– Chỉlà sao?-
– Anhcó thấy gia đình 3 người kia không, trông họ hạnh phúc quá. Ngày xưa gia đìnhem cũng vậy, khi em còn bé lúc em té như vậy ba mẹ đều chạy đến dỗ dành em…Vậymà bây giờ.
Anhcốc nhẹ vào đầu cô, lên tiếng-
– Thôinào, hôm nay đang chơi vui mà, đừng nghĩ đến chuyện buồn. Đi kiếm cái gì bỏ bụngthôi, buồn thì đi ăn cho hết buồn. Còn ngồi đó làm gì đứng dậy mau lên.
– Anhquay lại nhìn cô, cô mỉm cười đi theo anh. Anh xoa đầu cô, cả 2 đi bên nhau, thỉnhthoảng các ngón tay khẽ chạm vào nhau, rồi ngượng ngùng co lại, rồi từ từ đanxen vào nhau.
Ănxong Tiểu Mi đòi Hạo Kì đưa tới một nơi.Trướctấm bia đá hoa cương, di ảnh mẹ cô mỉm cười dịu dàng bên đóa huệ tây.-
– Mẹ,ngay cả khi con chỉ gọi tên mẹ thôi, Tại sao tim con lại đau đến thế. Mẹ đã chocon tất cả, nhưng mẹ vẫn buồn rằng không thể cho con được nhiều hơn.- Vìsao những giọt nước mắt cứ lăn dài như thế, tiếng nấc nghẹn ngàokhông ngăn nổinước mắt đau đớn đang tuôn. Xung quanh mờ đục mông lung qua màn nước dày đặc.
Anhđứng đó nhìn cô, bóng dáng nhỏ nhắn đang gục khóc. Chết tiệt! Con tim anh nhứcnhối, cả người anh tê buốt như hàng vạn mũi kim đâm vào…
Tôithấy em đang khóc nơi đó.Ngaytrước mặt tôi, em chỉ khóc… và khóc…Embiết rằng…nó làm tim tôi tan nát…Tôicảm thấy thật bi thương…từ tận sâu thẳm trong tim mìnhTôicảm thấy thật tệ…như thể đó là nỗi đau của chính mìnhEmcó biết rằng…tôi chỉ muốn lao ngay đến đó…ôm chặt lấy emƯớcgì tôi có thể…lau khô nước mắt emTôivẫn đứng đây…đấu tranh với bản thân mìnhTôicó thể làm gì đây…thật buồn, tôi không biết phải làm như thế nào nữaKhôngai có thể làm đau tôi,nhưng điều đó không còn đúng nữa từ khi có emTôikhông quan tâm bất cứ thứ gì…nhưng lại chú ý tất cả mọi thứ thuộc về emChợttự hỏi cảm xúc trong tôi nên gọi là gì đây…Cưngà, tôi nghĩ … Tôi yêu em mất rồi
– Mi à! Đừng khóc nữa mình ra khỏi đây thôi. Anh đưa em đến một nơi-
2con người nắm tay nhau rời khỏi nghĩa trang. Chiếc BMW chỉ còn như chấm đen nhỏphía xa. Anh chở cô ra biển, cả hai sẽ cùng ngắm hoàng hôn. Biển trải dài trướcmặt, mênh mông từng đợt sóng vỗ về. Cô xuống xe chạy như bay về phía trước. anhthì chậm rãi đi đằng sau, tận hưởng cái cảm giác yên bình.
Côrủ anh chơi đắp cát, cằn nhằn một hồi cuối cùng cả hai cũng xây được một tòalâu đài hoành tráng. Tay, chân, quần áo, mặt mũi tèm lem đất cát. Cô lấy một nắmcát ném vào anh, anh cũng chẳng hiền lành gì mà đứng yên cho cô ném, anh rượttheo cô suốt chiều dài của bờ biển, ném cát không ngừng.Rượtcát đã thấm mệt cô tựa vào vai anh ngủ ngon lành.HạoKì mở mắt ra, chẳng biết đã ngủ bao lâu rồi. Mặt trời xa xa phủ ánh đỏ bao trùmkhắp nơi.-
– Dậyđi Mi, mặt trời lặn đẹp lắm.
