Cô bực bội khi trong tủ chẳng còn thứ gì nữa (Ặc…má ăn từ sáng đến chiều mà không hết mới lạ!) nên đành phải lủi thủi đi lên trên phòng khách trở lại.- Hết đồ ăn rồi! – Trang chán nản nói.- Hết rồi à? Nhanh vậy? Em mới mua cả bọc chiều qua mà? – Vi nhăn mặt.- Không biết. Lục hết dưới bếp rồi. Một món cũng chẳng còn. – Trang nhún vai.- Haizz…hết nhanh vậy? – Thảo Anh thở dài.- Ăn hoài thì phải hết thôi? Nói gì kì vậy? – Nó nói tỉnh bơ.“Kiing…coong…”Chuông cửa nhà nó reo lên từng hồi. Trang chạy ngay ra mở cửa nhưng tự nhiên, cô hét: - Arlia!?
Ngoài cửa là một cô gái trẻ ở chừng tuổi 23 với mái tóc màu nâu hạt dẻ duỗi thẳng để mái ngố. Cô gái mặc một chiếc quần jean bạc màu cùng với cái áo sơ-mi trắng, có khoác kèm một cái áo gi-lê màu đen ở bên ngoài. Nhìn cô gái có nét gì đó giản dị nhưng vẫn thu hút.
Đưa tay lên tháo cái kính đen to bản che nửa gương mặt mình xuống, cô gái mỉm cười dịu dàng với Trang.- Hello…long time no see! – Cô gái cười tươi.- Arlia? Why are you here? – Trang ngỡ ngàng.- Venus has phoned me yesterday. She wants me moved here for her 3 clothes. I gave everything to thepany and sign up for the earliest flight to visit you here. (Venus có gọi điện thoại cho chị hôm qua. Em ấy muốn chị chuyển tới đây cho em ấy 3 bộ quần áo. Chị đã đưa tất cả mọi thứ cho công ty và đăng ký chuyến bay sớm nhất để sang đây thăm các em.) – Arlia vui vẻ.- Oh…I miss you too much!
– Trang ôm cô gái.- Me too. - Come here! – Trang dẫn cô gái vào nhà.Ba cô nàng nhà ta đang ngồi coi TV say sưa nhưng sau khi thấy Arlia bước vào thì mọi hoạt động được tạm ngưng ngay lập tức. Vi là người phấn khích nhất. Nhỏ nhảy nhổm tới, miệng tíu ta tíu tít nhưng lại nói tiếng Việt mặc cho đối phương có hiểu gì hay không:- Arlia! Em nhớ chị quá. Chị về mà sao không nói để em ra rước. Ôi…chúng ta chưa gặp nhau những hơn sáu tháng rồi đó. Em mong gặp chị lắm nhưng do bận bịu quá chưa có thời gian đi thăm chị. Hôm nay gặp chị ở đây, em mừng quá! – Vi hứng khởi.- Cô đấy nhá! Quên thì nói đại là quên đi chứ cô mà bận bịu công việc gì? Nghỉ việc ở J&D rồi thì cô nhàn quá chứ làm gì có việc để làm? – Arlia nói tiếng Việt thạo như tiếng Anh.- Chị này kì! Làm như em ăn không ngồi rồi vậy? – Vi bĩu môi.
- Chứ còn gì nữa? – Arlia tiếp lời.- Chị! – Vi hét, mặt đỏ lên.- Hahahaha… - Mọi người cùng cười.…“Cạch”Trang nhẹ nhàng đặt tách trà nóng lên mặt bàn cho Arlia. Cô chỉ khẽ mỉm cười cảm ơn rồi cầm tách trà đưa lên miệng.Nó mở lời:- Công việc của chị thế nào? Em nghĩ rằng thời gian này là thời gian gấp rút cho show thời trang sắp tới của chị lắm chứ?- Phải…mọi thứ rất bận rộn nhưng tất cả vẫn ổn. Tất cả mọi thứ từ khâu chuẩn bị đến sắp xếp lịch cho show thời trang đều do J&D đảm nhiệm hết. – Arlia trả lời.
- Thế chị sang đây có việc gì? – Thảo Anh hỏi.- Chị sang đây sẵn tiện thăm mấy đứa với lại chị cần phải bàn lại về mấy mẫu thời trang mà mấy đứa sẽ trình diễn hôm đó. - Mấy mẫu thời trang của chị em thấy ổn cả. Nếu có thể, chị hãy xem lại mấy mẫu váy. Tu
1000
y nhìn khá ổn nhưng em thấy nó vẫn còn rất đơn giản. – Vi góp ý.- Cảm ơn. – Arlia mỉm cười.- Mà chị ở đây đến bao giờ? – Trang nhẹ nhàng hỏi.- Chắc khoảng một tuần là chị về đó tiếp tục chuẩn bị cho show thời trang.- Hì…nếu chị đã sang đây thì trong thời gian ở lại đây, chị hãy đến ở đây cho tiện. Em với Venus sống một mình cũng buồn nên nếu có chị ở cùng thì chắc vui lắm!
