Lamborghini Huracán LP 610-4 t
* Danh ngôn tình yêu: Muốn chinh phục người con gái ấy, bạn hãy làm cho nàng hiểu rằng nàng chẳng phải viên sỏi duy nhất trên bờ biển.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Em là đôi cánh của anh - Chiết Chỉ Mã Nghị

Em là đôi cánh của anh - Chiết Chỉ Mã Nghị

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 7690 bình chọn

Em là đôi cánh của anh

kể về cuộc hôn nhân của đôi vợ chồng trẻ trong xã hội hiện đại. Anh chồng là đại tá phi công xuất sắc trong quân đội, con trai thứ ba trong một gia đình có bốn con trai- Trử Tụng. Cô vợ là phát thanh viên chương trình dự báo thời tiết của Đài Truyền hình- Kiều Ưu Ưu. Cả hai vợ chồng đều là những người ưu tú, giỏi giang, xinh đẹp nhưng cũng vô cùng ương bướng.

Cuộc sống hôn nhân của họ đúng là không bình thường: mỗi người một nơi, con cái chưa có, điện thoại thăm hỏi nhau cũng rất ít. Họ dường như vẫn được sống cuộc sống độc thân khi xưa. Về phía Kiều Ưu Ưu, đó là do bản thân cô kết hôn chẳng qua là để quên đi mối tình đơn phương bị từ chối, cô không hề yêu Trử Tụng, cô thích và quen với cuộc sống độc thân này. Còn Trử Tụng, anh yêu cô từ nhỏ, yêu đơn phương, nhưng do công việc của anh phải đi công tác xa, hơn nữa anh biết Ưu Ưu không yêu mình nên cũng không cố ép. Kết hôn đã hai năm nhưng họ rất ít gặp nhau, mà những lời tình cảm yêu thương cũng rất hiếm. Nhưng đến một ngày…

Trong kì nghỉ của Ưu Ưu, hai bà mẹ đã “áp giải”cô đến doanh trại của Trử Tụng và “giam lỏng” cô ở đó do những kì nghỉ trước đây chưa bao giờ cô đến thăm chồng. Cuộc sống vợ chồng nơi doanh trại đã đem lại cho Ưu Ưu những trải nghiệm mới, những tình cảm của cô với chồng cũng tốt đẹp hơn. Cả hai đều cảm thấy cần có nhau, thấy hạnh phúc khi ở bên nhau. Và chuyến đi lần này của Ưu Ưu đã mang lại kết quả tốt, đáp ứng sự mong mỏi của hai dòng họ Trử và Kiều: cô đã mang trong mình giọt máu của Trử Tụng.

Nhưng “ngày vui ngắn chẳng tày gang”, đứa con của Ưu Ưu chưa kịp “hành hạ” xong mẹ thì Trử Tụng gặp tai nạn khi đang bay trên biển. Máy bay bốc cháy, anh bị thương nặng, bị rơi xuống biển, cũng may mà ý chí và những mảnh xác máy bay trôi nổi đã giúp anh sống được cho đến khi được cứu. Trử Tụng sống nhưng đứa con trong bụng Ưu Ưu thì không còn. “Trử Tụng cảm thấy cuộc đời đang đùa cợt với anh, anh thoát chết trong gang tấc và cái giá của nó lại chính là sinh mệnh cốt nhục của anh, nếu như vậy, anh thà lấy mạng đổi mạng.”

Trử Tụng không chết nhưng không còn được bay nữa. Đây là một mất mát rất lớn với anh bởi từ trước tới nay máy bay và bầu trời là cuộc sống của anh, hơi thở của anh. Nhưng anh cũng nhận ra rằng mình còn có Ưu Ưu, anh đã sớm coi cô là “đôi cánh” của cuộc đời mình. Trải qua sóng gió, sinh tử, cả Ưu Ưu và Trử Tụng đều cảm thấy rằng mình có một mong ước là được “sống như các cặp vợ chồng bình thường khác”. Và để bắt đầu thực hiện mong ước đó, Trử Tụng đã nhanh chóng thực hiện một đám cưới “bù” rất long trọng, hoành tráng để dành tặng người phụ nữ mà anh yêu thương.




Chương 1:


Trử Tụng là con chim ưng trên bầu trời và bầu trời chính là lãnh địa của anh.