TiểuMi mở mắt ra, đầu vẫn gục trên vai anh. Cô dụi dụi mắt, rồi khi đã tỉnh ngủ hẳn,cô reo lên thích thú trước vẻ đẹp lộng lẫy của ánh hoàng hôn, màu đỏ ấm áp phủlấy vạn vật, xoa dịu lòng người. Cả hai im lặng ngắm nhìn vẻ đẹp kì diệu củaánh hoàng hôn, anh tựa cằm lên vai cô. Hạo Kì xoay người Tiểu Mi lại, ánh mắtchạm vào nhau. Anh nhìn cô trìu mến. Tim đập mạnh quá, gần quá. Côngượng ngùng dùng tay đẩy anh ra, anh mỉm cườinâng tay cô lên hôn nhẹ vào các ngón tay. Rồi từ từ, khéo léo môi anh chạm vàomôi cô,mặt trời đỏ rực khiến nụ hôn càng thêm mặn nồng, không nỡ buông nhaura……………-
– Achoooooo…….
– – Embị cảm rồi kìa, mau vào nhà thay đồ đi…….-Côluống cuống mở cửa xe, đang bước xuống thì anh cầm tay cô lại:-
– Saoim lặng vậy? Không kiss goodbye à?-
– Em…em…em,uhm, anh về cẩn thận, chúc anh ngủ ngon……….-
– Ngủngon nhé vợ yêu của chồng, nhớ uống thuốc nhé, chồng không muốn vợ bệnh đâu-anh hôn một cái chóc vào má cô.
Cômỉm cười hạnh phúc, bước đi chậm rãi về nhà, bước qua một cái cột đèn, bên cạnhcột đèn đó là một bóng người cao lớn.-
– HuyềnMi- Một tiếng gọi khe khẽ.
Côsững người quay đầu lại, cô nhìn thấy một đôi mắt đen buồn được che dấu bởi cặpkiếng trắng. Dưới ánh đèn đường, bộ dạng người đó thật u buồn, người đó chínhlà Trần Thanh Tùng.-
– Anh…anhkhông về nhà sao?- TiểuMi đứng trước mặt Thanh Tùng, ngây người ra hỏi.-
– Anhở đây đợi em về, hôm nay về về muộn nhỉ. Đã ăn tối chưa?-
– Em…emăn rồi!- Tiểu Mi cúi mặt nói lí nhí-
– Đichơi với Hạo Kì vui không? Haingười có vẻ hợp nhau thật đấy.-
– Em………………-Tiểu Mi bối rối nhìn Thanh Tùng.-
– Thôichúng ta về nhà nào
Trong bóng đêm , hai người cứ bước rồi lại bướckhông ai nói với ai câu nào.Flashback:-
– Thưaphu nhân, tôi có chuyện muốn nói với bà.-
– Chuyệngì vậy Thanh Tùng???????????????-
– Bàbiết Hà Huyền Mi chứ!??????????-
– Cóchuyện gì quan trọng sao.
–
– Thưabà, Hạo Kì yêu cô bé đó.
–
– Tabiết.
–
– Bà biết sao còn để yên như vậy!- Thanh Tùng tò mò trước vẻ mặt bình thản của bà Hoàng Oanh
–
– Tamuốn xem con nhỏ này diễn trò được bao lâu, không ngờ!
–
– Bàđịnh tính sao?
–
– Tasẽ gặp con bé đó
–
– Phunhân, bà…có thể đừng làm hại cô ấy…được không?- Thanh Tùng nói như van lơn
–
– ThanhTùng, cậu đã biết yêu rồi sao, cậu yêu con bé đó rồi đấy- Bà Hoàng Oanh nhìn anh khẽ cười mà không phải là cười
–
– Tôi…tôi-anh đỏ mặt, bối rối.
–
Connhỏ đó, còn khiến cậu khổ dài dài- Giong bà thoáng buồn.
-Endflash back
–
– HuyềnMi
– – Dạ!
– – Nếunhư…chỉ là nếu như thôi nhá! Nếu như em và Hạo Kì vì anh mà không đến được vớinhau liệu em có hận anh không?
– – Emcũng không biết, nhưng chắc là không đâu!!!!!!!!!
– – Tạisao!??????????????
– – Emcũng không biết nữa, chắc là bởi vì em chưa bao giờ nghĩ em sẽ hận anh cả.
– – Vậyà! Anh hiểu rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
ThanhTùng pov’: Mi à! anh xin lỗi………………………-EndThanh Tùng pov’;
–
Alo?
–
Tôi là mẹ của Vương Hạo Kì
Giọng nói phía bên kia thật tao nhã và đầy uy lực
Tiểu Mi đứng ngây người.
–
Cô là Hà Huyền Mi?