– Vi nhanh nhảu.- Em nói thật chứ? – Arlia nhìn Vi bằng ánh mắt nghi ngờ.- Tất nhiên là thật ạ! – Vi gật đầu lia lịa.- Nếu em đã có ý thì…chị đâu muốn từ chối! – Arlia nháy mắt.- Yeah… - Nhỏ nhảy cẫng lên.- Thế nhá chị. Mà mấy bộ đồ đâu rồi ạ? – Nó hỏi.- À…J&D báo là còn kẹt một số thủ tục ở sân bay nên chắc tối mới gửi tới đây được.- Ừm…cũng không sao. Mà chị tính cho tụi em mặc gì vậy? – Thảo Anh lên tiếng.- À…chị chỉ chuẩn bị mấy bộ đầm dạ hội thôi. Lúc Venus gọi thì chị chỉ có sẵn mấy mẫu váy.
- Thế ạ? – Vi gật gù.- Nhưng xem ra có vẻ nó khá khó khăn đối với Venus thì phải? – Arlia nheo mắt nhìn gương mặt đang méo xệch của nó.- Sao lại là đầm? – Nó mếu.- Chị xin lỗi…lúc đó em báo thời gian gấp quá nên chị không design kịp mẫu mới được, cho nên đành lấy tạm đồ có sẵn thôi. Với lại em cũng đừng lo lắng. Đồ em chị lựa màu đen rồi! – Arlia cười.- Thế cũng tạm được! – Nó nói với giọng ỉu xìu như cái bánh bao chiều.- Ừm…Thôi, chị mới bay sang nên mệt lắm. Tụi em có phòng nào cho chị ở đây? – Arlia nói giọng mệt mỏi.- À…Chị lên lầu 2 á. Phòng nào cũng được. – Vi nhanh nhảu chỉ cho Arlia. - Ok! – Arlia gật đầu rồi xách vali lỉnh kỉnh lên lầu....
Chiều hôm sau, nhà nóArlia đang ngồi ngay ghế sofa và xem chương trình thời trang. Bỗng chuông cửa kêu lên:“Kiing…coong…"
- Ra liền! – Arlia hét lên rồi chạy ngay ra mở cửa.“Cạch”Cánh cửa mở ra và đập vào mắt Arlia là hai chàng trai đẹp kinh khủng. Cô suýt giật mình vì sắc đẹp đó nhưng ngay sau đó lại trở lại bình thường. Bấy nhiêu năm quen biết với bốn cô gái nhà ta thì cái khả năng miễn nhiễm với trai đẹp của cô đã đạt được ở cái level đỉnh của đỉnh rồi. Và đương nhiên, hai chàng trai làm Arlia hoảng hồn một chút chính là Đăng và Khánh.- Hai em tìm ai? – Arlia mở lời.- À…có An với Vi ở nhà không chị? – Khánh hỏi.- Ừm…có! Tụi nó ở trên lầu đó. Hai em vào đi. – Arlia mở cửa cho hắn với Khánh bước vào.- Venus! Ellie! Có người tìm hai đứa này!
– Arlia hét lên. Vì thời gian mà Arlia làm việc cùng với tụi nó là ở Anh nên toàn gọi tên tiếng Anh. Thành ra bay giờ cô cũng quen luôn mấy cái tên gọi đó.- Venus? Ellie? – Hắn nhắc lại.- À…tại chị quen tụi nó ở Anh nên lúc đó toàn gọi bằng tên này. – Arlia vội giải thích.- Ra là vậy! – Khánh gật gù.- Ai tìm em vậy chị? – Nó bước xuống.
- À…có hai người này tìm em này Venus. – Arlia chỉ tay vào hắn và Khánh.- Mấy anh tới đây làm gì? – Nó hỏi.- Thì hỏi thằng Thiên ấy! Nó sai tụi này đi đón mấy cô tới trường. – Khánh thở dài.- Thế anh hai đâu rồi?- Tên đó đi theo tiếng gọi của tình yêu rồi. Hắn tạt sang nhà Thảo Anh để đưa cô ấy tới trường luôn. – Hắn nói.- Thế còn anh Minh? – Nó hỏi tiếp.- Thằng Minh á? Nó đang ngoan ngoãn ở trong phòng chấ
2000
p hành lệnh phạt của vợ yêu kia kìa. Cũng được hai ngày rồi! – Khánh tiếp.- Ồ… - Nó gật gù.- Mà Vi đâu? – Khánh hỏi thăm.- Gì chứ? Vi đâu? Sao mà hỏi thăm dữ vậy? Có ý gì đây? – Nó nheo mắt.- Thì tại…à…thằng Thiên giao nhiệm vụ cho tui là phải đưa cô ta tới trường nên tất nhiên là phải hỏi.