Kiều Ưu Ưu nắm trong tay một sợi dây, cho dù con chim ưng đó có bay cao bay xa tới đâu đi chăng nữa thì đối với cô cũng chỉ là một cánh diều.

Ánh nắng chạy vắt qua bầu trời tĩnh lặng, len lỏi qua những đám mây trên nền trời xanh, tăng thêm nét rực rỡ cho màu xanh ngọc bích ảm đạm.

Trong không khí phảng phất mùi nhiên liệu tỏa ra từ động cơ.

Một vệt màu đen tuyền như lưỡi kiếm bất ngờ lướt qua bầu trời, cùng với đó là tiếng nổ mạnh mẽ của động cơ, khéo léo bay lượn giữa các tầng mây, bám sát theo chiếc máy bay chiến đấu phía trước, động tác thành thục tựa như con chim ưng đang sải cánh bay, quyết không tha cho bất cứ một con mồi nào.

Trong buồng lái, Trử Tụng khoác trên mình bộ quần áo phi công, bất ngờ kéo mạnh tay lái, hoàn thành xuất sắc động tác “rắn hổ mang”, máy bay quay 120 độ, vận tốc giảm mạnh xuống hơn 110km/h, thoát ra khỏi sự truy đuổi của kẻ địch, cũng tránh được sự kìm kẹp của máy bay chủ lực. Các chỉ huy tại đài chỉ huy mặt đất nhìn lên màn hình, đồng loạt thốt ra những tiếng kêu kinh ngạc.

Trử Tụng chớp trúng thời cơ, chỉ huy các phi hành viên làm phân tán sự chú ý của đối thủ, nhanh chóng phát tín hiệu yêu cầu về đài chỉ huy mặt đất “hoàn thành khóa tên lửa 809, yêu cầu phóng lên.”

“Có thể phóng lên.”

Chỉ huy mặt đất hạ lệnh, mô hình máy bay chiến đấu 809 trên màn hình điện tử lập tức nhằm trúng mục tiêu. Trử Tụng lại một lần nữa hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ gây nhiễu đối kháng trên không, hơn nữa còn lập kỷ lục mới trong bảng thành tích chiến đấu của mình. Các chiến sĩ đến từ các quốc gia khác nhau tham gia quan sát đều đồng loạt đứng dậy vỗ tay tán dương.

Trử Tụng thở phào. Đây là lần bay cuối cùng của anh ở doanh trại, sau khi hạ cánh anh sẽ rời khỏi đây. Ánh mắt anh lướt qua các trang thiết bị, sau khi trải qua ba tháng đồng hành cùng chiếc máy bay chiến đấu F-15 đời thứ tư hiện đại nhất trên thế giới này, giờ đây phải chia tay, anh thật sự cảm thấy có chút gì đó không nỡ.

“809 xin lệnh chỉ huy, giảm độ cao hạ cánh.” Trử Tụng đưa ra quân lệnh cuối cùng của anh tại Doanh trại huấn luyện Không quân Quốc tế bằng vốn tiếng anh lưu loát của mình.

Các chỉ huy nhìn nhau rồi hạ lệnh “có thể giảm độ cao hạ cánh.”

Giảm độ cao hạ cánh là phần quan trọng nhất trên không. Sau khi nhận được quân lệnh, Trử Tụng lái máy bay từ trên không đáp xuống, như một mũi kiếm đâm thẳng vào trung tâm trái đất, mạnh mẽ, nhanh chóng và dứt khoát, ở độ cao cách mặt đất khoảng 100m tiếp tục bay thành những vòng tròn rồi đáp xuống, gần như không ai có thể tạo ra một cuộc hạ cánh hoàn hảo như vậy. Bởi nếu sơ suất, động cơ rất có thể sẽ dừng lại ở trên không, hậu quả sẽ là máy bay nổ tung và thiệt mạng.

Sau đó Trử Tụng dần đưa máy bay đáp xuống đường bay với khoảng cách rất thấp. Lúc này máy bay chỉ cách mặt đất không tới một mét.