Nội thất bên trong chiếc Mercedes Benz thật tiện lợi và đơn giản, trang nhã như chính chủ nhân của nó vậy. Hoàng Mạn Oanh mặc một bộ váy màu trắng đục. Chưa bao giờ cô gặp một người phụ nữ xinh đẹp như thế, nên cứ đứng ngây người ra để nhìn.
–
Cháu chào bác.
Hoàng Mạn Oanh dùng đôi mắt buồn như mây đêm để quan sát Tiểu Mi, hồi lâu…
–
Cô thật giống mẹ của mình, Thanh Hồng!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
–
Bác vẫn nhớ tới mẹ cháu sao????????????????
–
Mẹ cô mất bao năm rồi
–
Dạ 5 năm rồi ạ.
–
Bây giờ cô đang sống cùng gia đình họ Trần sao?
–
Dạ!????????
–
Cô và Hạo Kì nhà tôi, mến nhau.
–
Dạ.
–
Đám bạn gái vây quanh Hạo Kì đã gặp nhiều rồi, có đứa thì ngây thơ, có đứa thích khoe khoang, có đứa hay tỏ vẻ, có đứa lại sắc sảo.- Hoàng Mạn Oanh lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt ưu tư như bầu trời đêm.
–
Dạ.
–
Một tháng, tôi sẽ để yên trong một tháng, khi chơi chán rồi nó sẽ ngoan ngoãn.- giọng bà lạnh hơn băng đá.
Cô mở tròn đôi mắt, 2 tay bối rối đan vào nhau vặn vẹo
–
Anh…anh ấy yêu con, xin bác…
–
Cô muốn gì, muốn tiền của nó sao, tôi sẽ cho cô.- Nói rồi bà ném cho cô một tấm phong bì trắng.
Còn lại bao nhiêu tôi sẽ cho người chuyển vào tài khoản của cô.
–
Không, cháu không cần tiền, cháu cần anh ấy… xinbac
Chát!
Câu nói chưa dứt đã bị chặn lại bởi cái tát cực mạnh, tiếng vang chát chúa, cô sững người trong thảng thốt…
–
Nếu anh ấy muốn tôi đi, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện lại
***
Hạo kì đang ngồi đọc sách ở trong phòng, tuy vậy đầu óc anh không thật sự tập trung vào cuốn sách, dòng suy nghĩ của anh tràn ngập màu đỏ của hoàng hôn với nụ hôn nồng cháy giữa anh và cô. Anh nhớ đôi môi nhỏ xinh, căng mọng và đôi mắt to tròn lấp lánh đã thu hút anh từ cái nhìn đầu tiên. Nói tóm lại là anh đang nhớ cô. Anh với tay lấy điện thoại, bấm số của Tiểu Mi.
–
-Em đang làm gì đấy!???????- Hạo Kì nũng nịu
–
-……sao vậy….!????- giọng Tiểu Mi nghẹn ngào
–
-Em sao vậy, em đang ở đâu, sao em lại khóc, ai bắt nạt em à!????????????
–
-Không,
chỉ tại thấy buồn nên khóc thôi.
–
-Em đang ở đâu thế, đứng yên ở đó, anh sẽ tới đó
–
-Em đang ở trạm xe bus số 8.
–
-Trạm xe bus á, sao em lại ở đấy. Anh đến đấy ngay đây.
Mưa vẫn không ngừng rơi, những chiếc xe bus được dịp đông khách hơn bình thường, người đứng chờ xe bus đông tới mức 30 phút cô vẫn không bắt được chiếc xe nào, Tiểu Mi quyết định đi bộ cho tới khi đôi chân mỏi rã rời. Giữa dòng xe cộ đông đúc, bên kia hè là một người con gái nhỏ cầm chiếc ô màu xanh da trời đi thổn thức trong mưa…
Flasback:
–
-Dạ thưa bác, con về rồi ạ!
Người phụ nữ dáng người mập, thấp, có đôi mắt sắc sảo. Bà đang ngồi tay chầm chậm lần từng hạt trên chuỗi tràng hạt. Người đàn bà này tuy ăn chay niệm phật nhưng không hề có chút dáng vẻ hiền từ nào của Bồ Tát.
–
-Thưa bác, con không thấy anh Thanh Tùng đâu cả, anh ấy đi đâu rồi ạ!???????
Nghe tiếng cô nói, bấy giờ bà mới dừng tay. Chậm rãi đứng dậy, tiến về phía cô. Bà cầm chuỗi tràng hạt sang bên tay trái, tay phải giơ cao, tát “ bốp” lên má cô.
Sau đó bà liếc xéo cô rồi nói.
–
-Cô biết thân phận của mình là gì không?