– Khánh giật mình.- Thế á? Nó trên lầu ấy. Lên đó mà kêu! – Nó lè lưỡi.Khánh phóng ngay lên lầu để tránh cho mọi người nhìn thấy cái vẻ mặt đang khá ngương của mình. Tuy nhiên, điều đó không qua khỏi mắt nó.“Cộc…cộc…”Khánh gõ cửa phòng Vi (Lạ? Không hiểu sao anh chàng này biết được phòng của chị ấy mà gõ nhỉ? Điều này t/g không biết!?).Khánh gõ hoài, gõ mãi mà không có ai trả lời. Thậm chí, anh chàng còn đập cửa, hét luôn mà vẫn im lặng như không. Đang tính phá cửa xông vào thì cửa phòng nhỏ mở ra. Vi xuất hiện trước mặt Khánh với bộ dạng…dễ làm đàn ông xịt máu mũi. Thật ra là Vi đang tắm.
Nghe tiếng gõ cửa thì cũng lười trả lời và cũng lười ra mở. Tuy nhiên người ở ngoài cứa liên tục làm phiền nên nhỏ đành phải quấn cái khắn tắm lên mình rồi bước ra mở.
Hiện tại, Vi chỉ có chiếc khăn tắm màu trắng quấn trên mình. Chiếc khăn tắm khá ngắn, chỉ tới trên đùi Vi một xíu làm lộ ra cặp chân dài trắng nõn của nhỏ. Đôi vai nhỏ nhắn với làn da trắng như sữa và mịn như da em bé cũng lộ ra làm Vi thêm đẹp. Mái tóc ngắn màu vàng bị ướt nên bám vào gương mặt tròn, đẹp một cách thanh tú của Vi làm nhỏ có một sức hút khó tả.Khánh sững người trước bộ dạng của Vi.
Mặt anh chàng đang chuyển dần sang màu đỏ và càng ngày càng đỏ hơn. Không những thế mà nhiệt độ trong cơ thể tên này cũng ngày một tăng nhanh mà không hiểu lí do.Vi nheo mắt nhìn Khánh. Có vẻ như nhỏ không cảm thấy xấu hổ là mấy vì trong quá trình làm việc với J&D, đa số các show thời trang mà nhỏ làm đều do các tập đoàn áo tắm mời. Cũng bởi lẽ do nhỏ nóng bỏng và body rất chuẩn nên lịch biểu diễn dày đặc. Những bộ đồ mà Vi thường mặc là bikini nên giờ, cho dù chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm nhưng nhỏ cũng cảm thấy chẳng sao.
- Này…anh sao vậy? Lên đây kêu tui làm gì? – Nhỏ lấy tay quơ quơ trước mặt Khánh.- À…ờ…tui…tui…lên kêu…cô nhanh đi! Tui…tui đưa cô tới…trường! – Khánh lắp bắp. Rõ là không bao giờ mà anh hùng có thể qua được ải mỹ nhân.- Thế hả? – Vi gật đầu.- … - Khánh không trả lời, miệng cứ lẩm bẩm cái gì đó.- Hử? – Vi nheo mắt, chăm chú quan sát xem thứ anh chàng đang lẩm nhẩm mãi là gì.- Body chuẩn quá! – Khánh lầm bầm.- Hơ… - Vi giật mình vì những gì mình vừa khám phá ra trong câu nói lẩm bẩm của Khánh. Mặt nhỏ từ từ cũng trở nên đỏ vì ngượng.- Này…anh…xuống dưới đi. – Nhỏ đẩy Khánh một cái rồi đống “sầm” cửa lại.- Hả? – Khánh bây giờ mới choàng tỉnh. Tên này ngu ngu ngơ ngơ một hồi rồi cũng lẩn thẩn bước xuống lầu.Lúc này, Vi vẫn còn đứng ngay cửa, mặt vẫn không có dấu hiệu cho thấy sự suy giảm của màu đỏ trên gương mặt. Nhỏ đặt tay lên tim, nó đập nhanh quá! Không hiểu sao biết bao nhiêu người con trai nói với nhỏ như thế nhưng đây lại là lần đầu tiên nhỏ cảm thấy ngượng. ...
Quét Virus: An toàn