Tất cả mọi người ở sân bay, từ chỉ huy cho tới các chiến sĩ, đều đồng loạt đứng dậy chào mừng. Ở trong buồng lái, vẻ mặt của Trử Tụng vô cùng trang nghiêm, tay phải đeo găng tay áp vào trước ngực trái, ép chặt lên lá cờ năm sao màu đỏ. Đi qua một bên là cờ của các quốc gia đang bay phấp phới trong gió, trong đó lá cờ màu đỏ là chói sáng nhất. Trong những ngày qua, anh đã làm rạng danh Tổ quốc, rạng danh quân đội nước nhà, trước khi trở về lại một lần nữa anh hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, có thể nói anh đã trở về trong vinh quang.

Trử Tụng được trao giải thưởng vinh dự nhất của doanh trại. Trung Quốc có thể không có máy bay chiến đấu tiên tiến nhất, nhưng lại có phi công ưu tú nhất.

Trử Tụng về nước rất lặng lẽ, không hoa, cũng chẳng có người tới đón, thậm chí cũng không có ai biết anh đã đi đâu, anh mang trên mình bộ quần áo không quân với sắc xanh giống như ranh giới giữa trời và biển.

Ở doanh trại huấn luyện mỗi ngày đều bố trí các bài tập huấn dày đặc, hôm nay kết thúc, tinh thần được thả lỏng lại khiến anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Thêm vào đó là một hành trình dài mười mấy tiếng không ngủ (vì chênh lệch múi giờ.) Trử Tụng day ngón tay lên hai bên thái dương, nhắm mắt lại nghỉ một lúc rồi mới mở cửa xuống xe. Bộ quân phục chỉnh tề cùng những bước đi vững chắc không thể giấu được vẻ mệt mỏi của anh.

“Mẹ ơi, đây có phải chú bộ đội không?”

“Đúng rồi!”

“Mẹ ơi, quần áo của chú bộ đội vì sao lại là màu xanh lam?”

Giọng nói của bé gái vừa lảnh lót vừa ngây thơ. Trử Tụng quay lưng lại với bé gái, chờ thang máy đi xuống.

“Bởi vì đây là chú bộ đội không quân.”

“Vì sao không phải là màu xanh lá cây?”

“Lục quân mới là màu xanh lá cây.”

“Mẹ ơi, màu xanh lá cây đẹp hơn màu xanh lam, phải không?”

Trử Tụng hơi nghiêng người, tất nhiên là nghe thấy tiếng của bé gái đó. Trước mặt anh là một bé gái mặc váy hồng, trong tay nắm một quả bóng màu tím nhạt, còn đôi mắt to tròn.

“Oa!”

Trử Tụng một khi đã mất ngủ thì tinh thần sẽ không được tốt, nhưng anh cũng hoàn toàn không có ác ý gì đối với bé gái khi chê bộ quân phục không quân không đẹp, mà cô bé khi nhìn thấy anh lại sợ hãi khóc thét lên. Mẹ đứa bé nhanh nhẹn cúi xuống ôm lấy và dỗ dành, lau nước mắt trên mặt rồi nói: “Ưu Ưu không khóc nữa. Đừng sợ, đã có mẹ ở đây, vừa nãy có phải con nói muốn ăn sôcôla không? Mẹ dẫn con đi mua nhé?”

“Vâng!” Cô bé Ưu Ưu vừa nức nở vừa gật đầu nhưng cũng vẫn quay lại nhìn Trử Tụng một lúc, nếp nhăn trên đôi mày của Trử Tụng lúc này lại càng sâu hơn, khóe miệng Ưu Ưu lại hơi mếu, cô bé lại khóc lên. Bà mẹ lại vội vàng kéo cô bé đi, trước khi đi còn khó chịu lẩm bẩm: “Một anh thanh niên, một đứa trẻ làm sao vậy? Thế mà cũng gọi là bộ đội.”

“Ưu Ưu” Trử Tụng nhìn cô bé tên Ưu Ưu vừa đi vừa lau nước mắt, bước vào thang máy rồi nhấn số tầng. Ai có tên là Ưu Ưu đều khiến anh gặp đen đủi.

Quay nhẹ chìa khóa, cánh cửa nhanh chóng mở ra. Không ngoài dự đoán của anh, phòng khách vẫn lộn xộn như vậy. Nhưng lần này, có lẽ còn bẩn thỉu và lộn xộn hơn. Trử Tụng vừa đi vừa đá vỏ chai, vỏ gối, túi, thùng rác… chiếc va li lướt nhẹ trên sàn gỗ mà không tạo ra chút âm thanh nào....
123...61>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.002216s | View: 7690 (+1)

On C-STAT