắn khóc! Đã hơn tuần nay hắn sống trong nỗi sợ hãi, hễ chợp mắt là hắn lại thấy cảnh ba mẹ hắn chết thảm.

Lộp…bộp…lộp…bộp…Mưa! Lại mưa nữa! Hắn ghét mưa! Hắn hận mưa.! Mưa đã cuốn trôi đi tất cả những gì quý giá nhất của hắn.

Sáng đó, hắn còn đến trường với tâm trạng vui vẻ và hồi hộp. Hắn vui vì mỗi ngày được nhìn thấy cô ấy, còn hồi hộp là do hôm nay hắn sẽ tỏ tình với cô ấy, người con gái của lòng hắn. Rồi hắn viết thư cho người con gái ấy, hắn hồi hộp chờ đợi hồi âm từ cô nàng. Như một dấu hiệu khởi đầu của ngày định mệnh "thứ sáu ngày mười ba", hắn đã không nhận được cái gật đầu từ cô nàng, cô không chấp nhận làm bạn gái hắn.

Người hắn thích là Nguyễn Lam Băng, cái tên vừa nghe thoáng qua đã cho ta cảm giác thật lạnh. Trước khi chuyển qua trường này và học chung với hắn, Băng là người con gái xinh đẹp, dễ gần, vui vẻ, hòa đồng, hay cười, hay nói và đặc biệt học rất giỏi.

Nhưng từ khi cô nàng bị người cô yêu thương nhất là Trung phản bội thì cô không còn là cô của ngày xưa nữa. Và đã lâu, người ta không còn thấy mùa xuân trên nét mặt của cô nàng. Giờ đây, họ cảm nhận được có một lớp băng bao quanh lấy cô đang ngày càng dày lên.

Cô từ chối đề nghị làm bạn gái của hắn không phải cô không thích hắn mà vì cô sợ, cô sợ trái tim nhỏ bé của mình sẽ không chịu nổi nếu như một ngày nào đó cô và hắn chia tay. Lòng tin dành cho tình yêu của cô đã bị đánh mất kể từ ngày Trung nói lời đau lòng đó. Ai sẽ tìm lại lòng tin đó cho cô đây? Ai sẽ làm tan chảy lớp băng dày trong tim của cô? Phải chăng là hắn hay một chàng trai nào khác? Hơn nửa năm nay, con người của cô bớt giá băng hơn, hắn đã đem ngọn lửa của mình sởi ấm trái tim cô. Lớp băng giờ không còn dày nữa nhưng khoảng cách để cô đến với hắn dường như vẫn chưa thật sự rõ ràng.

Mưa lại tí tách rơi, tiếng bước chân hòa lẫn tiếng mưa vang vọng tạo nên điệu nhạc buồn sâu lắng.

Mang nỗi thất vọng, thất thần trở về, chưa kịp đặt chân đến nhà thì hắn đã nghe hàng xóm cho hay tin ba mẹ hắn bị bọn cướp bắn chết.

Hắn khóc ròng rã suốt mấy ngày đêm, người hắn trông tiều tụy đến thảm thương. Khuôn mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng, nhìn hắn bây giờ trông rất tội nghiệp. Còn đâu hình ảnh hotboy Lâm Phong với nụ cười chết người, làm các cô nàng chết mê chết mệt, khiến bao con tim thổn thức khi đêm về.

Hôm nay không giống như hôm qua, hôm qua hắn có tất cả, còn giờ này hắn đã mất đi cái quý giá nhất đời mình. Mất ba mẹ đồng nghĩa với việc hắn sẽ tự kiếm sống, hắn sẽ tự bước đi trên đôi chân của mình. Hắn tự hứa với ba mẹ hắn sẽ sống tốt, hắn không phải là chàng trai yếu đuối, nhưng liệu hắn có chịu nổi cuộc sống bận bịu, chen lấn này để đứng lên bước tiếp chặng đường còn lại hay không?
Gạt đi nỗi đau để sống tiếp, ba hắn đã dạy cho hắn thế, hắn đã hứa với ba không được phép gục ngã dù bất cứ hoàn cảnh nào nhưng liệu hắn sẽ làm được? Mọi câu hỏi đều không có câu trả lời nhưng thời gian sẽ cho biết tất cả.

Hôm nay, hắn bắt đầu quay lại việc học. Mọi người chào đón hắn trở lại sau hơn một tuần, ai cũng cố gắng làm hắn vui nhưng xem ra tất cả đều bất lực.

- Phong! Tao có cái này hay lắm. Mày xem thử đi.- Vừa nói An vừa cầm tấm hình chụp chung cả lớp hồi đầu năm đưa cho Phong xem.

Mấy đứa xem hình thằng An đưa mà lăn ra cười đau cả ruột, trong hình thằng Hoàng được vẽ thêm mấy ria mèo, con Hồng thì có hàm râu quai nón dữ tợn,...
Phong khẽ liếc qua nhưng ánh mắt hắn vô hồn, khuôn mặt không gợn chút cảm xúc làm thằng An cụt cả hứng.

Suốt cả buổi học, không ai còn thấy nụ cười của hắn nữa, không còn thấy hắn giơ tay phát biểu, không còn thấy những lần lên bảng giải bài tập mà thay vào đó là sự im lặng và chỉ im lặng.

Cả buổi, Băng luôn quan sát hắn. Không giống như mọi người, cô chẳng cố tìm cách gì đó để làm hắn vui, cô chỉ im lặng ngồi nhìn. Nhìn đôi mắt vô hồn của hắn, nhìn đôi môi không buồn động đậy, nhìn mái tóc bù xù như đống rơm. Thấy hắn như vậy, cô rất đau xót nhưng chính bản thân cô cũng chẳng biết phải làm gì ngay lúc này, giờ lòng cô đang rất rối bời.

Hết buổi học, hắn không về nhà liền. Hắn đạp xe chạy dọc trên phố tìm nơi có thể làm thêm để kiếm sống. Không mất quá nhiều công sức, hắn cũng xin được một công việc ở quán cà phê cách nhà hắn không xa lắm, chạy xe chừng mười phút là tới. Vì thời khóa biểu học mỗi ngày ở trường của hắn kết thúc lúc 14h, nên từ 15h đến 21h là khoảng thời gian mà hắn đi làm, lương tháng thỏa thuận một triệu rưỡi....
123...30>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.003044s | View: 5988 (+1)

On C-STAT
Polaroid